Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 12: Thức Tỉnh






Người chưa bao giờ phát sốt, thì khi phát sốt thường thường lại tới rất mãnh liệt.


Thu Hạ sốt càng như vậy.


Sốt cao dị thường! Không cần nhiệt kế cũng có thể thấy nhiệt độ cao! Khi Cung Tứ chìa tay dò xét qua cơ hồ cũng hoài nghi nhiệt độ đó có thể tổn thương tay của mình!


Tình huống khẩn cấp, Cung Tứ không ngần ngại gọi Đông Xuân lên, trước tiên bọn họ áp dụng chính là phương pháp hạ nhiệt độ vật lý, trong nhà không có thói quen làm đá viên, nhưng mà cũng may ở đây là Trấn Lãnh Thủy, Thứ không thiếu nhất chính là nước lạnh, Cung Tứ muốn Đông Xuân trông Thu Hạ, mình thì lấy hai chậu nước, vắt một cái khăn lông đặt trên trán Thu Hạ, Cung Tứ căn dặn Đông Xuân lúc nào cũng chú ý nhiệt độ cái khăn này.


"Không còn lạnh một chút phải vắt khăn mới cho anh hai, làm được không?"


Đông Xuân vội vã gật đầu mạnh đầu.


Sau đó Cung Tứ liền vắt một cái khăn khác, cởi quần áo Thu Hạ chà lau thân thể cho Thu Hạ.


Mới đầu, cậu còn không có ý thức được trình độ nghiêm trọng của chuyện này, dù sao anh em bọn họ không sinh bệnh gì từ nhỏ đến lớn, cậu cho rằng hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý chí ít có thể đem nhiệt độ cơ thể Thu Hạ khống chế được, nhưng mà rất nhanh cậu đã không cho là vậy ...


Nhiệt độ cơ thể Thu Hạ cư nhiên tăng lên liên tục!


"Anh cả, Anh hai có phải bị nướng cháy rồi không?" Tốc độ thay khăn trên tay dần dần không theo kịp tốc độ nóng lên của khăn mặt, Đông Xuân bật khóc.


Bất quá khóc mặc kệ khóc, trên tay Đông Xuân vẫn dùng lực vắt khăn mặt, thằng bé này thường luyện thể dục, sức lực rất lớn, khăn mặt bị vắt muốn hỏng, trừ điều đó, tay nó cũng đông lạnh đến đỏ bừng.


Trong lòng Cung Tứ không đành lòng, thế nhưng bây giờ không phải lúc cậu đau lòng Đông Xuân.


"Em kiên trì chút nữa, anh đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương." Nhìn thấy đây không phải vấn đề bọn họ không thể giải quyết tại nhà, Cung Tứ lập tức đi tìm điện thoại di động.


Điện thoại di động quả thực rất nhanh thông, thế nhưng xe cứu thương có vẻ không qua ngay được!


"Xin lỗi, bên này chúng tôi chỉ có một chiếc xe cứu thương, Trấn Thâm Đàm vừa rồi có ông lão đột quỵ nên xe vừa đi qua, cho xe quay lại sẽ đi tới bên phía các câu nhưng phải mất tầm 3 tiếng đồng hồ..."


Thu Hạ tuyệt đối không chờ được ba giờ!


Cung Tứ đặt điện thoại di dộng xuống, trong đầu hỗn loạn, nhưng mà cậu đang cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào.


Nhà cậu là không có xe, cho dù có cậu cũng không lái, cậu còn chưa tới tuổi có thể lấy bằng lái xe, nhà hàng xóm gần nhất cũng phải tầm 3 km, hơn nữa cũng không có xe, nhà ai có xe.... Có thể tìm nhà ai xin giúp đỡ đây...


Vận chuyển tới cực hạn, đầu óc Cung Tứ trống rỗng.


Hết lần này tới lần khác, lúc này A Cát lại khóc.


