Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 26: Lấy Oán trả ơn




“Không cho phép tổn thương Ðại ca ca!"

Ngay sau đó bỗng nhiên Lưu Vi chìa hai tay ngăn cản Lý Dật ở sau lưng mình. phấn quyền nắm chặt, mi mục như hồ nước mùa thu tức giận nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Cường.

“Cường ca. tôi không đồng ý!” Lúc này người mở miệng chính là Dũng Cương. hắn nhẹ bước tới bên cạnh người Lý Dật. sau đó nhìn Tiêu Cường kiên định nói: “Hôm nay nếu như không có người anh em này, tôi và Huỳnh Huỳnh đều bị thua thiệt trong tay bọn họ, chuyện tình lấy oán trả ơn chúng tôi không bao giờ làm!”

“Ðúng rồi, ca ca, vừa rồi chính hắn đã cứu bọn em” Tiêu Huỳnh Huỳnh mặc dù đối với Lý Dật có chút bất mãn, nhưng cũng hiểu được kết cục nếu như Lý Dật rơi vào trong tay đám Ngô thiếu, vội vàng lên tiếng phụ họa.

“Vi Vi, đứng ở sau lưng của tôi đi.” Lý Dật chậm rãi nói thầm ở bên tai Lưu Vi một câu, nhưng biểu cảm của Lưu Vi kiên định lắc đầu, đồng thời trong con ngươi bắt đầu trào ra nhiệt lệ. “Ðại ca ca, Vi Vi không cho người khác tổn thương anh đâu!"

Lý Dật nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lưu Vi, mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, mạng của ca ca chỉ thuộc về chính mình, không có sự đồng ý của ta, cho dù hắn là diêm vương lão gia cũng không thể đoạt mạng của ta được!"

Thanh âm không lớn nhưng trong giọng nói lại tràn ngập một tia tự tin cực kì mãnh liệt.

Lời nói của Lý Dật không khỏi làm cho Lưu Vi kinh ngạc, cũng khiến cho tất cả mọi người ở đương trường kinh ngạc!

Lý Dật chẳng thèm quản tời biểu tình của mọi người. mà kéo Lưu Vi lại phía sau lưng mình. Ðể cho một nữ nhân bảo hộ nam nhân, chuyện tình như vậy Lý Dật không chấp nhận được.

Lúc này hắn đoán ra Ngô thiếu cực kì có thân phận. đến nổi ngay cả Tiêu Cường cũng phải kiêng

Đây là chuyện trước khi động thủ Lý Dật không ngờ tới.

Hiện tại hắn cũng thông Suốt, có thể quyết định lúc trước ra tay là một Sai lầm, hôm nay chẳng những không được Tiêu gia trả ơn, mà còn có thể trở thành Sơn dương thế tội

Nhưng sự tình đã phát sinh, Lý Dật không bao giờ hối hận, hắn không phải loại người ưa thích hối hận. Trong tâm tưởng của hắn Xem ra, sự tình một khi đã phát sinh thì hối hận cũng không có bất cứ tác dụng gì. hiện giờ nếu Tiêu Cường muốn hắn quýt làm cam chịu, hắn sẽ không thúc thủ chịu trói. Tuy thân thể còn chưa khôi phục đến tiêu chuẩn kiếp trước, nhưng Lý Dật cảm giác được hoàn toàn có thể Xử lý Tiêu Cường và Ngô thiếu, sau đó bỏ đi tuyệt đối không thành Vấn đề.

“Trương Đông đã chết rồi, dạ tổng hội tạm thời sẽ không có ai tìm Dương Phàm gây phiền phức, mà Vũ Đình bên kia, năm muơi vạn hẳn là đủ cho hàng tiêu dùng.” Lý Dật thầm nghĩ trong lòng. khóe miệng nở ra một nụ cười chua xót, theo sau nụ cười biến mất trong nháy mắt là một bộ biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.

Ngay Sau đÓ Lý Dật chậm rãi bước ra!

Hành động này của Lý Dật làm cho Tiêu Cường và người trung niên kia biến sắc. không hẹn mà đồng thanh nói: “Ngươi muốn làm gì?"

“Con người của tôi hận nhất hạng ngươi lấy oán trả ơn. cho nên muốn tôi Sơn dương thế tội thì các người cũng phải trả đại giá!” Lý Dật lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cường nói.

Nói Xong Lý Dật lại đem ánh mắt quét về phía Ngô thiếu: “Về phần ngươi, vừa rồi ta tha cho ngươi một mạng nhưng lần này cho dù thiên vương lão tử hạ phàm cũng không thể nào cứu được ngươi nữa!”

Lý Dật lạnh lùng nói, đồng thời sát khí trên người không che giấu chút nào. làm cho hai người Tiêu Cường và Ngô thiếu sắc mặt đại biến!

