Những ngày sau khi thái tử Triệu Minh An chính thức vào phủ, Thành Vương Phủ vốn yên tĩnh đã trở nên đông đúc. Thái tử được xếp ở trong viện Thính Vũ Hiên, nơi dành cho thân thích vương gia ở tạm.
Tuy Triệu Huân hoàn toàn tin tưởng đệ đệ mình, nhưng để phòng ngừa những nguy hiểm có chủ mưu từ bên ngoài, đã để lại một nhóm tinh anh hoàng kim giáp hộ thủ riêng cho nhi tử.
Cho nên ai trong Thành Vương Phủ cũng biết một điều: Cứ ở đâu xuất hiện hoàng kim giáp, tức thái tử chắc chắn ở đó, có thể tránh xa thì hãy tránh xa một chút, chớ lại gần gây hiềm nghi không đáng. Một đám người toàn mặc màu vàng chói lóa gần như nổi bật giữa khuôn viên thanh nhã, thật khiến người ta không thể không nhìn.
Sau buổi học với Mặc Tự Ngôn, Nhược Yên chưa kịp hỏi kế hoạch của sư phó nhà mình tiến triển thế nào, thì đã thấy một bóng dáng phong lưu tuấn mỹ, bước vào Trúc Viên. Nét mặt hai người liền cứng ngắc.
Triệu Huân thời gian này khá bận rộn, nên có mượn được lý do xuất cung cũng không tìm được thời gian. Hôm nay nhân ngày hưu mộc, hắn liền tranh thủ đến đây ngay, vì hắn đã sớm nhận được tin tức có thể thu lưới rồi.
Mặc Tự Ngôn vừa thấy hoàng thượng mặc thường phục bước vào, nghĩ tới những việc hắn và Yên Nhi đang dự tính, trong lòng xấu hổ không thôi, liền không được tự nhiên mà né tránh tầm mắt Triệu Huân đang nhìn mình.
Nhược Yên nhìn bộ dáng khoe khoang đắc ý của Triệu Huân, da đầu nàng run lên, trong lòng âm thầm mặc niệm nghĩ: Sư phó a! Chết sớm siêu sinh sớm! Ta luôn đứng về phía người, ủng hộ người! Nhưng... thôi để lần sau vậy!
-“Ơ... Chắc hoàng thượng tìm sư phó có việc, Yên Nhi xin phép cáo lui. Sư phó... Bảo trọng!” Nói xong nhìn Triệu Huân một cái, lập tức quay người chạy mất.
Triệu Huân nhìn Nhược Yên thức thời rời khỏi, rất ư vừa lòng. Liền bước đến ngồi bên cạnh Mặc Tự Ngôn, bắt đầu kế hoạch tạo cơ hội cho người ta tiếp cận.
Nhược Yên rời khỏi Trúc Viên sớm hơn dự tính, giờ này Triệu Doãn bận giải quyết công vụ trong thư phòng, nàng không tiện đi làm phiền, nhưng về phòng một mình thì hơi nhàn chán, liền thong thả bước đến mái đình ngồi hóng mát. Chợt thấy một nhóm người mặc giáp vàng từ xa đi đến, dẫn đầu là thái tử Triệu Minh An, Nhược Yên cũng không biết mấy người bọn họ vô tình đi ngang, hay có ý muốn vào mái đình ngồi, nên chỉ ngồi yên không có bất cứ hành động nào.
Triệu Minh An từ sớm đã thấy một tiểu cô nương ngồi trong đó, vốn hắn từng phàn nàng hoàng thúc hắn vì sao Thành Vương Phủ không khác gì Đại Âm Tự, tất cả toàn nam nhân nếu không tính Lục Yên Nhi hắn thường gặp bên cạnh Trần Thanh Ảnh.
Nhược Yên nhìn Triệu Minh An thản nhiên bước vào, nàng chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói thiếu niên của hắn cất lên:” Tiểu mỹ nhân, sao lại ngồi một mình nơi này? Ta đến đây cũng vài hôm nhưng lại chưa từng gặp nàng, thật đúng làm người ta tiếc nuối.”
Cả người Nhược Yên lập tức như bị đông cứng, trong lòng thầm than thở: Thật đúng là cha nào con nấy mà! Nhìn bề ngoài hắn có nét lạnh nhạt như Triệu Doãn, cứ tưởng...! Thì ra sâu trong người đúng là dòng máu của tên hồ ly kia rồi, mới chừng này tuổi đã học được thói phong lưu, tiền đồ so với Triệu Huân đúng là hơn chứ không kém a!
