Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 385: Đái gia




Tất cả đều chỉ tiến hành trong bí mật, thần không biết quỷ không hay.

Mà trong lúc Kiều thất chỉ chết, Lý Dật cũng đang ở nước Mỹ.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Lý Dật vẫn luôn bại lộ dưới ánh đèn loang loáng của truyền thông, hắn dùng thân phận chủ tịch Toàn Cầu Ảnh Nghiệp mời dự mấy cuộc họp báo tuyên bố tin tức, công bố một ít kế hoạch năm đầu tiên của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp.

Cho tới nay, thân là chủ tịch Toàn Cầu Ảnh Nghiệp Lý Dật đều làm việc rất hạ thấp trước mắt truyền thông, lần này lại cao điệu tuyên bố một loạt kế hoạch của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, thực sự dọa các nhà truyền thông nhảy dựng.

Tuy rằng không biết nguyên nhân Lý Dật đột nhiên lại quảng cáo rùm beng như thế, bất quá các nhà truyền thông toàn cầu đều phái người tham gia buổi họp báo tuyên bố tin tức của Lý Dật.

Vì trùm giới tiêu khiển người phương đông này vì sao trở nên rùm beng như vậy?

Đã từng điệu thấp, hôm nay cao điệu, Toàn Cầu Ảnh Nghiệp chính thức hướng những đầu sỏ giới tiêu khiển tuyên chiến?

Những tin tức cùng loại như vậy phát ra vô số, hầu như toàn bộ truyền thông đều đang suy đoán nguyên nhân Lý Dật làm rùm beng, trong lúc nhất thời, Lý Dật lần thứ hai ở trong giới tiêu khiển nhấc lên một hồi sóng lớn!

Cùng lúc đó, hắc đạo phía nam cũng Xảy ra một lần địa chấn thật lớn!

Lấy Thanh Hồng Xã của Phong gia đi đầu đột nhiên tập kích địa bàn của Mãnh Hổ Bang tại Tích Giang, Mãnh Hổ Bang bị đánh trở tay không kịp, nơi Thụy An thì nhân số vốn thưa thớt ở trong nháy mắt liền bị công phá.

Tin tức này làm Đái Hồ đang ở Hàng Châu thập phần tức giận, hắn hầu như trước tiên gọi Ðái Minh Hải liên hệ một vị đại lão cảnh sát tại tỉnh Tích Giang, nổ lực lợi dụng cảnh sát đến ngăn cản sự công kích của Thanh Hồng Xã.

Nhưng làm Ðái Hồ nằm mơ cũng không nghĩ đến chính là, hắn không cách nào liên hệ được vị đại lão cảnh sát tay cầm quyền cao kia, về phương diện khác, Thanh Hồng Xã công phá Xong Thụy An cũng không thõa mãn, một đường lên bắc, trực hướng Ôn Châu.

Người Do Thái được công nhận là một dân tộc thông minh nhất trên thế giới. có người nói người Ôn Châu là người Do Thái ở tại Trung Quốc, mọi người khôn khéo hơn người, toàn dân đều làm kinh doanh, nhà kinh tế học Chung Bằng từng giảng: “Tinh thần của người Ôn Châu”, chỉ khái quát trong bốn câu nói: “Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tinh thần phấn đấu gian khổ gầy dựng sự nghiệp, không chờ đợi không dựa dẫm, dựa vào chính tinh thần tự chủ của bạn thân, trở thành thiên hạ, tinh thần khai thác bốn biển là nhà, có can đảm cải cách, tinh thần sáng tạo giỏi về đổi mới. Người Ôn Châu dùng chính trí tuệ và tinh thần của bọn họ làm cho tòa thành thị không lớn biến thành một thành thị có nền kinh tế phát đạt, không có chút nào thua kém những tòa thành thị lớn.”

Một tòa thành thị phồn hoa như vậy, tự nhiên là một địa bàn trọng yếu của Mãnh Hổ Bang tại Tích Giang. Vì vậy, Ðái Hồ nghe được tin Thanh Hồng Xã một đường tiến thẳng hướng bắc, trực chỉ Ôn Châu, Ðái Hồ trực tiếp phát hỏa, hắn hạ mệnh lệnh cho người phụ trách Mãnh Hổ Bang tại Ôn Châu một mệnh lệnh chết sống: Vô luận như thế nào, nhất định phải bảo trụ Ôn Châu!

Sau khi hạ mệnh lệnh, Đái Hồ vốn định để Đái Minh Hải từ Hàng Châu điều người trợ giúp Ôn Châu, kết quả không đợi hắn thực hiện, lại thêm một cơn ác mộng truyền đến: Địa bàn của Mãnh Hổ Bang tại Tô Châu bị Ðại Quyển tập kích!