Còn Dũng Cương nghe ra Lý Dật muốn làm chuyện gì. một phen giữ chặt cánh tay Lý Dật nói: “Huynh đệ, việc này chúng ta không nói được, Xin lỗi ngươi! Trước tiên ngươi đừng vong động, Tiêu Cường hắn vong ân bội nghĩa nhưng Dũng Cương ta sẽ bảo vệ cái mạng của ngươi! Chỉ cần còn Dũng Cương ta ở đây, không ai có thể giết chết ngươi được!"

Dũng Cương nhin ra, Lý Dật muốn hạ thủ đối với Tiêu Cường, mà giờ phút này nếu như Lý Dật muốn động thủ, sẽ không ai có thể ngăn trở hắn! Một khi Lý Dật động thủ, sự tình hoàn toàn trở thành chuyện đại sự, đến lúc đó chỉ sợ cả Thượng Hải cũng không có người bảo trụ nổi cho tính mạng của Lý Dật.

Nghe được Dũng Cương nói, Lý Dật chậm rãi thu liễm sát khí, lúc ban đầu mục đích của hắn chỉ muốn áp chế đám người Tiêu gia, bất đắc dĩ mới phải đập nồi dìm thuyền, hiện giờ chứng kiến có thể Xoay chuyển tình thế, cũng chấp nhận lời khuyên giải của Dũng Cương. dù sao hắn cũng không muốn đại khai sát giới, sau đó phải tạm thời rời khỏi Thượng Hải.

Khi con người có vướng mắc ở trong lòng, dưới tình huống không mang lại lợi ích, có thể bình an sống sót tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm chịu chết. Lý Dật cũng không ngoại lệ.

Dũng Cương nói Xong, chứng kiến Lý Dật không ra lời phản đối, hắn tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cường. sau đó lập tức móc điện thoại di động ra bấm số, đợi điện thoại kết nối liên lạc một hồi, liền trầm giong: “Cha, cả đời này con chưa từng cầu Xin cha, hôm nay con sẽ cầu Xin một lần, cha giúp con cứu một người huynh đệ...."

Ngay lập tức Dũng Cương đem câu chuyện Xảy ra kể cho người ở đầu dây bên kia nghe, mà Tiêu Cường thở dài có chút bất đắc dĩ, đồng thời biểu cảm phức tạp liếc mắt nhìn Lý Dật, Xoay người sang bên Ngô thiếu và tên trung niên kia nói: “Chuyện phát sinh đến bước này, đã không phải tôi có thể quyết định được nữa rồi. Tôi nghĩ. hiện tại chúng ta cùng nhau đến bệnh viện Phúc Ái. trước tiên Xử lí miệng vết thương. sau đó chờ cha tôi ra mặt giải quyết, hai người thấy thế nào?”

“Đi” Không đợi cho Ngô thiếu kịp mở miệng, tên trung niên ra mặt ưng thuận, vừa rồi toàn thân Lý Dật tản mát sát khí mãnh liệt. để cho hắn đều ngửi được một cổ chân khí tử vong, hắn như thế nào còn dám để cho Ngô thiếu ăn nói lung tung?

Lúc này Dũng Cương đã nói chuyện điện thoại Xong. chỉ thấy hắn biểu tình hàm hậu tươi cười nhìn Lý Dật nói: “Huynh đệ ngươi an tâm, cha của ta đã ưng thuận giúp ngươi, có hắn đảm bảo, ở Thượng Hải không người nào dám động tới một sợi lông tơ của ngươi."

Lý Dật thản nhiên cười một chút, nụ cười kia để cho tất cả mọi người ở đương trường có một loại ảo giác: cho dù không có Dũng Cương ra mặt bảo hộ, Lý Dật cũng có biện pháp giải quyết gọn gàng chuyện này.

Lý Dật không quản đến biểu tình nghi hoặc của mọi người, mà nắm chắt bàn tay lạnh buốt của Lưu Vi, lau nước mắt trên gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Vi Vi đừng khóc, ca ca không có chuyện gì."

Lưu Vi nhu thuận gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đám đông.

Tiêu Cường cũng không muốn kiếm chuyện với Lý Dật. Thứ nhất quả thật hắn sợ Lý Dật động thủ ngay tại đương trường, thứ hai Dũng Cương đã gọi điện thoại báo cho Trịnh Thiết Quân, sự tình phát triển hoàn toàn vượt Xa ngoài tầm khống chế của hắn, đã không phải bản thân hắn có thể định đoạt. Tuy nhiên hắn hiểu rõ, lấy tính cách của cha mình, Lý Dật kia sơn đương thế tội là nhất định rồi. Tiêu gia tại Thượng Hải có thể dùng thúng úp voi nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì một ngoại nhân mà đắc tội với Ngô gia thế lực ngập trời ở kinh thành.

