Ngày hôm sau, khi vừa luyện cổ cầm với Mặc Tự Ngôn xong, Nhược Yên cũng không đứng lên trở về như thường lệ, mà ngồi chống hai tay lên cằm, mắt ngó lom lom hắn một cách dò xét, khiến Mặc Tự Ngôn lúng túng nhìn lại bản thân mình, kiểm tra một lúc thấy mình không vấn đề gì, mới quay qua hỏi Nhược Yên:” Sao lại nhìn ta như vậy?”
Nhược Yên không trả lời, mà chồm người qua cái bàn gỗ, kéo gần khoảng cách với Mặc Tự Ngôn rồi hỏi:” Sư phó, ta chỉ muốn hỏi người và hoàng thượng tiến triển tới đâu rồi? Người đã dâng phương pháp phòng lũ cho y chưa?”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt xuất trần của Mặc Tự Ngôn như sáng lên, mỉm cười nhu hòa nói:” Người đã xem rồi, phản ứng cũng khá tốt, ta nói đây là nghiên cứu tình thời tiết như nàng dặn, mà lên kế hoạch phòng lũ, cứ vài thập niên sẽ có một đợt đại hồng thủy tràn đến một lần, giải thích luôn lo ngại rất có thể sẽ xảy ra trong một vài năm tới, hi vọng người sẽ lưu ý. Hoàng thượng đã hứa cho người nhanh chóng xem xét, gánh nặng trong lòng ta thật nhẹ đi rất nhiều. Yên Nhi, cảm ơn kế sách của nàng.”
Thật ra thứ mà Nhược Yên muốn nghe đâu phải chuyện này, nàng quan tâm là thái độ của lão hồ ly Triệu Huân đối với y như thế nào thôi, nên ngập ngừng hỏi tiếp:” Vậy... hoàng thượng đối xử với người thế nào? Có tốt không?”
Mặc Tự Ngôn ngay thẳng gật đầu nói:” Có! Người đối xử với ta vô cùng tốt, chưa từng đề cập đến vấn đề quân thần, mà xem ta như một người bằng hữu bình thường, có lẽ ở vị trí càng cao thì sẽ càng cô đơn, nên người cần một người để chia sẻ những chuyện bình thường, vụn vặt giúp người khuây khỏa.”
-“Hoàng thượng có từng... có hành động nào... thân mật quá mức không?” Nhược Yên vô cùng tò mò, nên đắn đo lựa lời hỏi.
Mặc Tự Ngôn nghe xong lời Nhược Yên hỏi, liền sửng sốt, sau đó đỏ mặt gấp gáp trả lời:” Không có, Yên Nhi đừng suy đoán bừa! Người thật sự chỉ xem ta là bằng hữu thôi, tuyệt đối không có ý gì khác! Cũng chưa từng có hành động quá mức nào.”
Nói xong ánh mắt Mặc Tự Ngôn trầm lại, như nghĩ đến điều gì đó, làn mi đen dài rũ xuống, giọng nói trở nên xa xăm:” Người là bật cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, sẽ không như bá tánh bình thường, người sẽ không thích nam phong đâu.”
Nghe lời khẳng định của Mặc Tự Ngôn, Nhược Yên cảm giác trong lời nói của y có sự tiếc nuối mà sợ rằng chính bản thân y cũng không biết đi. Trong lòng âm thầm cảm khái Triệu Huân thật đúng là cao thủ tình trường mà! Hắn dùng chiêu nước ấm nấu ếch với sư phó nhà mình lâu như vậy, dám chừng bây giờ bên trong đã chín mà bên ngoài còn chưa hay a!
Nhược Yên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nói gì thêm chỉ xin phép cáo từ. Có những chuyện nên để người trong cuộc tự giải quyết lấy, nàng có tò mò cũng nên đứng từ xa nhìn thôi, tìm hiểu sâu quá cũng không tốt.
Nhưng có một chuyện Nhược Yên không ngờ được rằng, nàng không muốn đào sâu chuyện người ta, lại bị người ta vào tận góc tường nhà nàng đào một cái hố sâu vạn trượng rồi mượn tay Triệu Doãn chuẩn bị đẩy nàng xuống. Vì một nguyên do không ai ngờ tới!