"Khê Lưu cái miệng ăn mắm ăn muối này!" Cung Tứ thuận miệng mắng một câu, đẩy cửa sát vách ôm A Cát, cậu bỗng nhiên đứng lại.


Một lần nữa cầm điện thoại di động cầm lên cậu bấm số điện thoại của Khê Lưu.


"Cậu nói nhà cậu có xe có đúng hay không?" Trong nháy mắt Điện thoại được nhận, Cung Tứ lập tức nói.


"Hả? A!" Khê Lưu lên tiếng mơ hồ.


"Giúp tớ một chuyện."


"Đưa xe nhà cậu, tới nhà của tớ, Thu Hạ ngã bệnh, sốt cao, cần lập tức đưa đi bệnh viện, không gọi được xe cứu thương." Một câu đem tình hình của mình nói ra, Cung Tứ chờ Khê Lưu trả lời.


"Trong vòng nửa tiếng sẽ đến."


Khê Lưu trả lời phi thường ngắn gọn.


Nhưng mà chính là những lời này khiến căng thẳng trong lòng Cung Tứ rốt cục buông lỏng một chút.


Đi tới sát vách ôm A Cát trấn an một chút, Cung Tứ lập tức trở lại gian phòng của mình một lần nữa, thấy Đông Xuân đỏ bừng hai tay, cậu nói với Đông Xuân:


"Chúng ta còn phải kiên trì nửa tiếng đồng hồ nữa, một lát Khê Lưu qua đây."


"Được."


Đông Xuân dùng sức gật đầu.


***


Sau hai mươi lăm phút Khê Lưu đến, còn tới trước năm phút đồng hồ so với dự tính.


Khi Khê Lưu tới vẫn còn mặc áo ngủ trên người, bên ngoài áo ngủ là một cái áo khoác truyền thống, năm phút đồng hồ trước khi tới, đã gọi điện thông báo với Cung Tứ, Cung Tứ đã dùng địu trẻ em đem A Cát đặt ở trên lưng mình, lại đem những thứ gì nghĩ tới bỏ vào một cái túi, sau đó liền ở trong nhà chờ Khê Lưu tới.


Khê Lưu tự mình đẩy cửa vào, có điều không chỉ có một mình, còn có hai người, luôn cảm thấy hai người này thoạt nhìn không giống như là phụ huynh Khê Lưu, Cung Tứ không dám mạo muội chào hỏi, chỉ có điều may mà có hai người kia, bọn họ và Khê Lưu còn có Cung Tứ bốn người, mỗi người nắm một giường, bốn đại nam nhân đem Thu Hạ trên giường vững vàng khiêng lên, sau đó trực tiếp đưa đến trên xe.


Sau đó chính là lập tức một đường đưa thẳng tới bệnh viện.


Lần thứ hai về tới thung lũng mặt trời trung tâm trấn buổi chiều vừa rời khỏi, Khê Lưu trên đường đã gọi điện thoại, khi bọn họ đến đã có một bác sĩ và hai hộ sĩ mang theo cáng cứu thương đứng chờ ở cửa, thuận lợi chuyển dời từ trên xe đến trên băng ca, Thu Hạ lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu.


Lúc này Cung Tứ mới thở phào nhẹ nhõm.


Có chất lỏng từ trên trán trượt xuống, lại trượt vào trong mắt của cậu, Cung Tứ xoa xoa, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào đầu đã đầy mồ hôi!


Cầm một cái khăn lau nước miếng của A Cát đem lau mồ hôi, lại cầm một cái khác đưa cho Đông Xuân bên cạnh để thằng bé lau nước mũi, Cung Tứ thở thật dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một phút đồng hồ, khi lần thứ hai mở hai mắt ra, cậu chuyển sang hướng Khê Lưu, nói:


"Cậu.... Ăn mặc giống hệt một ông già!"


Đã chuẩn bị được cảm ơn, Khê Lưu: .....


Bất quá khi hắn chuẩn bị bác bỏ Cung Tứ, Cung Tứ lại nói chuyện. Một đôi ánh mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn Khê Lưu.


