Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 37: Học ngoại công




Rời khỏi phòng Mặc Tự Ngôn, Nhược Yên đi dọc theo hành lang đến thư phòng Triệu Doãn.

Trước cửa thư phòng thấy có bốn hộ vệ canh phía ngoài, nàng liền bước đến hỏi:” Hộ vệ đại ca, vương gia có trong phòng không?”

Bốn hộ vệ nhìn thấy tiểu nữa oa năm, sáu tuổi ngoan ngoãn đáng yêu đến hỏi, liền biết ngay là nghĩa nữ mà vương gia sủng ái nên lễ phép đáp:” Vương gia đang bận, tiểu thư muốn gặp phải chờ thuộc hạ vào hỏi ý kiến đã, phiền người chờ một chút!”

Nhược Yên tính nói không sao, nếu hắn bận thì nàng về phòng đến giờ cơm trưa gặp cũng được, lại nghe trong phòng một giọng nói nghiêm nghị truyền ra:” Để nàng ấy vào!”

Hộ vệ liền mở cửa ra để nàng bước vào. Bên trong thư phòng, Triệu Doãn đang ngồi sau thư án, trên bàn chất đầy những cuốn giấy, cuốn vải thật cao. Hắn vừa cầm một cuốn vừa nhanh nhẹn phê duyệt, sau đó để qua một bên chờ khô mực, rồi mới đưa tay ẵm Nhược Yên đặt nàng lên đùi mình hỏi:” Tìm ta có việc gì? Không phải nàng nói đi xem thương thế Mặc Tự Ngôn sao?”

Nhược Yên loay hoay trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái xong mới trả lời:” Ta đến xem rồi, sư phó bị thương chỉ trúng phần mềm, không ảnh hưởng đến xương hay gân nên sẽ nhanh chóng hồi phục. Có hoàng thượng cho người chăm sóc ta cũng yên tâm hơn. Chỉ là có việc ta muốn hỏi chàng về hoàng thượng thôi.”

Triệu Doãn vừa xem sổ sách báo cáo lượng lương thực nộp vào quốc khố vừa hỏi nàng:” Sao đột nhiên nàng lại tò mò chuyện của hoàng thượng?”

-“Cũng chẳng có gì, do ta không phải người ở đây, không biết chút gì về phong tục tập quán nơi này. Nên muốn hỏi chàng hoàng thượng có thích nam phong hay không?” Nhược Yên cũng cầm một cuộn giấy vừa đọc vừa thuận miệng hỏi.

Ánh mắt Triệu Doãn liền rời cuộn giấy nhìn nàng nói:” Hẳn là không! Cả Định Hưng Quốc ai không biết hoàng đế Triệu Huân phong lưu thành tính, mỹ nhân trong cung còn nhiều hơn hoa dại bên đường, làm sao có thể thích nam phong được?”

-“Nhưng chàng không thấy hoàng thượng quan tâm sư phó hơi quá mức hay sao? Huống hồ sư phó phiêu dật xuất chúng như thế, hoàng thượng yêu thích cũng có thể xảy ra mà.” Nàng hoang mang nói.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Doãn vẫn lắc đầu nói:” Từ khi hoàng hậu hoăng thệ* đến nay, hoàng thượng sủng ái không biết bao nhiêu quý phi, phi tần, lại chưa từng có nam sủng. Dù chuyện nam phong trong kinh thành không xa lạ gì, nhưng hoàng huynh chưa từng để ý đến. Ta nghĩ có thể người coi trọng tài năng của Mặc Tự Ngôn, nên muốn chiêu mộ dưới trướng thôi. Vốn danh tiếng trong kinh thành của Mặc Tự Ngôn nổi tiếng ngay thẳng chính trực, nếu thi thố công danh làm quan phụ mẫu, chắc chắn sẽ là phúc của triều đình. Hoàng huynh luôn trọng hiền tài, ưu ái hắn một chút cũng không có gì không đúng.”

Nghe Triệu Doãn hợp tình hợp lý nói xong, Nhược Yên cũng không phản bát nữa. Nàng phải chú ý thêm một chút coi hắn có thích sư phó nàng không cái đã. Muốn bán thì phải kiếm giá cao mà bán, nếu hoàng thượng thật chỉ vì tài năng của sư phó mà làm thân, thì giá bán cũng chẳng được bao nhiêu, phải từ từ tính sau mới được!

