Nhược Yên không trả lời câu hỏi ba phần trêu đùa, bảy phần thản nhiên của Triệu Doãn, chỉ lẳng lặng dựa đầu vào vai hắn, để yên hắn ôm nàng về Thanh Thủy Hiên. Vừa rồi nàng cũng đã hao hết thể lực khi luyện khinh công, giờ lại khóc thêm một trận, đúng là rất mệt mỏi, Nhược Yên thả lỏng tinh thần một lúc đã ngủ gật trên bờ vai ấm áp của hắn ngay trên đường về phòng.
Trở về Thanh Thủy Hiên, Triệu Doãn nhìn Nhược Yên dựa vào người mình ngủ gật, biết nàng mệt nhưng hắn không thể cứ thế để nàng lên giường ngủ được. Cơ thể Nhược Yên do va chạm rất nhiều nên hiện lên những vết bầm rất lớn, không ngâm dược rất dễ bị tổn thương gân cốt trên người.
Niên lão đã sớm chuẩn bị nước nóng từ lâu, Triệu Doãn bước đến bàn nhỏ bên giường, lấy ra lọ dược màu tím, hòa vào thùng nước nóng. Thử nước vừa ấm, rồi cởi sạch đồ trên người Nhược Yên xong nhẹ nhàng thả vào nước cho nàng ngâm mình.
Nhìn làn da nàng mới sáng sớm còn trắng mịn như trứng ra mới bóc vỏ, mà giờ lại bị nàng vùi dập thê thảm như vầy, hắn thật hối hận để nàng luyện võ.
Nhược Yên chỉ vì hơi mệt nên thiếp đi một chút, giờ cảm giác ấm áp xoa dịu cơn đau nhức trên người, chỉ hừ hừ hai tiếng rồi ngủ tiếp. Mặc cho Triệu Doãn tắm rửa lau người, tận khi thả nàng vào chăn cũng không thèm nhúc nhích. Xoa thuốc cho Nhược Yên xong Triệu Doãn vén chăn đắp kỹ rồi mới mở cửa bước ra ngoài. Hắn cũng cần tắm rửa thay bộ y phục dệt bằng vải thượng hạng này đã sớm bị Nhược Yên đem làm đồ lau mũi.
Hơn một canh giờ sau Nhược Yên bị trống bụng mình đánh thức, nàng mới ngồi dậy, cả người ê ẩm như như bị rút hết gân. Xoa xoa cái bụng xẹp lép muốn đứng dậy tìm Niên lão cầu cứu, thì thấy bóng người ngồi bên bàn lớn trong phòng mình. Dụi mắt nhìn kỹ, thấy Triệu Doãn đang xem một mớ văn thư chất cao trên bàn.
Triệu Doãn nghe tiếng động nhìn lại, thấy Nhược Yên đã dậy liền bỏ văn thư xuống, gọi Niên lão dọn thức ăn lên bàn nhỏ bên giường, mới bước đến cầm khăn ướt vắt khô đưa Nhược Yên nói:” Lau mặt cho tỉnh táo rồi ngồi xuống ăn cơm, ta biết nàng chưa ăn gì nên chuẩn bị sẳn chờ nàng ngủ dậy liền ăn.”
Niên lão cho người đem thức ăn vào, dọn đầy bàn nhỏ và hai bộ chén đũa, Nhược Yên mới hỏi Triệu Doãn:” Trễ thế này chàng vẫn chưa ăn cơm sao?”
-“Có một số việc khẩn phải giải quyết sớm, ta định phê xong rồi sẽ ăn, vừa đúng lúc nàng thức dậy cùng ăn luôn thể.” Triệu Doãn đơn giản nói.
Tuy ngoài miệng hắn nói thế, nhưng Nhược Yên biết chắc chắn hắn vì chờ nàng ngủ dậy cùng nên mới muộn như thế chưa ăn. Giờ phút này Nhược Yên cảm thấy ông trời thật công bằng, kiếp trước lấy đi sức sống, tình thân, kể cả sinh mệnh của nàng, kiếp này đã để cho nàng gặp được một người nguyện cho nàng mọi thứ mà nàng từng ao ước.
Nhược Yên vẫn ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy eo Triệu Doãn khẽ nói:” Đạ tạ chàng!”
Triệu Doãn đưa tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của Nhược Yên lên, mỉm cười nói:” Chuẩn bị cho nàng một bữa cơm, nàng cảm động ôm ta một cái, vậy ta tắm rửa, xoa thuốc, thậm chí y phục cũng thay cho nàng, nàng tính làm gì lại cho ta?”
Nghe hắn dài giọng trêu chọc, hai má Nhược Yên chuyển hồng, thẹn thùng liếc xéo hắn một cái nói:” Đậu hủ của ta cũng bị chàng ăn sạch rồi, giờ chàng còn giở trò vô lại như thế, không biết thẹn sao?”
