Sáng hôm sau, khi Nhược Yên mở mắt ra, đập vào mắt nàng là cái cổ của người nào đó. Cổ áo trung y rộng rãi, lộ ra màu da trắng mịn,xương vai xanh ẩn hiện. Làm Nhược Yên mới ngủ dậy không có một chút kháng cự nào liền nhìn chằm chằm vẽ hấp dẫn đó thất thần. Nàng không có tiền đồ nuốt nước bọt một cái. Chợt nghe có tiếng cười khẽ trên đầu vang xuống. Ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú của Triệu Doãn đang nhìn mình, Nhược Yên lập tức đỏ mặt cáu gắt hỏi:” Chàng cười cái gì?”
Triệu Doãn vẫn nằm im mỉm cười nhìn vẻ lúng túng ngượng nghịu của nàng, đôi mắt to tròn, hàng mi đen nhánh mất tự nhiên khẽ chớp, né tránh tầm mắt hắn, hai má trắng mịn màng đỏ bừng. Hắn đưa mặt mình sát mặt nàng nói:” Tiểu sắc nữ! Nếu nàng thích như vậy sao không đưa tay sờ thử đi, không cần kiềm chế bản thân mình, ta không ngại.” Nói xong liền cầm tay nàng đặt lên ngực hắn.
Vừa chạm vào lòng ngực ấm nóng của hắn, Nhược Yên như bị bỏng lập tức rút tay về hô lên:” Chàng thật vô sỉ, thừa dịp sáng sớm ta không đề phòng lại dùng sắc dụ với ta! Chàng chờ đó, chờ võ công ta hồi phục sẽ cho chàng biết tay!”
Nhược Yên đẩy hắn ra lúng túng nhảy xuống giường, chạy qua dục phòng rửa mặt cho tỉnh táo, mặc xác Triệu Doãn đang nằm trên giường cười đến gập người.
Luyện công ăn sáng xong Triệu Doãn liền đến thư phòng. Nhược Yên mới ghé qua phòng Mặc Tự Ngôn xem thử vết thương hắn sao rồi.
Vừa bước vào phòng đã thấy hai người lạ mặt, ăn mặc như thái giám đang hầu hạ Mặc Tự Ngôn uống thuốc, Nhược Yên mới hỏi:” Hai người các ngươi là?”
Hai người cúi chào Nhược Yên rồi nói:” Dạ tiểu thư, nô tài là Tiểu An Tử và Tiểu Lý Tử được bệ hạ sai đến chăm sóc Mặc công tử.”
Nhược Yên gật gật đầu thầm nghĩ. Hoàng thượng quả nhiên coi trọng sư phó, ngay cả thái giám trong cung cũng đưa ra đây.
Đợi hai thái giám ra ngoài Nhược Yên liền bắt ghế nhỏ ngồi bên cạnh giường Mặc Tự Ngôn, hai mắt nhìn hắn chằm chằm như muốn hỏi cung mở miệng:” Sư phó, người có gì muốn khai báo với ta không?”
Nhìn gương mặt Nhược Yên hiện lên hẳn hai chữ “bức cung” rõ rệt, Mặc Tự Ngôn không được tự nhiên hỏi:” Ta nên khai báo điều gì?”
-“Khai báo việc vì sao người quen biết hoàng đế? Từ khi nào nào? Lý do gì hai người thân thiết như thế?” Nhược Yên liền một câu tiếp một câu mà hỏi.
Mặc Tự Ngôn từ tốn kể:” Ta cũng không biết hoàng thượng coi trọng ta ở điểm nào, kiếp trước sau khi đỗ trạng nguyên ta mới gặp được người rồi theo phò tá. Người cũng không có thái độ này.
Khi ta tỉnh lại ít ngày, trong lúc ra phố bắc mua một ít đồ đã thấy đám người bảo kê sòng bạc rượt đuổi một người. Người bị đuổi theo võ công cũng khá cao nhưng lại không đánh nhau chỉ lo chạy trốn. Sau đó chạy đến chỗ ta, nhìn dáng vẻ người chạy đến làm ta vô cùng kinh ngạc, đó là hoàng đế mà kiếp trước ta đã thấy, liền không nói nhiều che dấu cho hắn. Đánh lạc hướng đuổi đi đám bảo kê.
Do kiếp này ta và hắn chưa từng gặp nhau, nên không thể vô cớ thỉnh an hay thăm hỏi gì được. Ta vờ như chỉ là người qua đường hữu duyên nên giúp đỡ, sau đó hắn nói bị bọn chúng lừa hết tiền, không còn bạc trong người, ta liền cầm ngọc bội gia truyền của mình cho hắn mượn.