"Cám ơn."


Hai chữ rất đơn giản, giọng nói tự nhiên, tiếng phổ thông, thoạt nhìn thản nhiên, nhưng mà Khê Lưu lại nghe hiểu bên trong ẩn chứa tràn đầy lòng biết ơn.


"Không có gì." Trời biết hắn vốn cũng không dự định trả lời Cung Tứ như thế, thế nào cũng muốn lại một lần cơ hội ăn cá hấp nữa, ai ngờ....


Khê Lưu đứng lên, sau đó ngồi ở bên cạnh Cung Tứ.


"Cậu nói xem Thu Hạ sốt như vậy, phải bao lâu mới có thể tốt lên?" Cung Tứ hỏi hắn.


"Tớ cũng không phải là bác sĩ, cũng không biết." Khê Lưu nói.


"Thế nhưng không phải cậu thường sinh bệnh à? Ngay cả Thu Hạ sắp sinh bệnh còn có thể phát hiện..."


"Đó là hai việc khác nhau có được hay không ~"


Hai người trò chuyện câu được câu không.


Phòng khám bệnh buổi tối trừ bọn họ ra chỉ có một nhóm người khác, trong phòng thì có hai người cấp cứu, một là người nhà bọn cậu, còn một người thì là người nhà của những người kia.


Đại khái chính là ông cụ bị đột quỵ xe cấp cứu vừa đưa về.


So với người đông thế mạnh bên kia, bên này bọn họ càng có vẻ quạnh quẽ.


Cuối cùng cửa bên kia mở trước, hộ sĩ đi ra, người nhà bệnh nhân đều vọt tới.


Thấy một màn như vậy, trong lòng Cung Tứ lại có chút khẩn trương: Bọn họ đến so với đối phương còn sớm hơn, đối phương là đột quỵ, bọn họ chỉ là phát sốt, sao đối phương trái lại đi ra trước ....


Cũng may cửa phòng cấp cứu bên này của bọn họ cũng mở ra rất nhanh.


Bác sĩ mang khẩu trang đi ra, thấy đoàn người Cung Tứ đi tới trước mặt, tháo xuống khẩu trang, lộ ra khuôn mặt Cung Tứ có chút quen thuộc.


Ơ?


Ông ta là....


Trung niên nam tử buổi chiều bỏ tờ giấy cho Thu Hạ?!


Không phải nói đối phương là giáo viên Thu Hạ sao?


Cung Tứ nghĩ hình như có thứ gì không đúng lắm.


"Quả nhiên đưa tới rồi." Trước tiên người đàn ông trung niên nói một câu tùy tiện :"May là đưa tới đúng lúc, nếu không cậu ta sợ là bị sốt thành một kẻ ngốc."


Trong lòng Cung Tứ treo ngược lên.


"Cái này, sốt cao nghiêm trọng như vậy sao? Đều tại cháu, bình thường thân thể bọn họ quá tốt, thế cho nên trong nhà không có nhiệt kế, ngay cả thuốc khẩn cấp cũng không có..." Cung Tứ lâm vào tự trách.


"Cho dù có vài thứ kia cũng không được, thuốc khẩn cấp sẽ không quen dùng, nhiệt kế sẽ bị vỡ mất, căn bản thằng bé không phải sốt cao bình thường, uống thuốc vô dụng." Bác sĩ nói.


"Trời ạ?" Cung Tứ ngây ngẩn cả người.


"Là Người sử dụng thức tỉnh." Cũng không nhiều lời vô ích, người đàn ông trung niên nói thẳng ra đáp án.


"Hơn nữa không phải tự nhiên thức tỉnh, mà là sau thời gian dài áp chế bạo phát thức tỉnh, thức tỉnh loại này sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Ông ta nghiêm túc nói: "Buổi chiều khi gặp phải thằng bé ở siêu thị, tôi đã cảm giác chung quanh cậu ấy có khí áp không ổn định, với thói quen là bác sĩ, tôi muốn cho cậu ấy số điện thoại để kiểm tra một chút, thế nhưng bị cự tuyệt, sau đó cậu ấy lại tới đây."