Tin tức này trực tiếp làm thân thể Đái Hồ toát mồ hôi lạnh, một Thanh Hồng Xã hắn có thể không Xem trong lòng, thế nhưng làm lão đối đầu của Mãnh Hổ Bang, Ðại Quyển có bao nhiêu cường đại, Ðái Hồ đều rõ ràng hơn so với ai khác.

Nếu không phải sức chiến đấu của Ðại Quyển kinh khủng, Ðái Hồ làm sao chịu đem khối phúc địa Quang Đông cắt nhường Ðại Quyển?

Hàng Châu, trong biệt thự của Đái Hồ.

Ðái Hồ sắc mặt sầm Xuống rút một điếu thuốc lá, sau đó trong ánh mắt kính nể của Ðái Minh Hải cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số, điện thoại rất nhanh chuyển được, tựa hồ chủ nhân điện thoại đang chuyên môn chờ đợi hắn.

“Ta cần cảnh sát đến ngăn cản trận rung chuyển này!” Ðái Hồ đi thẳng vào vấn đề nói.

Chủ nhân đầu kia điện thoại chẳng đáng cười: “Lực bất tòng tâm.”

“Hừ Lẽ nào các ngươi không sợ đem sự tinh nháo lớn?”

“Ðái Hồ, ta đã nói từ rất sớm với ngươi. Lối ra duy nhất của ngươi chính là rời khỏi quốc nội, thế nhưng người không nghe. Hiện tại mặc dù ngươi còn muốn chạy chỉ sợ đã không được. Đem sự tình nháo lớn? Hừ! Thời gian vừa rồi còn chưa đủ lớn sao? Ta nói cho ngươi, Ðái Hồ, lần này không chỉ là đối thủ của ngươi muốn Xem ngươi Xong đời, lần trước ngươi đắc tội những lão bằng hữu, đều đang ngồi nhìn ngươi chê cười!”

“Các ngươi...”

“Thế nào? Ngươi lại muốn trò cũ lặp lại, kéo chúng ta đệm lưng? Ta nói cho ngươi, hiện tại đã không còn khả năng! Lời nói khó nghe, cũng do đối thủ của ngươi muốn đánh ngươi bằng phương diện hắc đạo, bằng không chỉ cần hắn lợi dụng thế lực bạch đạo cũng đủ đùa chơi chết ngươi!”

“Ðái Hồ, có trách thì trách ngươi ngày Xưa quá tuyệt! Chẳng trách được người kháCl"

Chủ nhân đầu kia điện thoại vừa dứt lời, không để Đái Hồ có cơ hội đáp trả, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Nghe trong ống nghe truyền đến thanh âm tút tút, gương mặt già nua của Ðái Hồ không còn chút huyết sắc, cả người hắn run lên buông điện thoại, sau đó vô lực nhắm hai mắt lại.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Ðái Minh Hải lấy ra điện thoại trong túi, nhìn thoáng qua số điện thoại, sắc mặt Xấu Xí chuyển máy.

Ðiện thoại vừa chuyển được, bên trong ống nghe lập tức truyền ra thanh âm lo lắng của người phụ trách Ôn Châu Mãnh Hổ Bang: “Hải gia, sức chiến đấu của Thanh Hồng Xã quá mạnh mẽ! Các huynh đệ không được nữa, tôi cần trợ giúp! Trợ giúp!”

“Mẹ nó, các ngươi là đám phế vật, Thanh Hồng Xã chỉ là một đám ô hợp, các ngươi không ngờ chống đối không được?” Nghe được đối phương nói, Ðái Minh Hải trực tiếp phát hỏa.

Đầu kia điện thoại, người phụ trách Mãnh Hổ Bang Ôn Châu khóc không ra nước mắt: “Hải gia, ông có điều không biết, sức chiến đấu của Thanh Hồng Xã rất mạnh, các huynh đệ căn bản không phải đối thủ!”

“Ta đã biết, ta lập tức phái người trợ giúp ngươi." Đái Minh Hải đỏ mắt nói: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, trước khi viện binh chạy đến, phải ngăn trở đám vương bát đãn Thanh Hồng Xã cho ta! Bằng không lão tử sẽ bắn chết ngươi!”

