Xem xong các mật hàm, Triệu Doãn nhìn Triệu Huân đang giải quyết mớ tấu chương khẩn trong ngày, một lúc sau mới mở lời:” Hoàng huynh nghĩ lần này bọn họ có đánh thật hay không?”
Triệu Huân ngẩn cũng không thèm ngẩn đầu, mắt vẫn xem, tay vẫn ghi duyệt mớ tấu chương một cách nhanh chóng, giọng điệu không kiên nhẫn cất lên:” Trẫm không nghĩ bọn họ rảnh rỗi đến mức đem mười vạn quân đưa ra biên giới cho đi dạo một vòng rồi trở về! Mặt khác, lại chèn ép thông thương giữa hai nước gây mất hòa khí, dù chưa biết lý do là gì, nhưng chắc chắn họ sẽ khai chiến nhanh thôi.”
-“Theo đệ biết, Hoàng Đế của Mộc Xa Quốc là Ung Dĩ Hàn đã hơn năm mươi tuổi, dù không quá xuất sắc trong lĩnh vực chinh chiến hay rèn binh, nhưng lại là người được muôn dân kính trọng vì tính nhân ái, mở rộng thông thương, trao đổi hàng hóa lương thực dự trữ, để phòng khi hạn hán thiên tai, cứu trợ con dân đói nghèo khắp nơi, làm cho Đế Quốc Mộc Xa hưng thịnh nhất mấy trăm năm qua. Nay lại xảy ra tình trạng hoàn toàn trái ngược như thế, đúng là làm chúng ta không thể nào giải thích được.” Triệu Doãn điềm đạm nói.
Triệu Huân chấm nét mực cuối cùng trên sớ tấu chương xong. Liên vứt qua một bên cho khô mực, mới ngẩn lên nhìn đệ đệ nhà mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới thong thả nói:” Trong gia đình đế vương, dù nhân ái thế nào cũng không tránh khỏi tranh dành quyền lực, Ung Dĩ Hàn có tám hoàng tử, mười lăm công chúa. Gia thế các phi tần lại quyền lực vững mạnh, Thái Tử Mộc Xa Quốc năm nay cũng đã gần ba mươi, là người con thứ ba của Hoàng Đế, ở nước họ ai thế lực mạnh, thông minh, làm vừa lòng Đế Vương thì được lập thành Thái Tử, không nhất định là con trưởng.
Nên quyền lực trong triều, cho đến ngày nào chưa lập tân đế thì chưa thể ổn định cục diện. Trẫm đoán thời điểm này có thể Hoàng Đế đã bị một trong những người con của mình thao túng rồi.”
Triệu Doãn cầm lấy bản đồ đã từng cho người vẽ lại khi thâm nhập Mộc Xa Quốc trải ra bàn, tỉ mỉ xem xét. Mộc Xa Quốc có tổng hai mươi sáu thành, năm đô, mỗi đô cai quản năm thành trì riêng lẻ, chỉ có kinh đô Hàm Tĩnh là cai trị sáu thành. Các thành trì lớn nhỏ khác nhau, đại đa số những nơi hiểm yếu của Mộc Xa Quốc đều là những thành lớn để ngăn phòng chiến sự.
Giáp ranh với biên cảnh của Định Hưng Quốc là Lăng Châu thành, kiến trúc kiên cố và rộng lớn, đừng nói đóng mười vạn quân, dù tăng lên gấp năm lần cũng thừa sức chứa.
Trong lúc Triệu Doãn nghiên cứu bản đồ, Hoàng Đế Triệu Huân ra hiệu cho La công công bước vào, kêu hắn sắp xếp lại tấu chương đã khô mực, phân phó đưa cho những người có phận sự đi làm. Sau đó quay qua nhìn Triệu Doãn nói:” Trẫm muốn đệ biết tin này sớm, là có việc muốn để đệ âm thầm làm, khi dấu hiệu cho thấy chiến sự sắp xảy ra, trẫm đã cho người kiểm kê kỹ lại quốc khố và sưu thuế, thì phát hiện một lỗ hỏng gây thất thoát không nhỏ, quan viên trên dưới khi biết lại không báo, mà âm thầm giấu giếm để chia chát cho nhau. Vốn muốn lôi hết bọn họ ra trảm lập quyết, nhưng lại điều tra được sau lưng có một thế lực lớn giật dây, ảnh hưởng không nhỏ đến mọi bộ phận quan chức trong triều.