Lúc Triệu Huân ở bên cạnh Mặc Tự Ngôn thảo luận chuyện phòng ngừa lũ lụt, cứ ba câu là Mặc Tự Ngôn nhắc tên Nhược Yên một lần, làm Triệu Huân nghe mà thầm nghiến răng nhẫn nhịn. Hắn tự nhủ phải tìm cách cho Triệu Doãn “giải quyết” nàng sớm một chút, không khéo người mà hắn ngày đêm tìm cách đem tới tay, lại quay ra chạy theo nàng, chẳng phải hắn tức chết hay sao?
Nếu Nhược Yên mà biết được sẽ kêu oan ức đến cỡ nào! Nàng chỉ là cùng thảo luận tìm lý do để Triệu Huân dễ tiếp nhận phương pháp phòng ngừa lũ của Mặc Tự Ngôn thôi, vì rõ ràng không thể nói sự thật là Mặc Tự Ngôn trọng sinh rồi, nên nàng đã đem hết kiến thức cơ bản của thế giới của mình, nói và giải thích cho Mặc Tự Ngôn biết chu kỳ của thời tiết, để y giải thích. Ngờ đâu lại đem đến họa cho bản thân mình!
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dùng bữa tối xong Nhược Yên thật không muốn rời khỏi phòng, Triệu Doãn cũng không còn ngồi ở thư phòng phê duyệt văn thư nữa, mà dời hẳn vào phòng nàng luôn, để buổi tối khỏi đem hơi lạnh từ bên ngoài bước vào nữa.
Nhược Yên buồn chán không có việc gì làm, liền nhảy xuống giường, bước đến bên bàn của hắn ngồi xuống, thò tay lấy một cái văn thư ngồi xem cùng.
Bản thân Lục Yên Nhi tuy biết chữ, nhưng chỉ biết vài chữ thông dụng, sau vài tháng nàng đi theo Mặc Tự Ngôn học, bây giờ hầu như đã biết toàn bộ mặt chữ, nên đọc cũng dễ dàng hơn.
Xem vài cái nàng mới biết, thì ra đây là thư tín mật báo của những quan viên liên quan đến việc tham ô thuế. Chợt nhớ kiếp trước của Mặc Tự Ngôn vì chuyện này mà chết. Trong lòng Nhược Yên cảm thấy lo âu, vì mọi chuyện bây giờ đã rời khỏi quỹ đạo mà Mặc Tự Ngôn trải qua, có quá nhiều thứ không còn đúng theo trình tự nữa. Triệu Doãn đã thay y điều tra chuyện này, vậy liệu có nguy hiểm nào không?
Có một việc nàng luôn thắc mắc, Liễu Lan Nhiên và Liễu Mộc Nguyên nếu điều là con của Liễu thừa tướng, thì sao lại có con với nhau được? Nếu ở hiện đại, người ta chỉ sợ khi có con sẽ bị chạm gen di truyền cận huyết mà gây hại cho đứa trẻ, về mặt đạo đức dù thông thoáng như cũng không cho phép chuyện này xảy ra, huống gì là cổ đại? Chuyện đó gần như một chuyện ghê tởm không tha thứ được! Hay là... một trong hai người không phải con ruột Liễu thừa tướng?
Đang suy nghĩ xuất thần, chợt thấy cả người chuyển động, nhìn lại thấy mình đã ngồi trên người Triệu Doãn. Nàng chưa kịp mở miệng hỏi hắn định làm gì đã nghe hắn hỏi:” Nhược Nhi nghĩ gì mà thừ người vậy? Ta đưa tay huơ huơ trước mặt nàng nảy giờ mà nàng vẫn không thèm phản ứng gì.”
Nhược Yên liếc hắn một cái, lười biến duỗi người, loay hoay trong lòng Triệu Doãn một hồi, chọn một tư thế thoải mái, dựa lưng vào lòng hắn đáp:” Ta đang thắc mắc vì sao quyền lực của Liễu thừa tướng lớn như vậy? Chuyện bọn người vây bắt ta, chuyện tham ô thuế, chuyện Lục Yên Nhi giả mạo, hầu như hắn nhúng tay vào tất cả những việc này. Nhưng... ai chống lưng cho hắn? Vì nếu có chứng cớ bất cứ chuyện nào trong những cái nói trên, hắn đều phải bị rơi đầu, điều gì làm hắn phải mạo hiểm như vậy?”