Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 94: Nộ hỏa




Dạ Minh Châu khách sạn nằm ở khu phố đông vùng mới giải phóng, là một tòa khách sạn năm sao mới được xây dựng, vị trí ưu tú, khung cảnh thanh nhã, phương tiện xa hoa. Sau khi kiến tạo liền trở thành một viên ngọc sáng giá trong nghành kinh doanh khách sạn, sinh ý mười phần náo nhiệt.

Người đại diện bên phía Nhật Bản được Gia Cát Minh Nguyệt an bài ở trong khách sạn này.

Trong đại sảnh một căn phòng sang trọng của khách sạn, ba gã người Nhật một bên vừa uống rượu, vừa đang cười nói gì đó.

“Biên Đằng quân*, lần này ở Thượng Hải ngài cần phải đại xuất danh tiếng rồi!” Một gã nam nhân trung niên có chòm râu dê cười nói. ( *: quân là cách gọi tôn trọng, không phải danh từ, chữ San trong tiếng nhật)

“Đúng vậy! Lần này các ngài đã giúp chúng ta thở ra một ngụm ác khí, ngay cả thiên tài võ học cùng vũ khí bí mật trong nước đều được chuyển tới, quả nhiên thủ bút không nhỏ ah!” Một gã nam nhân đeo kính phụ họa nói.

Nghe hai người nói chuyện, Biên Đằng Thắng vẻ mặt tươi cười. Trên thực tế, cũng thật không ngờ lão đại của Sơn Khẩu tổ sẽ vì chuyện lần này mà xuất động can qua.

“Tỉnh Điền quân, tôi còn phải cảm tạ ngài vì con Thổ Tá kia nữa.” Biên Đằng Thắng mỉm cười nhìn trung niên râu dê nói.

Tỉnh Điền vui vẻ khoát tay: “Biên Đằng quân khách khí, mặc dù Thổ Tá là thần khuyển của Liễu Xuyên hội, nhưng nó cũng là thần khuyển Đại Nhật chúng ta, hỗ trợ ngài đối phó với đám cẩu ngoại bang cũng là hợp tình hợp lý.”

Nghe hai người đối thoại, tên nam nhân đeo mắt kính lại có chút ngượng ngùng. Lần này Sơn Khẩu tổ gây chiến, Liễu Xuyên hội đã tích cực ủng hộ, cư nhiên phái ra đệ nhất chiến cẩu trong nước trợ giúp Sơn Khẩu tổ tham gia trường đấu chó. Thế nhưng Hắc Long hội lại không bày tỏ một thứ gì đáng giá trị.

“Biên Đằng quân, Hắc Long hội chúng tôi không quyên góp vật chất nhưng chúng tôi sẽ ủng hộ nhiệt tình trên phương diện tinh thần!” Nam nhân kính mắt ngần ngại nói.

“Tùng Phong quân, ngài nói như vậy thì đã khách khí rồi.” Biên Đằng Thắng cười khoát tay áo: “Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta đối phó với ngoại bang luôn luôn đoàn kết. Trước kia như thế, sau này cũng vẫn như thế.”

Ha ha ha ha! Nghe Biên Đằng Thắng vừa nói như vậy, hai người bọn họ đồng loạt cười phá lên. Tiếng cười qua đi. Ba người lại cụng một ly.

“Biên Đằng quân, nữ nhân lúc trước tới nghênh đón chúng ta là người nào vậy? Nhìn bộ dạng của nàng thực quyến rũ, nếu như được cái miệng nhỏ nhắn của nàng phục vụ, thì hành trình đến Thượng Hải lần này, cả đời tôi đều không thể quên được.” Tỉnh Điền tưởng nhớ lại đôi môi mọng nước của Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời lộ ra vẻ mặt dâm dật.

“Đúng vậy! Người phụ nữ kia thực thượng hạng, tôi chơi qua không ít nữ nhân, tuy nhiên chưa từng gặp được người nào thành thục quyến rũ đến mức như vậy.” Tùng Phong cũng phụ họa nói.

