Nhược Yên thấy ánh mắt xa xôi của hắn, nhìn ra được sự chua xót xen lẫn mờ mịt cả suy nghĩ trong lòng, mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:” Sư phó, người từng trãi qua những bi ai trong cuộc sống, chắc người hiểu được lý lẽ “thế sự vô thường”. Không ai biết trước được điều gì sẽ đến tiếp theo, cho dù người có sống lại một lần cũng thế! Vì mỗi quyết định của người sẽ đưa người đến một tương lai hoàn toàn khác. Đã thế, vì sao không sống thật với lòng mình? Nếu là ta, ta thà sống trong quãng đời ngắn ngủi nhưng hạnh phúc, còn hơn chịu đựng đau khổ mà lây lất qua ngày. Có gì quan trọng hơn tâm ý của bản thân mình đâu chứ?”
Mặc Tự Ngôn nghe được lời của Nhược Yên, liền thẩn thờ nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe một người nói với hắn nên sống với tâm ý của mình. Hắn được dạy dỗ từ nhỏ là phải làm một người trung quân ái quốc, sống với lý tưởng vì muôn dân thiên hạ. Và luôn coi đó là sứ mệnh mà mình dốc lòng theo đuổi. Cho dù hắn đã từng chết một lần cho sứ mệnh đó... nhưng... hắn có hạnh phúc không?
Nhược Yên cũng hiểu sư phó nhà nàng là một người thuần tư tưởng cổ đại, nên cũng không ép y nghĩ nhiều nữa, ít nhất y cũng cần chút thời gian suy nghĩ kỹ cho bản thân mình. Bèn hỏi qua chuyện khác:” À thật ra ta đến đây là muốn hỏi người một chuyện. Sắp tới, Triệu Doãn sẽ úp trọn ổ tham ô thuế, ta còn nghe được dường như có cả chứng cứ để hạ được Liễu Thừa Tướng nữa, nên rất lo lắng, không biết có nguy hiểm gì xảy ra không, nên muốn tìm người bàn bạc.”
-“Nhanh như vậy?” Mặc Tự Ngôn ngạc nghiên hỏi.
Nhước Yên gật đầu xác nhận.
Mặc Tự Ngôn cau mày nói:” Mọi thứ đã không còn đúng với kết quả mà ta từng trãi qua nữa, dường như đã bị xáo trộn tất cả vậy. Ta còn nhớ phải qua vài tháng sau khi lũ lụt xảy ra, ta mới bắt đầu được lệnh điều tra, nhưng bây giờ đã có chứng cứ, còn có thể kéo ra được Liễu thừa tướng, thì không còn đoán được gì nữa rồi. Chỉ không biết có tìm người phía sau Liễu thừa tướng ra không.”
Khẽ thở dài một tiếng, Nhược Yên chống hai tay lên cằm ủ rủ nói:” Ta cũng biết là không giúp ích được gì, nhưng không kiềm được mà phải chạy đến hỏi người, hi vọng có thể phòng ngừa trước điều gì đó. Dù sao, Liễu thừa tướng cũng là trọng thần, trong tay sở hữu một phần ba binh lực của triều đình, đâu phải muốn bắt là bắt chứ!”
Về vấn đề này, ít nhất Mặc Tự Ngôn suy nghĩ thông thoáng hơn, nên khuyên giải cho Nhược Yên hiểu:” Cho dù có cầm binh lực trong tay thì sao chứ? Bất quá chỉ ngang bằng với Thành Vương, nhưng Yên Nhi không cần lo lắng chuyện này quá, hoàng thượng đa mưu túc trí, lại yêu thương vương gia như vậy, chắc chắn sẽ không để người đi mà không có chuẩn bị gì.”
Nhược Yên nghe thấy cũng cảm thấy đúng, đang muốn gật đầu chợt ngưng lại, liếc Mặc Tự Ngôn một cái nhàn nhạt nói:” Sư phó à, người còn chưa có gả cho người ta đâu, đừng có cái gì cũng khen người trong lòng đến tận trời vậy được không? Ta nghe còn phải ngại thay người đấy!”
Gương mặt đang thanh thoát của Mặc Tự Ngôn lập tức xuất hiện một rặng mây hồng, vội vàng phân bua:” Không phải vậy, ta chỉ nói sự thật thôi, còn cái gì... gả chứ, Yên Nhi đừng đùa như vậy!”
