Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 9: Tin tưởng




Nhược Yên động thân đứng lên, vết thương dưới chân lại đau đớn làm nàng lảo đảo té ngã lại giường.

Triệu Doãn nhanh chóng đỡ lấy nàng, hắn mới nhớ nàng còn đang bị thương, nên lập tức để nàng ngồi yên, đem chân nàng kiểm tra thật kỹ. Miệng vết thương đã khép nhưng vẫn ri rỉ máu, những vết rách vẫn còn đỏ tươi, hắn đứng dậy kêu người đem nước ấm vào.

Lau rửa vết thương và bôi thuốc xong, Triệu Doãn mới nhớ là bộ y phục này của nàng chỉ có đôi tất trắng, nhưng lại không có giầy. Hắn nhẹ nhàng mang vào cho nàng rồi nói:" Chân con bị thương, cũng không cần mang giầy, tránh làm động vết thương sẽ lâu lành. Đến đây, nghĩa phụ bế người đi cũng được!"

Nghe hắn xưng hô bằng "nghĩa phụ" mà trong lòng Nhược Yên thầm nhức nhối:" Nghĩa phụ a! Người đừng có ôn nhu với ta như vậy được không! Ta sẽ hối hận đó!"

Khi Triệu Doãn ôm Nhược Yên ra ngoài, hai hộ vệ canh cửa cúi người chờ lệnh, phía dưới Hứa Mạt , Lạc Phong và Trần Thanh Ảnh đã chờ sẵn từ lâu. Biểu tình trên mặt họ đều phức tạp.

Khắp Định Hưng Quốc ai cũng biết rằng cùng là huynh đệ, nhưng Hoàng đế Triệu Huân phong lưu đa tình, mỹ nhân nhiều như mây thì đệ đệ Thành Vương Triệu Doãn lại thanh tâm hỏa dục, không gần nữ sắc, như một cao nhân đắc đạo, do đó Thành Vương Phủ đến con ruồi cũng là đực nói chi nữ nhân.

Nhưng không ai ngờ nữ nhân đầu tiên đến được bên cạnh chủ tử mình lại là một tiểu oa nhi, dù tất cả không ai nói gì như thâm tâm thầm nghĩ:" Gia, khẩu vị người thật nặng!"

Thấy những ánh mắt kì dị của thuộc hạ nhìn mình, trên nét mặt không giấu được vẻ bỉ ổi kia thì Triệu Doãn hoàn toàn đen mặt, gân xanh trên trán nổi vù vù hắng giọng quát:" Các ngươi nhìn vậy có ý gì? Nàng là Vũ Nhược Yên từ bây giờ sẽ trở thành nghĩa nữ của ta, tiểu quận chúa Thành Vương Phủ, các ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt cho ta!"

Mọi người tỉnh ngộ, a ra là nghĩa nữ! Sau đó đồng thanh đáp:" Thuộc hạ nghe lệnh!"

Lúc Triệu Doãn ra lệnh mọi người cùng lên núi, Trần Thanh Ảnh do dự nói:" Gia, thuộc hạ lo đám người truy bắt Nhược Yên tiểu thư (do TD di phục ở ngoài nên không kêu quận chúa)vẫn còn trên đó, người của chúng ta hiện tại không nhiều, còn có công vụ trên người nên không tiện triệu tập quan viên địa phương, ít người khi lên đó e có nguy hiểm."

Triệu Doãn nghe cũng cảm thấy vậy, thân thế của nàng còn là một bí ẩn, sẽ không ai tàn nhẫn đến mức ra tay với một tiểu hài tử mà huy động nhiều người có võ công như thế, trừ khi là một tổ chức lớn mạnh trong giang hồ. Có thể suy ra trên người nàng đang nắm giữ bí mật hay món đồ nào đó mà tổ chức kia muốn.

Đang yên lặng suy đoán, cánh tay Triệu Doãn bị một bàn tay nhỏ bé lắc lắc. Hắn nhìn nàng có việc muốn nói, liền lật lòng bàn đưa lên cho nàng viết:" Không cần lên trên núi, đồ giấu ở bìa rừng phía đông cách trấn hai khắc đi đường thôi."