Biên Đằng Thắng thở dài: “Người phụ nữ kia tôi sớm đã tìm hiểu, thân phận của cô ta rất đặc thù, là nữ nhân bên cạnh đại ca Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ bang, muốn cưỡi cô ta quả thực rất khó khăn. Nói đến nữ nhân thì tôi cũng có không ít, đám nữ nhân kia tuy rằng không tràn trề nhựa sống như phụ nữ nước ta, nhưng sẽ có một phen tư vị khác thường. Hơn nữa các nàng đều là nô lệ tiền tài, chỉ cần cho tiền thì muốn chơi như thế nào cũng đều có thể. Nếu nhị vị có hứng thú tầm hoa, một hồi nữa tôi sẽ phái người đem ba nữ nhân xinh xắn tới đây.”

“Biên Đằng quân, ba người hơi thiếu…Ít nhất cũng phải sáu người chia đôi, ngài nói có phải không?” Tỉnh Điền ở Liễu Xuyên hội dâm sắc trứ danh, lúc này nghe được Biên Đằng Thắng nói như vậy, nhất thời mỉm cười lắc đầu.

“Ha ha, được, sáu thì sáu!” Biên Đằng Thắng vẻ mặt tràn ngập tiếu ý: “Dù sao nữ nhân ở Thượng Hải phi thường thèm tiền, mà chúng ta lại có rất nhiều tiền!”

Ha ha ha! Nhất thời trong phòng lại vang lên những tiếng cười dâm đãng.

Cùng lúc đó tại hành lang, có một người thanh niên mặc kimono màu trắng, trong tay cầm theo đao Đông Dương, chậm rãi đi tới trước cửa gian phòng 909, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi!” Trong phòng truyền ra một cái thanh âm lạnh lùng đến cực điểm.

Nghe được thanh âm kia, người thanh niên mặc kimono sắc mặt khẽ biến, bởi vì cái thanh âm lạnh lùng đó làm cho hắn có cảm giác thực khó chịu.

Người thanh niên đẩy cửa ra, liền chứng kiến được một nam tử cắt đầu húi cua, đang khoanh chân ngồi trên thảm sàn ở trong phòng khách, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe tiếng động người thanh niên mở cửa, nam tử kia vẫn không thèm mở mắt. Chờ đợi người thanh niên đến gần, mới đột nhiên khai nhãn, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “ Có việc gì không?”

Hành động của nam tử để cho người thanh niên có chút mất tự nhiên, hắn ngần ngại cười, nói: “Điền Đằng quân, một mình tôi ở trong phòng sẽ rất nhàm chán, muốn tới đây cùng ngài đàm luận.”

Điền Đằng Cương bình thản, quan sát người thanh niên trước mặt được xưng là thiên tài võ học của Nhật Bản này vài giây đồng hồ, theo sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chứng kiến Điền Đằng Cương ưng thuận, tâm tình của Trung Điền Thái Lang cũng hơi buông lỏng vẻ khẩn trương.

Thân làm thiên tài võ học tại nước nhà, bình thường hắn đi tới chỗ nào cũng đều là nhân vật nổi bật, nhưng hắn lại biết, người nam tử ở trước mặt này, hắn không thể đắc tội được.

Trước khi đến Thượng Hải, Trung Điền Thái Lang đã từng hỏi qua sư phó của mình, rằng hắn chiến có thắng được Điền Đằng Cương hay không.

Kết quả, sư phó của hắn không chút do dự nói. Trong vòng một trăm chiêu Điền Đằng Cương nhất định sẽ đoạt cái mạng của hắn, điều này làm cho hắn đối với Điền Đằng Cương phi thường kính nể.

“Điền Đằng quân, lần này sư phó của tôi dặn dò, đến Thượng Hải nhất định phải tìm ngài giao lưu trao đổi, như vậy tương lai ngày sau đối với tôi mới có lợi, mong rằng Điền Đằng quân sẽ cởi bỏ gút thắt.” Trung Điền Thái Lang cầm đao trong tay nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt cung kính nói.