Cắt đứt điện thoại, Đái Minh Hải đang muốn hồi báo, đã thấy Đái Hồ đột nhiên mở mắt, cặp mắt vốn khôn khéo bắn ra ánh mắt ác độc, chỉ nghe Ðái Hồ dùng thanh âm khàn khàn điên cuồng quát: “Gọi điện thoại cho đầu mục các tỉnh khác, để cho bọn họ lập tức phái người tiếp viện! Nếu không chức lão đại ngươi cũng đừng làm nữa!”

Đái Minh Hải căn Cứ biểu tình của Đái Hồ đã nhìn ra, thế lực bạch đạo đã không thể lợi dụng được nữa, hôm nay đến Xem, chỉ phải dùng thủ đoạn hắc đạo đến đối phó sự trả thù của Lý Dật.

Nhưng khi Ðái Minh Hải muốn bấm số điện thoại của mấy đại lão các tỉnh, điện thoại hắn lại một lần nữa vang lên. Nhìn thấy dãy số hiện ra trên màn hình, con ngươi Ðái Minh Hải đột nhiên phóng lớn!

Bởi vì dãy số biểu hiện trên màn hình là của người phụ trách Kiến Ðức của Tích Giang phía tây bắc!

Trong lúc nhất thời, hô hấp của Đái Minh Hải đã có chút gấp!

Hắn run tay chuyển máy, trong ống nghe lập tức truyền ra thanh âm kinh hoàng: “Hải gia! Không hay! Tên vương bát đãn Mã Khải Chí tạo phản! Hắn tự mình dẫn người từ bên An Huy giết qua, Kiến Đức có lẽ Xong rồi!”

Oanh...

Ngây người nghe được lời đối phương nói, bên tai Ðái Minh Hải phảng phất như vang lên một tiếng sét ngang trời, trong óc hắn nháy mắt trống rỗng, cả người hoàn toàn sững sờ!

Thế cho nên đối phương nói tiếp câu gì phía sau hắn cũng không hề nghe được. “Làm sao vậy?” Ðái Hồ đang ngồi trên sô pha thấy thần tình khác thường của Ðái Minh Hải, trầm thấp hỏi thăm

Đái Hồ nói đem Đái Minh Hải từ trong thất thần trở về hiện thực, hắn đầu tiên là cắt đứt điện thoại, sau đó dùng một loại thanh âm khô quắt hồi đáp: “Tên vương bát đãn Mã Khải chí tạo phản!”

“Cái gì?” Mặc dù là Ðái Hồ cũng bị tin tức này làm sợ ngây người!

Hiện nay, Tích Giang hai mặt thụ địch, một bên phải chiến đấu với Ðại Quyển trứ danh, một bên đối mặt Thanh Hồng Xã khí thế như rồng, đều là khó đối phó, với thế lực của Mãnh Hổ Bang tại Tích Giang, căn bản không thể chống đối.

Mà lại không thể lợi dụng thế lực cảnh sát đến ngăn cản!

Ở dưới dạng tình hình này, biện pháp tiêu trừ nguy cơ chỉ có một, lợi dụng thế lực Mãnh Hổ Bang ở những tỉnh khác đến đối phó Ðại Quyển và Thanh Hồng Xã!

Thế nhưng, hôm nay thân là đầu mục Mãnh Hổ Bang An Huy, Mã Khải Chí lại tạo phản. Ðiều này ý nghĩa gì, Ðái Hồ rất rõ ràng, một khi Mã Khải Chí tạo phản, ảnh hưởng đối với những đầu mục tại các tỉnh là trí mạng! Nguyên bản, các đầu mục đối với những cử động gần đây của Ðái gia đã cực kỳ bất mãn, Ðái gia rơi vào nguy cấp, các đầu mục các tỉnh có người nghe theo mệnh lệnh hay không cũng không biết bao nhiêu. Mã Khải Chí tạo phản trực tiếp làm cho không biết bao nhiêu bí ẩn bên trong đã biến thành đáp án khẳng định: ở hình thức trước mặt, đầu mục các tỉnh tuyệt đối sẽ không nghe theo Ðái gia chỉ huy nữa!

Dù sao, thân là con trai của Ðái Hồ như Ðái Kình và đầu mục tại tỉnh An Huy Mã Khải Chí cũng đều đã phản!

Bọn họ vì sao còn phải nghe theo lời chỉ huy của Ðái gia đây?

Tuy biết như vậy, nhưng Ðái Hồ vẫn ôm hi vọng, gọi Ðái Minh Hải gọi điện cho các đầu mục ở các tỉnh khác.

Kết quả đúng như Ðái Hồ đã dự liệu, những đầu mục dưới quyền Nhân Tự Đầu Mãnh Hổ Bang đều đã tắt điện thoại, căn bản không thể liên hệ được.