Triệu Doãn hỏi nàng:" Ngươi giấu khi nào?"

Nhược Yên lại viết:" Đêm qua, trên đường chạy xuống!"

Thuật lại những gì nàng viết cho mọi người nghe, trong mắt bọn người ở đây ai cũng kinh ngạc.

Trần Thanh Ảnh xẹt một tia nghiền ngẫm cùng Triệu Doãn trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu:" Trên đời có hài nữ thông minh như vậy sao? Không phải yêu tinh chuyển thế chứ?

Triệu Doãn vờ như không thấy, phân phó mọi người rồi ôm lấy Nhược Yên bước ra ngoài. Do núi hoang hẻo lánh, không thể đi ngựa, đoàn người chỉ có thể đi bộ lên.

Đêm qua vừa chạy vừa hoảng sợ, nàng không kịp nhìn kỹ đường đi, giờ mới thấy ngoài lối mòn từ trên núi xuống, xung quanh cây cối um tùm, và có những vực đá, khe nứt vô cùng sâu và nguy hiểm. Thử tưởng tượng nếu đêm qua không may mắn, nàng rất có thể té chết dưới những cái vực như thế chết lâu rồi.

Triệu Doãn cơ thể lớn, lại có võ công cao cường, nên bước đi bình thường cũng nhanh hơn đêm qua nàng chạy gấp mấy lần, chưa đến hai khắc, nàng đã đến được gốc cây đêm qua nàng nằm nghỉ.

Đưa tay kéo tay áo của người đang ôm mình, Nhược Yên ra dấu chỉ hắn đi vòng ra phía cây to. Phía trên thân cây lim xanh có một cái lỗ rỗng ruột do chim đục, Triệu Doãn thò tay vào tìm thấy một gói vải màu xám liền lấy ra đưa cho nàng.

Nguyên lai đêm qua trong lúc nằm nghỉ dưới gốc cây, nàng xâu chuỗi những việc xảy ra rồi thầm đoán thứ mà bọn hắc y nhân muốn lấy, có thể là những món đồ Yên Nhi giấu dưới đáy rương dưới giường. Và hiện giờ tất cả đang ở trong gói đồ mà nàng mang trên người. Nếu vẫn giữ trong người mà chẳng may bị bắt, nàng chắc chắn sẽ bị hủy thi diệt tích, không có chút cơ hội sống sót nào. Nhân lúc này dấu đi còn có thể lấy làm điều kiện câu giờ tìm đường thoát.

Nhược Yên mở túi vải đeo bên người xuống, lấy bạc vụn, thuốc trị thương và ngân châm cho vào tay áo, còn lại cuộn vào túi vải đem giấu đi. Chẳng may nàng có chết dù bọn chúng đốt núi cũng không cách nào lấy được món đồ chúng cần. Nàng tuyệt không để những kẻ làm tổn thương mình được toại nguyện.

Triệu Doãn nhìn thấy nàng cầm chặt gối đồ ánh mắt toát lên vẻ ngoan lệ, thì đưa tay chạm vào tóc nàng, dịu dàng trấn an:” Nhược Yên, tin tưởng nghĩa phụ, ngày nào còn nghĩa phụ, sẽ không một ai có thể động vào một sợi tóc của con nữa, biết không?”

Trong lòng ấm áp, Nhược Yên ôm lấy cánh tay Triệu Doãn dụi đầu vào ngực hắn. Người nam nhân này, kể từ lần đầu tiên cứu nàng, đã chăm sóc, bảo vệ, chiều chuộng nàng như thế, cảm giác được yêu thương quá lâu rồi nàng mới được nhận, khiến tâm nàng mềm ra. Chấp nhận để lòng dựa dẫm vào hắn.

Thấy bé con thân cận lấy mình, hắn biết nàng đã bỏ xuống đề phòng để tin tưởng hắn. Miệng hắn cong lên một nụ cười thỏa mãn.