Điền Đằng Cương tùy tiện liếc mắt nhìn Trung Điền Thái Lang: “Tôi và anh luyện hai loại công phu bất đồng, không có biện pháp nào chỉ giáo cho anh được.”

“Chúng ta đàm luận trận đấu ngày mai đi.” Trung Điền Thái Lang có chút hổ thẹn, nhưng không tức giận. Hắn mặc dù cuồng vọng nhưng lại tôn kính cường giả, mà Điền Đằng Cương thân từng làm vũ khí bí mật của quân đội chính là thần tượng của hắn, cũng là mục tiêu hắn muốn vượt qua.

Điền Đằng Cương chứng kiến vẻ mặt của Trung Điền Thái Lang thành tâm, diễn cảm thoáng chuyển biến tốt hơn một chút, bất quá vẫn mang bộ dạng lạnh lùng như băng: “Nghe nói anh từng qua phương bắc Trung quốc khiêu chiến với các đệ tử gia tộc võ học?”

“Phải.” Nhắc tới chuyện này, khóe miệng của Trung Điền Thái Lang không khỏi hiện ra một đạo tươi cười đắc chí: “Đám người Trung quốc chỉ toàn thổi phòng võ học của bọn chúng cao minh, trên thực tế căn bản không chịu nổi một kích. Lần trước tôi đi Đông Bắc khiêu chiến tổng cộng ba gia tộc, những kẻ niên kỉ ngang tầm cơ bản không chịu nổi mười chiêu. Mà cái bọn chúng gọi là tông sư võ học cũng chẳng ra gì, bị tôi đả bại trong vòng trăm chiêu.”

Nói đến đây, khóe miệng của Trung Điền Thái Lang liền nở nụ cười có chút dâm đãng: “Sau khi tôi giết chết cái tên tông sư võ học kia, cháu gái của hắn đến tìm tôi báo thù, kết quả bị……Hắc hắc, mùi bị nữ nhân trung quốc không tệ, nhất là tính mãnh liệt của những xử nữ.”

“Đó là đương nhiên.” Nói đến nữ nhân, rốt cục Điền Đằng Cương cũng xuất hiện một tia hứng thú: “Ông nội của tôi từng theo Hoàng quân đại đế xâm lược Trung quốc, thưởng thức qua không ít nữ nhân Trung quốc. Hắn kể cho tôi nghe, địa phương kia của nữ nhân Trung quốc rất nhỏ hẹp, lúc hành sự phi thường thoải mái.”

“Điền Đằng quân, ngài cũng đã từng thưởng thức qua nữ nhân Trung quốc rồi sao?” Trung Điền Thái Lang cười cười nói.

Điền Đằng Cương gật đầu: “Lúc trước tôi còn phục dịch trong quân đội, từng giao thủ cùng đội đặc công của Trung quốc. Hôm đó bắt được một nữ đặc công tiềm phục ở trong nước chúng ta. Người phụ nữ kia quả thực giống như anh nói, tính khí thực cương liệt, thà chết không chịu khuất phục. Nhưng rơi vào trong tay của Điền Đằng Cương này, nàng muốn chết cũng không có biện pháp. Lần đó tôi cùng các chiến hữu hành hạ nàng một trận, không nghĩ ra nàng ta vẫn còn là xử nữ. Phụ nữ Trung quốc thực không biết hưởng thụ tuổi thanh xuân, người phụ nữ kia thoạt nhìn đã hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, cư nhiên còn chất lượng!”

“Điền Đằng quân, thưởng thức người phụ nữ kia nhất định rất thoải mái?” Trung Điền Thái Lang cười đáng khinh nói.

Điền Đằng Cương vừa nghe Trung Điền Thái Lang nói như vậy, tựa hồ cũng tưởng nhớ lại tình hình ngày đó: “Phải! Các chiến hữu của tôi đều công nhận, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ kia bị chúng ta luân phiên nhau hành hạ, chết luôn trong ngày hôm đó!”

Nghe Điền Đằng Cương nói một hồi, Trung Điền Thái Lang không khỏi có chút động tâm, hắn nhịn không được nói: “Điền Đằng quân, không bằng chúng ta phái thủ hạ đi tìm hai xử nữ Trung quốc mang tới đây?”