Nghĩ đến chuyện phát sinh buổi chiều, Cung Tứ dáng vẻ xấu hổ, cậu muốn xin lỗi đối phương, bất quá đối phương hướng cậu khoát tay: "Thế nhưng cái này cũng không trách cậu, cậu là người thường, không phát hiện được là bình thường, huống chi hiển nhiên thằng bé có ý kiềm nén."


".... Ngài..." Cung Tứ nhìn về phía đối phương.


"Tôi cũng là Người sử dụng." Đối phương hướng hắn gật đầu, chứng minh thân phận của mình, cầm ống tiêm để ở túi trước ngực lấy ra , ngay trước mặt Cung Tứ, Đông Xuân và Khê Lưu, ống tiêm kia hóa thành một phụ nữ, còn mặc đồng phục nữ y tá.


"Tôi là Khí của ông ấy, vừa mới giúp cậu ta tiêm thuốc kiềm chế chuyên dụng, tình huống hiện tại này, không áp chế không được, bất quá chọn "Khí" sinh ra thuốc kiềm chế sẽ an toàn và ôn hòa hơn nhiều." người phụ nữ cười híp mắt giải thích.


"Đây..... A... Cảm ơn." Cuối cùng Cung Tứ chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.


Đông Xuân thì trực tiếp trợn tròn mắt nhìn, sinh hoạt tại chỗ nông thôn như Trấn Lãnh Thủy, cậu bé còn chưa chưa thấy qua khí và Người sử dụng đâu!


"Nhà các cậu có Người sử dụng không?" Bị hai anh em hình dạng chưa thấy qua bao giờ làm cho có điểm vui vẻ, người đàn ông trung niên Hỏi Cung Tứ.


"Người sử dụng không có, cha mẹ cháu đều là khí, ba cháu là thái đao, mẹ cháu hình như là chủy thủ...." Gãi đầu một cái, Cung Tứ nhỏ giọng nói: "Đều là cái loại đặc biệt thông thường này..."


Người đàn ông trung niên liền gật đầu: "Đây là nguyên nhân."


"Nhà các cậu là có gien khí và Người sử dụng, chỉ cần không có quá tuổi, anh em mấy cậu đều có khả năng thức tỉnh."


"Thế nhưng ngài nói Thu Hạ là Người sử dụng, thế nhưng cha mẹ cháu đều là khí...." Cung Tứ suy nghĩ một chút, lại hỏi một vấn đề.


"Tuy rằng khí và khí kết hợp dễ sinh ra khí hơn, nhưng bởi khí cần Người sử dụng sử dụng, cho nên hai người kết hợp ngoài ý muốn sinh ra Người sử dụng cao cấp." Người đàn ông trung niên nói, suy nghĩ một phương pháp giải thích đơn giản: "Cậu coi như thằng bé là trong sâu thẳm bên trong gien cảm nhận được quá nhiều khí là được rồi, dưới tình huống này, từ khi còn là một quả trứng thụ tinh cần đồng thời xử lý hai cỗ Khí, sinh thành Người sử dụng thường thường năng lực cũng không tệ."


"Em trai cậu tuyệt đối là Người sử dụng cao cấp, biết đâu có thể đạt được trình độ "Người chi phối.""


Cung Tứ: ...


Cung Tứ có cảm giác nghe mà không thể hiểu.


"Nghe không hiểu, bất quá chúng cháu cũng không cần thiết hiểu, tương lai chúng tcháumuốn làm người thường." Cung Tứ không nói gì, nhưng ở phía dưới Đông Xuân nhỏ tiếng nói.


Khi thấy nữ nhân từ khí hóa thành hình người kinh ngạc một chút, nhưng cậu bé rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường.


