Trong mơ màng, Nhược Yên thấy mình đang nằm trong một căn phòng của bệnh viện, bên trái phòng có một cái tủ nhỏ, bên trên đặt một ấm nấu nước bằng điện mini, gần cửa ra vào có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bình hoa giả trắng hồng. Do sợ ảnh hưởng hô hấp, các bác sĩ không cho phép nàng cắm hoa thật. Bên phải giường bệnh là một cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện.
Nàng đang nằm đọc những quyển sách mà gia sư tại nhà giới thiệu, dù không thể đến trường, nhưng nàng vẫn mời các gia sư tên tuổi về dạy đàng hoàng. Nàng không muốn sống như một bóng ma vật vờ không mục đích. Dù có bệnh tật quấn thân, nàng cũng muốn ngoại trừ đau đớn và hạn chế đi lại ra, mọi việc vẫn hoạt động theo như người thương. Vì nàng biết, không có việc gì để làm hay theo đuổi, suy nghĩ nàng dễ dàng đi theo hướng tiêu cực, tuyệt vọng. Nếu không có hy vọng, thì không đủ niềm tin để chiến đấu đến cùng.
Chợt cơn đau ập đến, lồng ngực đau đến mức nàng không thở nổi, đưa tay chạm vào nút đỏ bên cạnh giường, các y tá lập tức xuất hiện, người đem ống thở để vào miệng mũi nàng, người vuốt ngực, người nắm lấy tay nàng bảo:" Nhược Yên, cố thở đi em, qua cơn đau sẽ khỏi, Nhược Yên."
Dù tiếng nói bên tai nhưng nàng cảm giác xa xôi diệu vợi, cố gắng hít lấy tường làn hơi mong manh cứu mạng này, nhưng sự đau đớn làm đầu óc nàng tê dại.
Đang ngủ say Triệu Doãn bỗng nhiên mở mắt, nhìn qua thấy Nhược Yên đổ mồ hôi đầy người, mặt mày nhíu chặt tỏ vẻ đau đớn. Hắn vội lay nàng dậy:" Nhược Nhi! Nhược Nhi, tỉnh, tỉnh!"
Nhược Yên mở mắt ra, hai tay theo thói quen ôm lấy lồng ngực thở hắc từng ngụm. Triệu Doãn nghĩ nàng mơ ác mộng lập tức ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng dỗ:" Không sao, qua hết rồi Nhược Nhi, có nghĩa phụ đây, đừng sợ!"
Nhược Yên vùi mặt vào lòng ngực hắn, cảm giác ấm áp giúp nàng dần bình tĩnh. Nàng biết đó không phải là mơ, mà là tiềm thức của mình, nỗi đau nàng đã chịu đựng hơn tám năm trời, giờ có thay đổi thân xác mới, nàng vẫn chưa quên được. Quả thật khi vừa mở mắt ra nàng rất sợ, sợ mình vẫn còn phải chịu đựng căn bệnh kia, sợ mình lại phải chiến đấu với một kết cuộc mà ai cũng sớm đoán được, nàng như trải qua một giấc mộng Trang Chu* hư ảo.
* Dựa theo điển tích Trang Chu Mộng Hồ Điêp của Trang Tử: "Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá"." (theo Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)
Thấy Nhược Yên run rẩy ôm chặt lấy mình, tim Triệu Doãn như bị bóp chặt, hắn thật hận bản thân mình không thể gặp nàng sớm hơn để bảo vệ nàng khỏi những nguy hiểm mà nàng phải chịu. Nhưng hắn không biết, dù có gặp nàng từ lúc mới sinh, thì những gì nàng trải qua hắn cũng không cách nào ngăn được.
Nhược Yên ngủ thiếp đi trong lòng Triệu Doãn, đên lúc trời sắp sáng, nàng mới bị đánh thức.
