Bề ngoài Nhược Yên vẫn tĩnh lặng như nước, không biểu cảm gì, nhưng trong lòng tràn đây nghi hoặc để ý hành động lạ thường của Trần Thanh Ảnh, dù trong ấn tượng của nàng hắn luôn vui vẻ trêu chọc Triệu Doãn, cũng hay bị Triệu Doãn ức hiếp đến trầy da tróc vảy, nhưng khí chất cao ngạo thể hiện sâu trong xương cốt, không có gì có thể che dấu được, thì làm sao lại dưới quyền nàng ta được?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không có chút tình cảm nào, nghe lời của Lục Yên Nhi đến mức gần như một con rối. Con rối! Đúng rồi! Nếu thật sự Trần Thanh Ảnh là gian tế, thì cứ việc đưa quyển ngự độc y thư cho bọn chúng là xong, đâu cần làm nhiều chuyện thừa thải để lộ thân phận mà bắt nàng nữa! Như vậy chỉ có thể là hắn bị khống chế hay uy hiếp!
Ngay lập tức Nhược Yên loại bỏ lý do bị uy hiếp đi, vì Trần Thanh Ảnh bây giờ cũng như nàng. Mối bận tâm duy nhất chỉ là Triệu Doãn, nhưng người có khả năng làm hại Triệu Doãn còn chưa có sinh ra đâu, lấy gì mà uy hiếp! Vậy chỉ còn lại khả năng bị điều khiển thôi, nghe nói thời cổ đại hay có nhưng trò như bùa, ngải và cổ để khống chế đầu óc với hành động của con người, hắn lại hay tiếp xúc với Lục Yên Nhi, đúng là đối tượng tốt để bọn họ hành động.
Một lúc sao Nhược Yên bị đưa đến một căn phòng đá, sáng sủa hơn trên đường đi nhiều, vì xung quanh nến được thắp nhiều nơi trên các hốc đá trên tường.
Trong phòng đá được đặt duy nhất một cái ghế phía trên cao, có vài bật thang bước xuống chỗ nàng đứng. làm Nhược Yên chợt nhớ đến thánh địa Thần Long Giáo trong phim Lộc Đỉnh Ký của Kim lão nhân gia.
Trên ghế có một người đang ngồi, nhưng ngược với ánh nến nên Nhược Yên không nhìn thấy mặt được, chỉ nhìn thấy được mái tóc rối bù xù trên đầu hắn. Nhược Yên bị xô đến trước bật thềm, lảo đảo suýt té, may mà nàng nhanh tay níu lấy ống tay áo của Trần Thanh Ảnh để giữ thăng bằng mới đứng vững được.
Trần Thanh Ảnh bị nàng kéo nhưng cũng không có biểu hiện gì, vẫn trơ trơ đứng đó, cảm giác như hắn vốn là không khí, không có thật.
Lục Yên Nhi hạ người hành lễ nói:” Bái kiến chủ thượng! Đã đưa Vũ Nhược Yên, nghĩa nữ của Thành Vương đến.”
Người ngồi trên ghế vẫn không có động tĩnh gì, yên lặng quan sát Nhược Yên một lúc, nói chậm rãi nói như đã hiểu ra:” Thì ra ngươi biết súc cốt công, hèn chi lần nào cũng từ trong sự vây bắt của Hắc Ưng mà trốn thoát.”
Nhược Yên biết hắn hiểu lầm, nhưng cũng không ngốc đi giải thích. Mở to mắt cố gắng nhìn gương mặt đang giấu dưới ánh nên kia, xem thử hắn là nhân vật thần thánh thế nào mà hại cả nhà nàng chết. Chỉ là nàng đành thất vọng, vì khi hắn đứng lên tiến về phía nàng, đã lộ ra chiếc mặt nạ bạc cười nửa miệng.
Người đeo mặt nạ thân hình cao lớn, lại đứng phía trên bật thềm nhìn xuống dáng người nhỏ bé của Nhược Yên, sau đó cầm thanh đao còn nằm trong vỏ, kề đến cằm Nhược Yên. Nâng mặt nàng lên cho hắn quan sát.
Nhược Yên đứng yên nghe tiếng tim mình vang vọng trong lòng ngực, trong đầu tìm đối sách thật nhanh, đang suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình huống này, thì nghe hắn mở miệng hỏi:” Ngươi có biết vì sao ta bắt người không?”
Gật đầu một cái, Nhược Yên đáp:” Ta biết!”