Cũng sắp đến giờ cơm trưa, trong lúc chờ Triệu Doãn xử lí công vụ, Nhược Yên dùng thời gian rảnh rỗi quan sát thư phòng của của hắn một chút, đi loanh quanh một vòng tới kệ sách, nàng liền rút một cuốn lịch sử Đinh Hưng Quốc ra, ngồi bệt dưới sàn mà xem.

Triệu Doãn giải quyết hết đóng tấu chương trong ngày, liền đứng dậy, bước qua kệ sách tìm nàng. Đến nơi thì thấy Nhược Yên đang nằm trên sàn, hai tay kê lên quyển sách gối đầu ngủ ngon lành.

Hắn bước tới ẵm nàng lên, khẽ nhéo mũi nàng một cái nói:” Tiểu miêu lười, nếu nàng ngủ qua giờ cơm, chiều nay ta sẽ bắt nàng bụng đói luyện công đó!”

Nhược Yên bị quấy rầy liền mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lòng hắn, liền cọ cọ vồm ngực ấm áp, vùi đầu vô lòng hắn ngủ tiếp.

Thấy nàng vẫn muốn ngủ, hắn đành bất đắc dĩ ôm nàng về Thanh Thủy Hiên, dặn Niên lão chuẩn bị sẵn thức ăn, khi nàng dậy ăn sau cũng được.

Không biết sao mấy ngày nay hắn cảm thấy nàng ngủ hơi nhiều, ngoại trừ lúc dậy luyện công, dùng điểm tâm rồi đi luyện chữ ra hầu như buông ra là ngủ mất. Buổi chiều ăn cơm xong đi dạo một vòng rồi cũng về ngủ ngay. Lo lắng cơ thể nàng có gì bất thường, hằn đặt nàng xuống giường rồi dò mạch kiểm tra. Chỉ thấy ngoại trừ nàng cao lớn hơn một chút thì không thấy khác biệt gì với lúc trước. Đành chờ Trần Thanh Ảnh về xem xét cho nàng sau.

Đến lúc Nhược Yên thức dậy đã là giờ thân, bụng nàng đang đánh trống ầm ĩ liên tục thì thấy Triệu Doãn xách giỏ đồ ăn mở cửa bước vào. Nàng lập tức rửa mặt xong ngồi lên bàn ăn như hổ đói, thấy Triệu Doãn không ăn mà chỉ lo gắp thức ăn cho nàng liền hỏi:” Chàng không ăn sao?”

-“Ta ăn từ sớm rồi, đây là chuẩn bị riêng cho nàng. Dạo này thấy nàng ngủ hơi nhiều, trong cơ thể có chỗ nào khó chịu không?” Vừa gắp thức ăn Triệu Doãn vừa hỏi.

Nhược Yên nhìn tới ngó lui cơ thể mình một hồi mới trả lời:” Không có, ta thấy mình rất khỏe, có khác là nội công trong cơ thể ta bây giờ hiện hữu rõ ràng, không chỉ là chút chân khí yếu ớt như lúc trước nữa, ngoài ra thì không có cảm giác gì.”

Nghe xong Triệu Doãn mới yên lòng gật đầu nói:” Có thể do cơ thể nàng trưởng thành quá nhanh, nên cần ăn nhiều và ngủ nhiều hơn người bình thường. Tạm thời cứ như vậy, chờ khi Trần Thanh Ảnh về sẽ để hắn xem cho nàng một chút.”

Ăn cơm xong, Nhược Yên nhờ Niên lão tìm cho mình một bộ nam trang vừa người để dễ luyện công, mấy bộ váy của nàng rất vướng víu không luyện được.

Nhược Yên thay đồ cột tóc cao theo kiểu nam hài, nhìn mình trong gương mà thất vọng não nề, mặt nhỏ, răng trắng, môi hồng, mắt to, mày thanh, mi cong vút. Chỉ là một đứa bé mà nhìn đâu cũng ra nét nữ tính, thì làm sao mà phẫn nam được! Chuyện các nữ chính xuyên về cổ đại cải trang đi thanh lâu thật không thể có phần nàng rồi. Thật tiếc a!

Theo Triệu Doãn đến sân tập, đây là hắn dựng riêng cho nàng, không muốn để nàng đến sân tập dành cho binh lính khác.

Bước vào sân hắn nhìn nàng hỏi:” Nàng muốn học loại vũ khí nào?”

-“Chàng đừng nói với ta chàng biết xử dụng hết các loại binh khí treo trên giá nhé?”