Có điều, giải thích cái gì thì giải thích, nhưng ba chữ người trong lòng thì không có phản bác gì, dám chùng trúng tim đen rồi.
Nhược Yên cố gắng nín cười, nhìn biểu tình chột dạ của Mặc Tự Ngôn, bây giờ nàng hiểu cảm giác của tên hồ ly thích trêu đùa Triệu Doãn là thế nào rồi, thật thư thái a!
*************
Buổi tối, khi lên giường ngủ, Triệu Doãn ôm Nhược Yên vào lòng, băn khoăn nói:” Sắp tới ta có việc cần giải quyết, phải rời phủ hai hôm, đã sắp xếp người ở lại bảo vệ nàng rồi, nàng không cần lo lắng.”
-“ Là chuyện thu thập Liễu thừa tướng sao?” Nhược Yên chống tay lên ngực Triệu Doãn, ngồi dậy để mình đối diện hắn hỏi.
Hắn đưa tay cầm lấy bàn tay nàng, gật đầu xác nhận, dù nàng chưa từng chính thức hỏi chuyện trong triều, nhưng khi hắn ở thư phòng bàn sự vụ, nàng được tự do lui tới, biết được cũng không có gì là lạ.
-“Liễu thừa tướng chẳng phải ở trong thành sao? Lý gì chàng lại rời phủ đến hai ngày?” Nhược Yên thắc mắc hỏi.
-“Binh lực trong tay Liễu thừa tướng đang được trấn giữ ở Húc Ly Thành, cách kinh thành hơn một ngày đường, trước khi định tội hắn, dĩ nhiên phải phái binh đi trấn áp quần binh trong tay hắn đầu tiên, nếu không hắn sẽ làm loạn, đến lúc đó thu dọn còn mệt hơn nữa.” Triệu Doãn cưng chiều giải thích cho nàng hiểu. Nhưng tình huống này sao giống khai báo với nương tử khi mình sắp đi xa nhà nhỉ?
Nhược Yên nghe xong liền ôm lấy tay hắn làm nũng nói:” Vậy chàng có thể mang ta theo không?” Cứ mỗi lần hai người tách nhau ra là luôn có chuyện, vả lại nàng cũng rất lo lắng cho an toàn của hắn nữa.
Triệu Doãn rất hưởng thụ sự níu kéo của nàng, nghĩ nàng không muốn rời xa hắn, trong lòng vui như nở hoa, nhưng nghĩ cho sự an toàn của nàng, hắn đành nói:” Ta cũng không muốn để lại nàng một mình, nhưng hiện giờ bọn họ chưa biết mặt nàng, sẽ an toàn hơn một chút. Nếu bôn ba theo ta, rất dễ lộ thận phận gây nguy hiểm khôn lường. Ta muốn nàng bình bình an an luyện thành võ công, lúc đó mới lộ mặt cũng không muộn.”
Nhược Yên nằm xuống, vùi đầu vào vai hắn nhỏ giọng hỏi:” Liệu chuyến đi này có nguy hiểm gì không? Lỡ bọn họ phản kháng thì làm sao bây giờ?”
-“Không đâu, ta và hoàng huynh quyết định ra tay tước binh quyền trước khi đưa vụ án ra xử, bọn họ sẽ trở tay không kịp, với lại trong tay ta cũng mang theo trọng binh, có cả thánh chỉ của hoàng đế, đừng nói bọn họ có gan công khai tạo phản, cũng sợ là không có bản lĩnh để làm.” Trong mắt Triệu Doãn lóe lên tia thị huyết nói, nhưng chỉ thoát chốc đã mất đi.
Gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nhược Yên dặn dò:” Chàng phải tự cẩn thận cho tốt, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Đừng để mình bị thương.”
Triệu Doãn kéo nàng ôm chặt vào ngực mình, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói:” Ta biết rồi, chỉ là sắp tới không được ôm nàng ngủ rồi, trời mùa đông lạnh vậy mà phải ngủ một mình. Thật khổ mà!”
Nghe hắn than thở, Nhược Yên bật cười khúc khích, cũng vòng tay ôm lại hắn rồi nhắm mắt ngủ.