Hắn cười ra tiếng khi nghe nàng trả lời, thanh đao đang nâng cằm nàng khẽ chuyển động dần hai bên má nàng, thanh âm nguy hiểm nói:” Thật can đảm, ta luôn thích những người can đảm như ngươi, ta biết ngươi sẽ không khai ra món đồ ta cần ở đâu, nên ta sẽ chờ thử xem xương ngươi có cứng như miệng của mình không đã.”
-“Đừng! Ngươi cứ hỏi, ta thề ta khai hết! Thậm chí còn dẫn người đến tận nơi để lấy luôn, tuyệt đối đừng đánh ta!” Nhược Yên lập tức la lên.
Lục Yên Nhi đứng sao lưng nghẹn họng nhìn, mới đầu còn tưởng nàng ta gan dạ và kiên định, thì ra... nàng đúng là nhìn nhầm a! Thật ra cũng chỉ là một tiểu hài tử!
Người đeo mặt nạ chưng hửng một lúc, mới nghi ngờ hỏi:” Ngươi thật sự sẽ khai ra? Vậy nói đi! Sách giải ở đâu?”
-“Ta đưa cho nghĩa phụ rồi, còn chính mắt thấy người cất ở trong Thanh Dật Hiên ở Thành Vương Phủ nữa!” Nhược Yên tỉnh bơ, ngước gương mặt rất đáng tin cậy nhìn hắn đáp.
Hắc y nhân âm thầm nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhược Yên hỏi:” Làm sao ta biết người nói thật hay không? Ngươi lấy gì để ta tin đó là sự thật?”
-“ Lúc sư tỷ đưa cho ta cũng không có nói đó là gì, ta chỉ tưởng là bí kíp võ công, nghĩ sư phụ đã qua đời rồi, để lại bí kíp cho ta phòng thân. Nên lúc có người đột nhập nhà ta, ta sợ các người đoạt mất bí kíp, liền ôm theo mà bỏ trốn. Sau này nghĩa phụ mới nói cho ta biết nó là sách giải độc, bản thân ta chả biết tí gì về y thuật lẫn dụng độc, thì giữ làm gì? Liền đưa cho nghĩa phụ ta giữ rồi. Nếu các người muốn lấy, chỉ cần hứa không đánh ta, ta sẽ đưa ra.” Bộ dạng Nhược Yên bây giờ chính xác như tiểu hài tự nhát gan, sợ đòn. Kể hết “mọi thứ” cho hắn biết.
Nói xong liền đứng một bên, chờ phản ứng. Thừa lúc hắn bận suy nghĩ thật hư lời của nàng, liền liếc qua Trần Thanh Ảnh một cái, vẫn thấy y trơ trơ đứng như khúc gỗ một bên, không biểu cảm gì, Nhược Yên thầm thở phào một cái nghĩ: May mà hắn không phản bác!
-“Thụy Ưng, bây giờ ngươi trở về Thành Vương Phủ có bị phát hiện không?” Người đeo mặt nạ lên tiếng hỏi Lục Yên Nhi.
Giờ Nhược Yên mới biết biệt danh trong tổ chức của Lục Yên Nhi là Thụy Ưng, ra là thân phận cũng không nhỏ!
-“Bẩm chủ thượng! Theo thuộc hạ nghĩ, nên để Trần Thanh Ảnh đi an toàn hơn, bây giờ trong Thành Vương Phủ vẫn chưa phát hiện nàng ta bị bắt, khi Thành Vương đi rồi, Trần Thanh Ảnh hoàn toàn có thể tự do lui tới bất cứ địa phương nào! Nếu hộ vệ có nhìn thấy hắn ở gần nội viện cũng sẽ không cảnh giác.” Thụy Ưng chỉ qua Trần Thanh Ảnh nói.
Tim Nhược Yên khẽ dừng một nhịp, thầm nghĩ bây giờ Trần Thanh Ảnh trở về thì quả thật không ai nghi ngờ hắn cả, vì chưa ai biết hắn đã bị khống chế, như vậy lời nói dối của nàng sẽ bị lộ tẩy ngay. Thật ra nàng là muốn bọn họ một công khai bắt nàng yêu cầu đồ trao đổi, hoặc trường hợp thứ hai là âm thầm dẫn nàng về Thành Vương Phủ để lấy, chứ không thì để Trần Thanh Ảnh về tìm, chắc chắn sẽ tìm không thấy, lúc đó nàng tiêu rồi.