Tỉnh dậy thì đã thấy Triệu Doãn ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường. Một thân trường bào xanh nhạt, tay áo cột gọn ở cổ tay, thắt lưng màu lam sẫm có thiêu hoa văn vân tường trắng, nhìn như sự kết hợp của một công tử văn nhã cùng một hiệp khách khí độ bất phàm. Trên tay hắn cầm cái khăn ướt muốn lau mặt cho nàng. Nàng ngồi yên cho hắn lau xong, cầm chén nước hắn đưa qua mà xúc miệng.
Sau khi thay y phục hoàn tất, hắn bế nàng qua bên bàn đã sớm chuẩn bị điểm tâm. Múc một chén cháo gà bách hợp đưa qua cho nàng nói:" Ăn xong chúng ta lên đường, người của nghĩa phụ tuy võ công cao nhưng số lượng không lớn, nhanh chống về kinh sẽ an toàn hơn. Đường xa hơi vất vả Nhược Nhi cố chịu đựng, khi đến kinh thành mới yên tâm nghỉ ngơi được."
Nhược Yên nhu thuận gật đầu, đưa tay gấp một miếng thịt chưng nấm để vào chén cháo của hắn tỏ ý cảm ơn. Hắn mỉm cười vui vẻ cúi xuống ăn hết.
Điểm tâm xong, hắn bế nàng ra ngoài.
Bên ngoài người ngựa đã chuẩn bị sẵn, hắn cũng muốn để nàng ngồi xe ngựa, nhưng sợ chậm tiến trình nguy hiểm càng nhiều. Thật ra chỉ thân thủ của hắn và thuộc hạ thì không có gì khiến hắn phân vân, nhưng nghĩ đến nàng, hắn không muốn nàng có bất cứ một điểm nào nguy hiểm. Đành chịu mệt nhọc một chút, nhưng an toàn hơn.
Một người nhanh chóng dắt con ngựa đến bên cạnh Triệu Doãn rồi cung kính lùi ra sau. Hắn ôm nàng nhảy lên lưng ngựa một cách nhẹ nhàng, đặt nàng ngồi trước lòng mình, ra lệnh cho mọi người lên đường.
Tất cả cúi đầu dạ một tiếng rồi nhanh chóng dục ngựa lên đường, chạy ra khỏi trấn.
Sâu trong rừng núi phía đông, một nhóm người mặc áo đen quỳ quanh một người. Một trong những kẻ đan quỳ dưới nền đá báo:" Bẩm đại nhân! Nữ hài đã được một nhóm người võ công cao cường cứu đi. Ba người cử đi bắt nha đầu đó đã mất mạng. Sớm cho người điều tra, nhưng vẫn không biết được lai lịch nhóm người đó. Thuộc hạ hành sự bất lực, xin đại nhân dán tội!"
Người đang đứng chấp một tay sau lưng, ngón tay xoay xoay ban chỉ trên ngón cái của mình lạnh giọng nói:" Do ta bất cẩn, nghĩ rằng chỉ là một hài tử nên không để tâm nhiều. Các ngươi đứng lên đi."
-" Tạ đại nhân!" Tất cả đồng thanh đáp.
-" Thưa đại nhân! Tin tức nhận được Diệp Trần sư thái chỉ thu một đồ đệ cách đây đã ba năm, có thể nha đầu đó mới được nhận gần đây nên chúng ta không biết. Chỉ khẳng định một điều, nha đầu đó có liên quan chuyển này, vì buổi chiều hôm qua, nhóm người đó có lên núi nửa canh giờ mới xuống!" Một người bẩm báo.
-" Manh mối bây giờ đều dừng trên người nha đầu đó, dù nó không biết đồ chúng ta cần ở đâu, cũng chắc sẽ biết đại đệ tử của Diệp Trần sư thái nơi nào. Phái người theo dõi bọn họ, đừng bức dây động rừng!" Thủ lĩnh phân phó.
-" Tuân lệnh đại nhân!". Tất cả đồng thanh hô.
Trong khi đó đoàn người ngựa phi nước đại sớm ra khỏi trấn, ngắm hướng kinh thành thẳng tiến.