Bên ngoài có Mộc Xa Quốc rình rập, bên trong lại bị tham nhũng hoành hành, trong lòng Định Hưng Quốc lại xuất hiện vết tích của tổ chức Hắc Ưng xuất hiện, nếu không ngăn chặn kịp thời, e hậu quả khôn lường.”
Triệu Huân nói xong, cầm một cuộn thánh chỉ đã sớm chuẩn bị đưa cho Triệu Doãn nói:” Đây là thánh chỉ chứng mình trẫm để đệ toàn quyền giải quyết chuyện này, dù người bị điều tra được có thân phận địa vị gì cũng không cần biết, trảm hết cả nhà cho bá quan làm gương!”
Mặc dù trừ lúc thượng triều Triệu Doãn ít khi hành lễ quân thần với Triệu Huân, nhưng đây là thánh chỉ, chứng minh cho hoàng quyền tối thượng, nên Triệu Doãn lập tức quỳ xuống, cúi đầu tạ ơn rồi nhận lấy.
Khi đứng lên, Triệu Doãn mới mở miệng hỏi:” Vì sao hoàng huynh lại để đệ điều tra việc này, chẳng phải khoa cử vừa qua huynh thu được không ít nhân tài hay sao? Cớ gì không trọng dụng?”
Triệu Huân vừa giải quyết xong tất cả sự vụ quan trọng hôm nay, tranh thủ thời gian thảnh thơi uống ly trà đáp:” Không phải ai đậu khoa cử cũng là nhân tài, cũng không phải nhân tài nào cũng có thể tin được. Ta giao cho đệ vì có hai nguyên do, một là đệ là người duy nhất ta tin tưởng, trong tay đệ vừa có nhân lực và thực lực để làm. Ta tuyệt đối an tâm!
Nhưng nguyên do thứ hai quan trọng hơn, ta vừa nghe báo là công lực của Yên Nhi tiến bộ không ít, nên thân thể đã trở thành tiểu mỹ nhân xinh xắn, mỹ miều. Mà hai người cứ sáng tối chung đụng đốt lửa như thế, lại không có chỗ dập, nín nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe của đệ. Ta chỉ có thể tách hai người ra bằng cách tạo công việc cho đệ bận rộn một chút, tránh kìm nén dục hỏa đốt người. Đệ phải hiểu nỗi khổ tâm của huynh a!”
Nói xong hắn chậm rãi nhấm nháp ly trà thơm, tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng nhất quyết không nhận là bản thân mình ghen tỵ, cách vài ngày hắn khó khăn lắm mới giành được chút thời gian ra khỏi cung để thăm Mặc Tự Ngôn, gặp được cũng chỉ tán gẫu vài câu rồi trở về, trong khi đó lúc nào cũng nhìn thấy đệ đệ hắn và Yên Nhi luôn dính nhau như sam thế kia thì sao hắn không bực cho được. Hừ!
Triệu Doãn tức muốn xì khói nhìn người trước mặt mình, thật muốn đập hắn một trận cho hắn nhớ đòn, bỏ thói làm phiền người khác này. Nhưng chưa kịp phát tác thì nghe một thái giám bên ngoài khẩn cấp cầu kiến.
Triệu Huân nhanh chóng thu hồi vẻ cợt nhã, nghiệm giọng nói:” Cho vào!”
Thái giám vừa bước vào đã quỳ mọp người xuống báo:” Tham kiến hoàng thượng! Bẩm hoàng thượng tiểu Thái tử xảy ra chuyện rồi ạ!”
Triệu Huân ngay lập tức đứng lên hỏi:” Không phải giờ này Thái tử phải học ở thái phó viện hay sao? Lý gì lại xảy ra chuyện?”
-“ Bẩm...bẩm... hoàng thượng! Không phải Thái tử xảy ra chuyện, mà...mà là các thái phó xảy ra chuyện ạ!” Thái giám bị hoàng đế quát, run run giọng đáp.
Nghe được không phải Thái tử gặp chuyện, Triệu Huân liền bình tĩnh hỏi:” Vậy nói xem tên tiểu tử đó lại gây họa gì rồi?”
-“ Dạ! Vừa rồi các thái phó thấy Thái tử học cả ngày mệt nhọc, nên cho người nghỉ ngơi một chút. Ba vị thái phó thì ngồi trong viện uống trà bàn chuyện nên dạy Thái tử tiếp theo là gì. Nhưng không biết Thái tử từ đâu bắt được mấy con chuột, đã cột đuốc thẩm lửa vào đuôi bọn chúng rồi thả vào phòng. Nên ... đã... !” Thấy sắc mặt hoàng thượng càng lúc càng đen, thái giám bỗng im bặt, không dám thốt thêm tiếng nữa.