Hiển nhiên, những người đó cũng rất thông minh, tuy rằng không dự định nghe theo Ðái gia chỉ huy, thế nhưng cũng làm không rõ ràng, để còn cơ hội quay về, nếu Ðái gia có thể sử dụng thủ đoạn thần kỳ trải qua tai nạn lần này, chí ít bọn họ có thể cấp cho Ðái gia một lời giải thích cho qua chuyện.

Mỗi khi gọi điện thoại một lần, sắc mặt Ðái Minh Hải càng thêm tái nhợt, chờ sau khi gọi hết toàn bộ số điện thoại, trên mặt hắn đã không còn chút máu, trong con ngươi hắn toát ra ánh mắt kinh khủng.

Hắn vô lực buông điện thoại di động, nhìn phía Ðái Hồ!

Giờ khắc này, hắn chỉ có thể chờ mong cha của hắn từng ngang dọc hắc đạo phía nam nhiều năm có khả năng Xoay chuyển càn khôn!

Thế nhưng, hắn thất vọng rồi.

Cũng giống như Đái Minh Hải, giờ khắc này Đái Hồ cũng trầm mặc, hắn tựa hồ ngay cả khí lực để tức giận cũng không còn, mà vô lực dựa vào sô pha, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Khác với sự sợ hãi của Đái Minh Hải, trên mặt Đái Hồ cũng không tìm được biểu tình sợ hãi, có chỉ là không cam lòng!

Hắn không cam lòng hắc đạo đế quốc do hắn khổ cực sáng tạo lại cứ như vậy mà diệt vong!

Tuyệt không cam tâm!

Bỗng nhiên...

Trong con ngươi trống rỗng của Ðái Hồ đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, hắn phảng phắt như nhớ tới điều gì, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi sô pha, chụp lấy điện thoại di động, run tay bấm một dãy số điện thoại.

Một số điện thoại hắn cho rằng có thể Xoay chuyển càn khôn!

Giờ khắc này, hắn phảng phất giống như một người chết đuối vớ được một cây rôm ra cứu mạng, vô cùng kích động!

Ðiện thoại rất nhanh chuyển được, Ðái Hồ không đợi đối phương nói, gọn gàng dứt khoát nói: “Tiêu Thanh Sơn, chuyện tới hôm nay, nếu như trong lòng ngươi còn khúc mắc với ta, chúng ta đều sẽ bị nghiệt chủng kia đùa chơi chết!”

“Ta hiếu kỳ vì sao ngươi lại nhớ tới việc tìm ta vậy? Ở thời điểm mấu chốt này, ngươi hẳn nên điều động thủ hạ của ngươi mới đúng. Nga, được rồi, vừa rồi ta nhận được tin tức, thủ hạ của ngươi Mã Khải Chí dẫn đầu tạo phản, chỉ sợ ngươi có muốn điều động bọn họ cũng có tâm mà vô lực đi?” Đầu kia điện thoại, Tiêu Thanh Sơn tựa hồ đối với tất cả tuyệt không lưu ý, hời hợt nói.

Dễ dàng, dễ dàng không gì sánh được!

Đây là sự hình dung chân thực nhất về Tiêu Thanh Sơn trong lúc này.

Thái độ dễ dàng như vậy của Tiêu Thanh Sơn cũng làm Ðái Hồ sững sờ ngay tại chỗ, hắn vốn tưởng rằng ở thời khắc mấu chốt này, Tiêu Thanh Sơn cho dù có bất mãn đối với hắn, thế nhưng đối mặt với cùng một địch nhân cũng có thể đứng ra!

Dù sao, một ngày Ðái gia diệt vong, Tiêu Thanh Sơn cũng sẽ biến thành thịt cá trên thớt, tùy ý cho Lý Dật Xâm lược!

Hôm nay, thái độ của Tiêu Thanh Sơn cũng làm cho Ðái Hồ mê man, bất quá sau một lát, hắn phảng phất vang lên điều gì, giận dữ hét: “Thì ra là thế, thì ra là thế a! Tiêu Thanh Sơn, tên vương bát đãn ngươi! Ngươi cư nhiên liên hợp tên nghiệt chủng kia lừa mọi người!”

Đầu kia điện thoại, Tiêu Thanh Sơn không trả lời câu nói của Đái Hồ, mà trực tiếp cắt đứt điện thoại.

“Lừa mọi người? Ta những thật ra rất muốn a.” Buông điện thoại, Tiêu Thanh Sơn thì thào tự nói, sau đó cất tiếng cười to.

Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha cáp!

Hắn cười thật điên cuồng, cười đến nước mắt đều chảy ra..