Chỉ ít ngày sau hắn đã trở lại tìm ta, chuộc lại ngọc bội rồi còn nói muốn kết nghĩa huynh đệ, ta không biết dùng lý do gì từ chối, lại chẳng dám đồng ý. Nên tránh mặt hắn không gặp nữa. Cho đến đêm hôm qua mới gặp lại thôi.”
Nhược Yên ngồi nghe tin tức bát quái nóng hổi này vừa y y* đủ mọi tình tiết cẩu huyết trong thoại bản. Vừa háo hức nhìn gương mặt tuấn mỹ như trích tiên của hắn dòm tới ngó lui mấy lần, làm da gà Mặc Tự Ngôn dựng ngược.
*y y : Những tưởng tượng bậy bạ.
Để tránh ánh mắt sỗ sàng của Nhược Yên, Mặc Tự Ngôn hỏi qua chuyện khác:” Chuyện thích khách đêm qua sao rồi? Vương gia có điều tra được là ai không?”
Nghe hắn hỏi Nhược Yên cũng nghiêm túc lại đáp:” Những người lộ ra ngoài đa số là sát thủ và tử sĩ. Còn kẻ chủ mưu... chắc vẫn phải tốn thêm một thời gian.”
Ngưng một lúc Nhược Yên mới quay lại hỏi Mặc Tự Ngôn:” Sư phó, ta nghe Niên lão kể không đến hai tháng nữa sẽ tổ chức khoa cử, vậy người có đinh đi thi như đời trước hay không?”
Trầm ngâm một lúc Mặc Tự Ngôn đáp:” Ta chưa biết, nhớ lúc đó ta đậu trạng nguyên chưa tới ba tháng, Liễu thừa tướng đã tìm tới Mặc gia mở lời cho việc kết thân. Đại bá mẫu chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn, thấy đây là mối hôn sự tốt cho ta nên rất vừa ý, ta vốn cũng không có ý kiến gì nên chiều lòng người mà thành thân, không ngờ đó lại là nguyên nhân đầu tiên cho cái chết của ta.”
Nhược Yên nghe vậy lập tức nói:” Vậy bây giờ người đừng thi trạng nguyên nữa! Như thế Liễu thừa tướng sẽ không nhắm vào người.”
Mặc Tự Ngôn lắc đầu nói:” Không được, nếu ta không thi, sau này ai sẽ điều tra vụ tham ô bạc thuế? Lỡ chẳng may người đó là người của Liễu thừa tướng, chẳng phải dưỡng hổ di họa hay sao?”
Nhược Yên lập tức cầm lấy tay áo hắn cản lại:” Sư phó! Người đừng quên bây giờ hoàng thượng đã bắt đầu hoài nghi Liễu thừa tướng, làm gì có việc hoàng thượng sẽ để người của Liễu thừa tướng điều tra chuyện đó được! Nếu không có người, hoàng thượng chắc chắn sẽ cử người mà hắn tin tưởng nhất. Người đoán xem đó là ai?”
-“Ý con là... Thành Vương?” Mặc Tự Ngôn đoán.
-“Đúng vậy! Người nghĩ xem, ai điều tra việc này thích hợp hơn Triệu Doãn chứ? Luận về binh quyền chàng ngang bằng Liễu thừa tướng, nhưng luận về thân phận ai qua chàng đây? Nếu để chàng đi điều tra, có binh quyền thế lực trong tay chàng, Liễu thừa tướng có muốn hãm hại cũng không được. Nhưng nếu người đi, sẽ bị diệt khẩu ngay tức khắc!” Nhược Yên nghiêm trọng nói.
Mặc Tự Ngôn dĩ nhiên hiểu điều này, kiếp trước nếu hắn có binh lực trong tay, sẽ không bị người ta bức độc mà chết trong đại lao khi án chưa kết như vậy.
Nghĩ thông suốt hắn liền quay qua nói với Nhược Yên:” Ta hiểu, có lẽ ta không thích hợp với quan trường, kiếp này không cách nào giúp hoàng thượng phân ưu được!”
Nhược Yên lập tức đứng lên vỗ tay áo hắn, cười nham hiểm nói:” Ai nói không? Người trước nghỉ ngơi cho khỏe đã, ta cam đoan người sẽ được phân ưu cùng hoàng đế thôi.”
Nói xong không đợi Mặc Tự Ngôn hỏi thêm bước đi ra ngoài.