“Không được.” Điền Đằng Cương lắc đầu: “Ngày mai còn phải quyết đấu.”

“Điền Đằng quân, với thực lực của ngài, trận đấu ngày mai căn bản chỉ có một kết quả, chiến thắng!” Trung Điền Thái Lang khuyên giải.

Điền Đằng Cương lãnh khốc nói: “Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, vô luận thực lực của ngươi mạnh mẽ đến cỡ nào, trước giờ quyết chiến ngàn vạn lần không được chơi nữ nhân cùng uống rượu, nếu không phải trả giá chính là cái mạng của ngươi. Hôm nay xem như ngươi đến tìm ta đàm luận, ta cũng chân thành khuyên bảo một câu.”

Chứng kiến Điền Đằng Cương nghiêm túc nói, Trung Điền Thái Lang lập tức đứng lên cúi đầu: “Đa tạ Điền Đằng quân chân thành khuyên bảo.”

“Mau về nghỉ ngơi đi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai phải xuất ra toàn bộ thực lực, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ của ngươi, không được để cho đối thủ có cơ hội trở mình.” Có lẽ do thái độ của Trung Điền Thái Lang thực thành khẩn, nên Điền Đằng Cương cũng hòa hoãn hơn một chút: “Chờ xong trận đấu, tôi sẽ mang anh đi chơi nữ nhân Trung quốc. Tại phương diện nữ nhân, tôi cũng có rất nhiều kinh nghiệm.”

Coi như giọng điệu của Điền Đằng Cương mười phần cuồng vọng, nhưng Trung Điền Thái Lang không có cảm giác khó chịu. Bởi ngay cả đại sư võ học đều không đánh bại được hắn, chính mình liệu có thể là đối thủ của Điền Đằng Cương sao?

“Được, Điền Đằng quân, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tái kiến.” Trung Điền Thái Lang nói xong cầm theo đao Đông Dương, thối lui ra khỏi căn phòng.

….

Cùng thời điểm đó, trong một gian phòng khác của khách sạn, Trịnh Dũng Cương trong tay mân mê điếu thuốc lá, ngồi trên ghế sofa ở tại đại sảnh, nhìn người thủ hạ nói: “Bọn chúng đang làm gì thế?”

“Ba người Biên Đằng Thắng, Tỉnh Điền, Tùng Phong phái thủ hạ đi tìm sáu nữ nhân. Hiện tại bọn chúng đang ở trong phòng chơi sáu nữ nhân kia.” Đứng ở trước mặt Trịnh Dũng Cương là một nam nhân diện mạo bình thường, lúc hắn nói chuyện giọng điệu rất cung kính: “Máy nghe trộm trong phòng của Điền Đằng Cương, khi hắn tiến nhập không bao lâu đã bị gỡ bỏ. Không nghe được chút động tĩnh nào, mà người thanh niên Trung Điền Thái Lang, lúc trước có đi sang phòng của Điền Đằng Cương một chuyến.”

Trịnh Dũng Cương nghe được đám người Biên Đằng Thắng chạy đến Thượng Hải liền chơi nữ nhân, nhất thời căm phẫn: “Một đám chó má, dám chơi nữ nhân Thượng Hải! Thao con mẹ tụi nó, gọi điện báo cảnh sát cho ta! Báo rằng nơi này có hiện tượng mại dâm, để cảnh sát tới càn quét!”

“Dũng Cương ca, chuyện này….” Gã thủ hạ của Trịnh Dũng Cương tỏ vẻ khó xử, khách nhân có thể ở trong khách sạn thượng lưu như Dạ Minh Châu, thân phận đương nhiên không nhỏ. Mà hơn nữa, riêng khoản phục vụ này cũng nằm trong hạng mục của khách sạn, nếu như báo cảnh sát, sẽ liên lụy đến rất nhiều người.

Trịnh Dũng Cương mỉm cười, cười đến mức âm hiểm: “Chỉ báo cảnh sát, tới kiểm tra riêng bọn chúng mà thôi.”