Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 52: Tiến vào cửa Trần gia?




Nửa giờ sau, dưới biểu tình chờ mong của ba người đàn ông, Lý Dật ngừng lại động tác trong tay, sau đó cầm bản tư liệu vừa viết xuống, đưa cho người họ Tống, nói: “Nhìn thứ này, hẳn là các ông có thể hiểu rõ nguyên lý trong đó.”

Tống Tử Văn thân là nhân vật ngôi sao trong viện khoa học, đã gặp qua vô số trường hợp lớn nhỏ không đếm xuể, thế nhưng khi vươn tay tiếp nhận bản tư liệu do Lý Dật viết ra thì hai bàn tay không khỏi run run!

Trần Phong và Trần Lâm hai người ngồi phía đối diện Lý Dật, thấy dáng dấp kích động của Tống Tử Văn, đều có chút buồn bực, tuy rằng bọn họ cũng biết bộ máy luyện thân kia rất tốt, thế nhưng lại không hề biết giá trị của nguyên lý chế tạo.

Tống Tử Văn vừa tiếp nhận bản tư liệu Lý Dật đưa cho, hai người khác cũng lập tức vây quanh hắn ở giữa, ba người giống như tiểu hài tử, chen chúc một chỗ, trừng lớn con mắt, xem lướt qua bản tư liệu.

Nhất thời toàn bộ trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, thế nhưng rất nhanh, trong đại sảnh vang lên tiếng thở hổn hển, đồng thời sắc mặt ba người liên tiếp biến hóa, đến cuối cùng, Tống Tử Văn hung hăng vỗ bàn, đứng lên nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”

“Có thứ này, giải Nobel vật lý học năm nay sẽ như vật trong túi quốc gia chúng ta!” Biểu tình hai người khác cũng tràn đầy kích động.

Tống Tử Văn thở ra một hơi thật dài, sau đó đi tới bên người Lý Dật, vươn tay nói: “Vị đồng chí này, có hứng thú đến viện khoa học phát triển hay không? Viện khoa học có thể cho cậu được hoàn toàn bộc lộ tài năng hoàn mỹ, đồng thời, nguyên lý này là do cậu nghiên cứu ra, đến lúc đó khi tranh giải Nobel sẽ dùng tên cậu tham gia!”

“Tử Văn, anh làm như vậy là không đúng! Chủ nhân như ta còn chưa ra mặt, anh lại muốn mang người đi đâu!” Không đợi Lý Dật trả lời, từ thang lầu truyền đến một thanh âm hùng hậu.

Thanh âm vừa ra, mọi người lập tức dời ánh mắt tới.

Chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xóa vừa nói, vừa từ trên lầu đi xuống.

Tuy tóc lão nhân đã trắng hết toàn bộ, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lánh hữu thần, bước chân có lực, thân thể xương cốt thoạt nhìn thập phần cường tráng.

“Ông nội!”

“Trần thúc!”

Nghe được Trần Diêm Vương nói, Trần Phong và Trần Lâm lập tức vấn an, mà ba người Tống Tử Văn cũng đứng dậy cung kính chào hỏi, về phần Lý Dật cũng theo đứng lên, thế nhưng không nói chuyện.

“Đều ngồi xuống.” Trần Diêm Vương tùy ý khoát tay áo, đồng thời hứng thú liếc mắt nhìn Lý Dật, nói: “Tiểu tử, cậu cũng ngồi xuống.”

Đang khi nói chuyện, Trần Diêm Vương đi tới sô pha chủ tọa ngồi xuống, sau đó nhìn Tống Tử Văn hỏi: “Tử Văn, các anh đã đoạt được thứ gì đó?”

“Đúng vậy, Trần thúc.” Đối mặt Trần Diêm Vương, Tống Tử Văn có vẻ thập phần cung kính: “Vị đồng chí này xuất ra hai bản nguyên lý thập phần trân quý, tôi nghĩ, nếu như muốn tranh giải Nobel, phi thường nắm chắc.”

“Tranh giải Nobel gì?” Trần Diêm Vương lắc đầu, bá đạo nói: “Anh trở lại cho người của viện khoa học căn cứ hai nguyên lý này nghiên cứu ra một thứ gì đó, tỷ như bộ máy luyện thân kia, sau khi nghiên cứu thành công, thì phải đem đến chỗ ta thực nghiệm luôn. Nếu như kết quả thực nghiệm mỹ mãn, sau này sẽ đầu nhập toàn quân và dân dụng. Về phần giải Nobel chó má gì đó, có hay không cũng chẳng đáng bận tâm.”

Nghe được Trần Diêm Vương nói, ba người Tống Tử Văn dở khóc dở cười, hiển nhiên, lý tưởng của Trần Diêm Vương cách xa bọn họ quá lớn.

“Tử Văn, tôi nói cho anh biết, nếu như anh không làm theo lời của tôi, tôi sẽ thu hồi thứ trong tay anh về.” Thấy Tống Tử Văn không đáp, Trần Diêm Vương tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tống Tử Văn, vì vậy cười cười nói: “Đến lúc đó đừng trách thúc thúc không cho anh mặt mũi!”

Nghe qua Trần lão gia tử đã tám mươi tuổi nói ra lời như vậy, biểu tình Lý Dật có chút cổ quái.

Lý Dật nghe nói qua sự bá đạo của Trần Diêm Vương, ngay mặt mới phát hiện, sự bá đạo kia cũng không phải là giả.