Suy nghĩ trong lòng của Tiêu Cường, Lý Dật không nhìn thấu, tuy rằng trực giác nói cho hắn biết, lúc này không có giải quyết một Cách nhẹ nhàng như vậy, hắn cũng không lo lắng, dù sao tâm tư đã chuẩn bị đến tình huống xấu nhất, còn phải Sợ cái gì.

Sau đó đoàn người nối đuôi nhau đi ra khỏi Cổn Thạch hội Sở, toàn bộ quá trình không một ai bước ra ngăn chặn, phàm là khách nhân chứng kiến đoàn người Lý Dật, toàn bộ đều lui binh nhường đường. Đợi sau khi đoàn người Lý Dật rời khỏi hội Sở, đám khách nhân mới Sôi nổi nghị luận Chuyện tình.

“Tiêu Huỳnh Huỳnh. cô lại xe đưa Vi Vi trở về nhà đi!" Ra khỏi hội sở, Lý Dật nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh đang muốn lên XE. vội vàng nói.

Nghe được lời nói của Lý Dật, nhất thời Lưu Vi lắC đầu phản kháng: “Ðại Ca Ca, em không đi!"

“Vi Vi, nghe lời đi theo Tiêu Huỳnh Huỳnh trở về nhà, tôi Cam đoạn với Cô, không có việc gì. được chứ?" Ban nãy hành động liều mạng đứng chận ở trước mặt của Lưu Vi làm cho Lý Dật có chút cảm động, nếu như nói trước kia ấn tượng của hắn đối với Lưu Vi đúng là không Sai, như vậy hiện giờ, địa vị của Lưu Vi ở trong lòng hắn đã gia tăng lên rất nhiều rồi.

Nên hắn không muốn để Lưu Vi theo mình. một là không muốn Lưu Vi vì hắn mà phải lo lắng, hai là không muốn đến lúc Xảy ra chuyện sẽ bởi vì Lưu Vi mà bị phân tâm.

“Thật không?" Có lẽ nhìn thấy được nụ cười tự tin trên khóe miệng của Lý Dật, trong lòng Lưu Vi cũng dao động. Bởi từ trước tới nay khi quen biết Lý Dật, hắn Còn Chưa làm Cho nàng phải thất vọng qua lần nào.

“Ừm” Lý Dật gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh phất tay nói: “Giao Vi Vi Cho Cô, đừng để nàng Xảy ra Chuyện gì.”

Nói Xong, Lý Dật nhẹ nhàng bẹo khuôn mặt của Lưu Vi một cái, liền chui vào trong XE Dũng Cương.

Sau khi lên XE. vốn Dũng Cương muốn mở miệng nói chuyện nhưng sự tình hôm nay bọn hắn không đúng. tiếp tục nhìn lại Sắc mặt Lý Dật có chút bất hảo, vì thế biết điều không gây Phiền phức mà bật đĩa CD, nhất thời bên trong Xe: vang lên Ca khúc “Huynh Ðệ” trong phim Vô Gian Ðạo.

Hơn mười chiếc Limousine lần lượt rời khỏi Cổn Thạch hội sở, nhưng không khiến Cho người đi đường SỢ hãi than, dù Sao nơi chốn ăn Chơi Cao cấp giống như Cổn Thạch hội sở, Xuất hiện nhiều XE Limousine như vậy cũng không phải ngạc nhiên.

Bệnh viện Phúc Ái cách Cổn Thạch hội Sở cũng không Xa bao nhiêu, sau hơn hai mươi phút đồng hồ, đoàn người liền tới được Cổng bệnh viện Phúc Ái

Tại cổng bệnh viện có một chiếc XE thể thao đã chờ Sẵn, chủ nhân trong ô tô trông thấy đoàn Xe: Chạy đến, lập tức mở cửa Chui ra ngoài.

“Huynh đệ, hình như là cha của ta!" Chứng kiến người trung niên ở phía Xa. Dũng Cường hưng phấn quay Sang nói với Lý Dật.

Xa Xa phia trước, Lý Dật nhìn thấy một người trung niên thân Cao mét tám, bộ dạng khôi ngô tựa như một ngọn tiểu sơn đứng sừng sững tại cổng bệnh viện. Nương theo ánh đèn ở cổng bệnh viện, Lý Dật rõ ràng được trên mặt của hắn có một vết sẹo bị đao chém, dài thâm thúy, phối hợp cùng diện mạo hung hãn, người trung niên đứng ở nơi đÓ giống như một pho tượng chiến thần, không giận mà uy, phàm là người đi đường lướt qua bên cạnh hắn đều cúi gầm đầu Xuống, không dám liếc mắt nhìn người trung niên lấy một cái.

Trịnh Thiết Quân.....Đệ nhất chiến tướng dưới trướng của Tiêu Thanh Sơn.