Triệu Doãn tỏ vẻ ngạc nghiên, sau đó nghiêm nghị nói:” Ta ăn khi nào? Rõ ràng chỉ mới sờ thử chút thôi, có muốn ăn cũng phải đợi nàng lớn một chút mới ăn được!”
So về độ dày của da mặt, Nhược Yên phải bái Triệu Doãn là sư phụ, những chuyện ngượng ngùng như thế mà hắn cũng nói một cách đường hoàng nghiêm chỉnh, nàng thật cam bái hạ phong.
Sau mấy lần giao tranh, Nhược Yên hoàn toàn hiểu rõ nàng không cách nào đấu lại hắn, dù tranh luận hay vũ lực! Nên quyết định không thèm để ý tới hắn nữa, nhảy xuống giường mang giày vào bước đến bàn cơm, ngồi xuống cắm đầu ăn cho hả dạ! Nghĩ thầm trong bụng, chàng chờ đấy! Quân tử trả thù mười năm không muộn. Ta không tin lúc nào chàng cũng bắt nạt được ta! (HP: Quân tử gì thù dai thế =.=’’!)
Nhìn nàng bị đạp trúng đuôi, khóe môi hắn cong lên một đường hoàn hảo, thong thả bước đến bên bàn ngồi xuống, rót cho nàng chén nước phòng khi nàng nghẹn, rồi mới bắt đầu ăn.
Dùng xong bữa cơm một cách nhanh chóng, Nhược Yên vốn tính theo thói quen kéo Triệu Doãn đi ra ngoài cho tiêu thực đã bị hắn cản lại, điểm ngón tay vào mũi nàng nói:” Trời bắt đầu lập đông rồi, bây giờ lại muộn như thế, nàng ra ngoài lúc này còn không phải để chịu tội hay sao?”
Nhược Yên ngẩn người, nàng quên mất trong trí nhớ của Yên Nhi, mùa đông ở đây lạnh khủng khiếp, bốn mùa phân biệt rõ ràng chứ không như nơi nàng ở kiếp trước chỉ hai mùa mưa, nắng. Liền ngẩn đầu nhìn Triệu Doãn nói:” Nhưng ta mới ngủ dậy, lại vừa mới ăn no, giờ không thể đi ngủ ngay được.”
-“Không sao! Ta có cách giúp nàng tiêu thực, nói không chừng chút nữa nàng mệt đến mức một ngón tay cũng động không nổi chứ đừng nói thức.” Nói xong vừa nhấc bổng Nhược Yên lên tay mình, môi hắn nhắm chuẩn xác môi nàng hạ xuống. Hương vị trên môi nàng lúc nào cũng ngọt ngào làm hắn phát điên.
Lại một lần nữa Nhược Yên bị hắn tấn công bất ngờ, nhưng nàng không phản kháng như trước nữa, mà chậm chạp ngây ngô đáp lại hắn. Hé miệng cho hắn xâm nhập dễ dàng, còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, cho cơ thể ai người dính chặt lấy nhau.
Cảm nhận được nàng đáp lại, môi lưỡi hắn càng ra sức mút mát, cuốn lấy lưỡi nàng, nụ hôn mạnh mẽ càng lúc càng sâu. Đặt nàng nằm trên giường, đưa tay kéo nhẹ một cái, làm trung y trên người nàng dễ dàng rơi xuống. Triệu Doãn rời khỏi môi nàng, vùi đầu vào cần cổ thon nhỏ, hít lấy hương thơm mê người từ nàng phát ra, nụ hôn nhỏ vụn trải khắp da thịt Nhược Yên, dần dần xuống sâu hơn, lưỡi hắn lướt qua xương quai xanh, hé môi ngậm lấy đỉnh nhọn nhỏ nhắn như nụ hoa đào còn e ấp trước ngực nàng liếm cắn.
Nhược Yên cắn chặt môi cũng không ngăn nổi tiếng rên rỉ của mình. Nhiệt độ trong phòng vốn ấm áp, giờ còn bị hai người đốt lửa đến nổi trở nên nóng bức, đối lập với khí lạnh bên ngoài. Đang cọ xát dây dưa, chợt Triệu Doãn tung người dậy, biến mất khỏi phòng như một cơn gió. Bỏ lại một mình Nhược Yên cơ thể nhỏ bé trần trụi nằm trên giường. Nàng đưa tay kéo chăn che kín mình từ đầu tới chân. Bên trong chăn, khóe môi câu lên một nụ cười âm hiểm nghĩ: Này thì ăn đậu hủ của ta! Để xem bây giờ chàng làm sao dập lửa!