Nhược Yên còn đang bất ngờ khi bị một tên nhóc tán tỉnh. Lại nghe hắn nói tiếp:” Thật may là gặp nàng, trong này mấy ngày nay gặp toàn một đám đực rựa, làm ảnh hưởng mỹ quan thuần khiết của ta quá đi mất!”
Da đầu Đô Úy, thống lĩnh hoàng kim giáp đứng ngoài mái đình tê dại nghĩ: Thái tử a! Chẳng lẽ ngắm mỹ nhân mới không làm ảnh hưởng “mỹ quan thuần khiết” của người ư? Đây là lời một đứa trẻ mười tuổi nên nói hả?”
Dù sao kiếp trước Nhược Yên là hoa khôi của bệnh viện, các thực tập sinh, bác sĩ kể cả bệnh nhân tán tỉnh nàng cũng ít, nhưng đây là lần đầu tiên được một “mỹ thiếu niên” nhỏ như vậy công khai trêu ghẹo, đúng là đủ mới mẻ a!
-“Vậy thái tử đến không đúng nơi rồi, ở trong Phủ Thành Vương có ai không biết Lục tiểu thư của Lục mới chính xác là tuyệt sắc giai nhân, ngày có muốn đi xem không ta dẫn đường đó ngài?” Nhược Yên nháy mắt tinh nghịch hỏi.
Nàng cũng muốn biết tên nhóc này giống cha hắn bao nhiều phần, liền “tốt bụng giúp đỡ” hắn một chút. Ai ngờ trên gương mặt Triệu Minh An hiện lên tia ngán ngẩm thở dài nói:” Haizz... Nàng không biết đâu, mỹ nhân trong cung của phụ hoàng ta, nhiều không biết bao nhiêu mà đếm, cỡ như Lục Yên Nhi nhìn mãi cũng thành quen, có gì đặc biệt chứ? Ta chỉ thích vẻ bình thường không có gì nổi bật như nàng mà thôi.”
Trong lòng Nhược Yên tức muốn hộc máu! Cái này nên tính là khen hay chê nàng vậy? Có lời khen nào khó nghe hơn nữa không? Bị một thằng nhóc nói mình “bình thường không có gì nổi bật”. Nhược Yên thật muốn túm hắn lại đánh một trận cho hắn nhớ đòn, nhưng lại ngại thân phận hắn đành nhịn xuống. Tiểu tử, cứ chờ đấy! Có cơ hội ta sẽ cho người biết thế nào là nổi bật!
Không thèm nói nhiều với tên hồ ly con này, mất công làm nàng tức chết. Khó chịu liếc hắn một cái, quay người rời đi.
Triệu Minh An một mình đứng trong đình khó hiểu lẩm bẩm hỏi: Không phải phụ hoàng hay nói nữ nhân thích được khen là “người đặc biệt” hay sao? Vì cái gì tiểu mỹ nhân ấy nghe xong tỏ ra tức giận như vậy chứ? Thật khó hiểu a!
Đám hộ vệ hoàng kim giáp võ công cao cường, nên những lời lẩm bẩm tiểu thái tử nói bọn họ điều nghe hết, khóe môi cả đám run run nhúc nhích, nhịn cười muốn nội thương! Mất mặt thay tiểu chủ tử nhà mình quá, thầm nghĩ trong đầu: Thái tử a! Ngài nên theo hoàng thượng học thêm một thời gian nữa đi! Chứ làm gì có cô nương nhà ai lại thích “lời khen” như vậy của người chứ!”
Lúc Nhược Yên rời đi, A Nhất cũng lặng lẽ đi theo, hắn là một trong bốn ám vệ được phái theo sau bảo vệ nàng. Trong lòng thầm hỏi có nên báo với vương gia chuyện thái tử trêu chọc Nhược Yên tiểu thư hay không, theo bên cạnh tiểu thư bấy lâu, hắn thừa biết vương gia để ý tiểu thư đến mức nào? Hắn không báo thì sau này vương gia biết được hắn sẽ không được yên thân, nhưng nếu hắn báo thì ... những ngày tháng sau này của thái tử hắn thật không dám tưởng tượng.