Bên trong xe ngựa, Nhược Yên nhìn vết thương trên vai Triệu Doãn mà thâm tâm vừa vội vừa đau lòng. Lấy túi nước sạch thấm ướt khăn tay, lau rửa miệng vết thương, hy vọng về đến vương phủ kịp thời giải độc.
Triệu Doãn nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng khó khăn nói:” Đừng lo lắng, ta sớm điểm huyệt cầm máu, dùng nội công ngăn cản độc tố phát tán trong cơ thể rồi. Chuyện Nhược Nhi có thể nói, có phải nên nói cho phụ vương biết không?” Bờ môi khô nứt không còn chút máu của hắn mấp máy. Nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi nàng.
Nhược Yên lập tức ngăn hắn lại giải thích:” Từ khi tỉnh lại ta vốn không nói được, rồi sau khi theo người về đây ta cũng không biết mình có thể nói được khi nào, vì thói quen cần gì thì viết, nên cũng không để ý đến chuyện đó lắm. Có thể lúc nảy hoảng hốt nên mới gào lên được. Nhưng người đừng hỏi nữa, chờ người khỏe lại, muốn biết gì ta sẽ nói hết, được không?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của nàng giành cho mình, hắn cũng không gấp nữa, nên gật đầu.
Xe ngựa về đến Thành Vương Phủ, ngự y đã được gọi đến chờ sẵn, Hứa Mạt đỡ Triệu Doãn vào Thanh Dật Hiên xong thì ngự y tiến lên cởi áo Triệu Doãn ra xem xét vết thương, bắt mạch xong thở phào nhẹ nhõm nói:” Thật may đây chỉ là độc mãng xà đông, khi chạm vào máu sẽ làm thần kinh trì trệ, khó giữ đầu óc tỉnh táo nhưng không nguy hiểm tính mạng, thần sẽ kê thuốc giải độc cho người, còn vết thương cạn lại nhỏ, không có gì đáng ngại.
Khi ngự y băng bó vết thương xong lui ra ngoài. Niên lão mới tiến lên muốn kéo Nhược Yên đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm Triệu Doãn dỗ nàng về nghỉ ngơi thì Nhược Yên lắc đầu nói:” Cháu không muốn đi, Lão bá cứ để ngồi đây một chút, cháu không làm ồn chàng đâu.”
Niên lão vui mừng reo:” Nhược Yên tiểu thư biết nói? Thật tốt quá, lão vốn định chuẩn bị vài ngày tới để ngự y bắt mạch cho tiểu thư, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Thôi tiểu thư cứ ngồi, vương gia không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi, khi mệt tiểu thư nhớ đi nghỉ nhé!” Dặn dò xong lão nắm áo Hứa Mạt đang căng thẳng đứng yên sau lưng kéo ra ngoài cho đai phu băng bó, trị thương. Nhìn vết thương của hắn đúng là không nhẹ.
Trong phòng yên tĩnh lại, Nhược Yên ngồi thật lâu nhìn Triệu Doãn ngủ mê trên giường vì độc phát. Nàng nắm chặt tay hắn kiên quyết nói:” Chàng yên tâm, đây là lần cuối cùng ta để chàng vì ta mà bị thương, ta sẽ luyện công thật tốt, thật mạnh, cho dù không thể bảo vệ chàng thì cũng không để vướng tay, chân chàng mà đưa cả hai vào nguy hiểm! Ta tuyệt không để mình trở thành gánh nặng cho chàng!”
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Nhược Yên nghe tiếng Niên Lão nói:” Bệ hạ, Vương gia không sao, hiện đã ngủ rồi, ngự y đã nói cứ để người ngủ đêm nay, ngày mai uống thuốc là sẽ khỏe, không để lại bất cứ di chứng gì.”
-“Dù sao trẫm cũng đã xuất cung, để trẫm vào xem đệ ấy một chút mới an tâm được.” Một giọng nam trầm nhẹ nhưng đầy uy quyền cất lên.