Nghe được Đông Xuân nói như vậy, người đàn ông nhìn thoáng qua cậu bé, sau đó nhìn thoáng qua khí của mình, nữ nhân ngầm hiểu gật đầu, cúi xuống nói với Đông Xuân: "Tiểu bằng hữu, cháu có phải hay không vừa rồi rất nỗ lực chăm sóc anh mình? Cô xem tay cháu đỏ hết rồi, là tổn thương do lạnh giá, theo cô đi bôi chút thuốc mỡ có được không?"


Đông Xuân nhìn thoáng qua Cung Tứ, Cung Tứ gật đầu, trái lại lúc này cậu bé mới nữ nhân kia đi.


Sau đó người đàn ông trung niên kia mới mở miệng lần nói với Cung Tứ mở miệng lần nữa : "Cậu rất giống Người sử dụng."


Cung Tứ ngẩn người, theo bản năng mở miệng phản bác: "Tôi đã qua 18 tuổi, trước không có thức tỉnh sau này cũng sẽ không thức tỉnh, tôi chỉ là người thường...."


người đàn ông liền lắc đầu: "Tôi là nói hành vi của cậu giống như Người Sử Dụng."


"Cậu và em cậu ở chung giống như Người sử dụng."


"Trong nội tâm cậu cũng không thích Khí và Người sử dụng phải không? Tuy rằng cậu không có nói qua, chúng ta cũng mới vừa gặp mặt, thế nhưng, lời nói và cử chỉ của em trai cậu, tôi đã phát hiện điểm này." Người đàn ông trung niên nói tiếp.


"Vừa nãy thằng bé nói điển hình là kết quả chịu ảnh hưởng của cậu, nó sẽ nói như vậy là bởi vì trong cuộc sống cậu biểu hiện ra ngoài cho rằng Khí và Người sử dụng không thích thậm chí còn chán ghét đúng không?"


"Còn thằng bé còn nằm ở trong phòng bệnh bây giờ nữa."


"Tại sao cậu ta lại phải kìm nén bản năng Người sử dụng, cho nên đem mình sốt cao thành tình huống này, không phải là biểu hiện tốt nhất của việc cậu không thích thậm chí còn chán ghét Khí và Người sử dụng sao?"


"Thằng bé sợ bị cậu chán ghét, sợ trở hành người mà cậu thất vọng, cho nên vẫn yên lặng kìm nén, vẫn là áp chế."


"Về điểm này, trước kia không có người nào nói với cậu, nhưng lúc này tôi không thể không nói với cậu."


"Anh em các cậu tình cảm rất tốt? Bọn họ cũng rất nghe lời cậu."


"Dưới tình huống này, tuy rằng cậu là không ý thức được, thế nhưng cậu chính là Người sử dụng của bọn họ, bọn họ sẽ là Khí của cậu."


"Bọn họ dựa theo hy vọng của cậu mà đắp nặn, bọn họ không muốn làm chuyện cậu ghét, bọn họ biến thành như bây giờ, không phải người làm Người sử dụng là cậu nên tỉnh lại sao?"


"Xin lỗi, tôi là Người sử dụng, trong vô thức sẽ dùng hình thức so sánh như vậy, mọi người đều nói Người sử dụng quyết định khí của người sinh, quyết dịnh tất cả của bọn họ, có thể chính là như thế này, Người sử dụng càng phải phụ trách với Khí, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải lo lắng nhu cầu của Khí, tôi cho rằng, đây mới là cách thức Người sử dụng và Khí ở chung. Tôi không biết cậu vì nguyên nhân gì mà không thích Người sử dụng và Khí, có thể là vì gia đình của anh em cậu, nhưng mong cậu tốt nhất chỉnh sửa một chút thái độ."


Người đàn ông trung niên nói xong, lại liếc nhìn Cung Tứ một cái, sau đó xoay người rời khỏi.


Lưu lại Cung Tứ ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây ngẩn cả người.


-------------


Lễ Trung thu vui vẻ