Đối mặt sự uy hiếp trắng trợn của Trần Diêm Vương, Tống Tử Văn không thể làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu, nói: “Đã biết, Trần thúc.”

Ngoài miệng nói như vậy, Tống Tử Văn cũng phải an ủi lòng mình, hai nguyên lý này nếu đầu nhập vào để sử dụng nghiên cứu sẽ lãng phí thời gian rất lâu, thế nhưng những khoa học gia của các nước khác cũng không nhất định có thể nghiên cứu ra được trong thời gian ngắn.

“Tốt!” Trần Diêm Vương ha hả cười, nói: “Được rồi, anh mau về đi, trở lại vấn an Tống lão gia tử, nói rằng ta nói, bảo hắn khi nào có thời gian thì đến Nam Kinh chơi. Những lão già trước kia cũng không còn lại mấy người, một mình ta ngây ngốc thật sự cô độc.”

“Dạ, Trần thúc!” Tống Tử Văn vừa nghe Trần Diêm Vương nói, thức thời liền đứng dậy, dự định rời đi, chỉ là lúc đứng dậy lại dùng một loại ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía Lý Dật.

Thân là ngôi sao trong viện khoa học, Tống Tử Văn tự nhiên biết, Trần Diêm Vương sẽ không có khả năng cho hắn mang Lý Dật cùng đi. Đồng dạng, theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Diêm Vương muốn Lý Dật, ai tới biện hộ, Trần Diêm Vương cũng không chịu thả người.

Dù sao, sự bá đạo của Trần Diêm Vương không phải là lời nói đùa.

“Phong nhi, đứng dậy tiễn Tống thúc của cháu đi.” Trần Diêm Vương thấy Tống Tử Văn phải đi, cũng không lưu lại, dù sao hắn cũng chính mồm hạ lệnh trục khách: “Lâm nhi, cháu đi pha trà cho ta và tiểu tử này.”

“Dạ, ông nội!” Hai người nghe được Trần Diêm Vương nói, không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy.

Trần Lâm không chút oán niệm trả lời khiến Trần Diêm Vương hơi ngây ra một chút, hắn thế nhưng biết, cháu gái của hắn, bình thường vốn không bao giờ pha trà cho ai, dù là chính mình khi muốn nàng pha trà cũng rất khó khăn, ngày hôm nay không ngờ lại đáp ứng thẳng thắn như vậy.

Vô thức, Trần Diêm Vương hướng Lý Dật nhìn thoáng qua, biểu tình thập phần nghiền ngẫm.

Sắc mặt Lý Dật bình thản đón nhận ánh mắt của Trần Diêm Vương, nói: “Trần lão gia tử, không cần, nếu sự tình đã xong xuôi, tôi cũng nên cáo từ.”

Nói xong, Lý Dật đứng dậy.

“Ngồi xuống, ta và cậu trò chuyện. Gấp cái gì? Tay nghề pha trà của Lâm nhi là nhất tuyệt, người bình thường muốn uống còn không được, tiểu tử cậu thật không biết quý trọng cơ hội.” Trần Diêm Vương thấy Lý Dật muốn đi, nhiều ít có chút kinh ngạc, dù sao, tại toàn bộ Giang Tô thậm chí toàn quốc, người muốn lôi kéo làm quen với hắn nhiều không đếm nổi.

Nhận thấy được Trần Diêm Vương có chuyện muốn nói với mình, Lý Dật suy nghĩ một chút, lại một lần nữa ngồi xuống sô pha.

Tư thế không kiêu không ti của Lý Dật nhiều ít làm Trần Diêm Vương có chút thưởng thức.

Tại toàn bộ NJ quân khu, duy nhất không sợ Trần Diêm Vương cũng chỉ có một mình Trần Lâm mà thôi, những người khác bao gồm cả Trần Phong, đều sợ Trần Diêm Vương. Đã từng, có một người em họ của Trần Phong, lợi dụng bối cảnh gia đình làm một ít chuyện trái pháp luật, kết quả bị Trần Diêm Vương trực tiếp đánh gãy một chân!

Trần Diêm Vương bá đạo, không bao che khuyết điểm, đây là được công nhận, đồng dạng, hắn cũng tuyệt đối không cho phép chính con cháu của mình lợi dụng bối cảnh gia đình làm ra những chuyện có lỗi với quốc gia.

Vì thế tính tình Trần Diêm Vương mặc dù thối, thế nhưng uy vọng trong quân lại thật cao, đó chính là nguyên nhân chủ yếu.

“Tiểu tử, ta nghe Trần Lâm nói, ngày đó chính cậu đánh trọng thương tiểu bại hoại của Ngô gia?” Trần Diêm Vương thấy Lý Dật ngồi xuống, nhàn nhạt mà hỏi thăm.

“Đúng vậy.” Lý Dật đáp lại một câu, lại không biết trong hồ lô của Trần Diêm Vương đang bán thuốc gì.

Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Trần Diêm Vương vui vẻ cười cười, nói: “Đáng đánh! Thằng nhãi con của Ngô gia ngày thường dựa vào gia thế của mình ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, phải đánh!”

Nói xong, đôi mắt Trần Diêm Vương chuyển động, cười tủm tỉm nhìn Lý Dật nói: “Tiểu tử, có hứng thú tiến vào cửa của Trần gia ta không?”