Nhìn cửa mở ra, một nam nhân cao lớn mặc một bộ hoa bào màu trắng, trước ngực có thiêu kim long ngũ trảo bước vào, gương mặt anh tuấn, lông mày sắc sảo, mũi cao, da trắng, khí thế hiên ngang bước vào.
Nam nhân thấy Nhược Yên ngồi trên giường nhìn mình, lập tức mở miệng hỏi Niên lão:” Nàng ta là nghĩa nữ mà đệ đệ ta mới nhận sao?”
-“Dạ phải, thưa bệ hạ!” Niên lão cung kính đáp.
Hắn không nói gì, chỉ bước đến đầu giường nhìn sắc mặt khi ngủ của Triệu Doãn khẽ cau mày, đưa tay thăm dò mạch tượng của hắn xong thì để xuống vén chăn đắp lại.
Lúc này mới quay qua nhìn thẳng Nhược Yên, quan sát một lúc rồi gật đầu bỏ ra ngoài.
Niên lão lập tức chạy theo sau, đóng cửa phòng lại xong rồi nhanh chân cung tiễn hoàng thượng hồi cung.
Căn phòng trở về yên tĩnh như lúc đầu, Nhược Yên cởi giày ra, chui vào chăn bên phía cánh tay không bị thương của hắn mà dụi đầu vào lòng ngực ấm áp, ngắm mắt ngủ.
Niên lão sau khi tiễn Hoàng Đế về thì xuống bếp phân phó người chuẩn bị cơm canh cho Nhược Yên, nghe nói nàng từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì, lo nàng sẽ đói bụng.
Khi bưng khay cơm đến cửa Thanh Dật Hiên, Niên lão đẩy nhẹ cửa vào thì nhìn thấy Nhược Yên đã ngủ say bên cạnh Triệu Doãn thì khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa bước ra ngoài.
Ngoài trời gần sáng, Triệu Doãn mới chậm rãi mở mắt ra, hắn khát nước nên liếm đôi môi khô của mình, muốn ngồi dậy thì cảm giác được cánh tay mình hơi nặng, đưa mắt nhìn xuống, thấy Nhược Yên rúc vào lòng mình mà ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn. Vẫn không nhúc nhích, hắn im lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ say của nàng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mai mềm mịn.
Nàng giật mình mở mắt, thấy hẳn đã tỉnh, liền vội hỏi:” Chàng sao rồi, còn đau ở đâu không? Để ta đi gọi Niên lão kêu đai phu đến!” Nói xong vội bò xuống giường.
Nhưng chưa kịp mang hài tay nàng đã bị hắn nắm lại nói:” Phụ Vương hơi khát, Nhược Nhi rót cho ta chén nước là được.”
Nhược Yên gật đầu, nhanh chóng bưng chén nước đến cho hắn, chờ uống xong đem chén để lại bàn rồi lại hỏi:” Chàng thật không sao? Dù thật không sao thì cũng phải uống thuốc, ta vẫn nên đi gọi Niên lão thôi!”
Nhược Yên chưa kịp đi gọi, thì Niên lão đã mở cửa bước vào, trên tay cầm một khay thuốc, phía sau có hai người bưng điểm tâm đi theo.
-“Vương gia! Hôm qua đến nay cả ngài và Nhược Yên tiểu thư vẫn chưa ăn uống gì, ngài nên ăn chút cháo rồi uống thuốc trước đã.” Niên lão khuyên nhủ.
Hắn nghe Nhược Yên vẫn chưa ăn gì, lập tức phân phó dọn cháo lên bàn nhỏ cạnh giường cùng ăn. Điểm tâm xong Niên lão cho người dọn chén dĩa xuống, để chén thuốc bên cạnh bàn rồi phân phó lui ra.
Nhược Yên bưng chén thuốc thổi nguội, sau đó đưa cho hắn nói:” Chàng có muốn nghe ta kể lai lịch của mình không? Nếu không uống hết ta sẽ chỉ kể một nửa đó!”