[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 12: 12: Ca Ca






❄️????????❄️
Vào đêm tuyết rơi.

Cả ngày Bách Lý Hoằng Nghị đều thất thần, lật lật sách vở vẫn cảm thấy nhạt nhẽo, ra cửa nhìn, Trương Tiểu Phàm ở cách vách vẫn chưa về.

Đã là giờ nào rồi? Sao lại có thể tùy tiện ra ngoài với người khác trễ như vậy? Người nọ còn là Tạ Doãn, Tạ Doãn còn là Càn nguyên!
Thư phòng thật bực bội, ra ngoài tản bộ đi.

Bách Lý Hoằng Nghị tìm được cớ cho mình, ra cửa phòng, dạo dạo lại đi ra cổng lớn.

Gia bộc hỏi hắn có cần dù không, Bách Lý Hoằng Nghị từ chối, chỉ bồi hồi ở cửa.

Hắn không biết mình đang làm gì.

Ra cửa tản bộ nhưng vẫn cảm thấy rất bí bách, Bách Lý nhị công tử y phục mãi mãi sạch sẽ lại cứ đứng mãi trên nền tuyết, tuyết rơi vào tóc hắn, vạt áo, thấm ướt một mảnh.

Lúc Tạ Doãn và Trương Tiểu Phàm trở về, xa xa Bách Lý Hoằng Nghị đã có thể nghe được động tĩnh.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại trước Bách Lý trạch không xa, tiếp theo, là Trương Tiểu Phàm hầu như ngã xuống cùng Tạ Doãn vội vàng xuống xe dìu y.

Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh đến, nghe Tạ Doãn cho mã phu ít tiền để ông đi trước, rồi luống cuống tay chân vỗ vỗ sau lưng y: "Còn khó chịu không? Không thể uống vì sao còn muốn uống nhiều như vậy?"

Tạ Doãn thật sự không biết phải đối mặt với trưởng bối của Bách Lý gia như thế nào, mang người đi, lại đưa về một tửu quỷ nôn khan đến mức thần chí không rõ.

Hắn kiên trì đỡ Trương Tiểu Phàm đứng lên, bên cạnh lại vươn ra một đôi tay, Tạ Doãn vừa nhìn, là Bách Lý Hoằng Nghị, khuôn mặt trước kia nhìn lạnh băng không hợp nhân tình này sao lại thuận mắt thế.

"Bách Lý huynh, ngươi đã đến rồi."
"Các ngươi đi đâu?" Giọng nói của Bách Lý nghe vào thật không tốt, Tạ Doãn làm sao nói mình dẫn y đến Túy Hoa Lâu được, chỉ nói mang đi ăn cơm, kết quả không chú ý để Trương Tiểu Phàm uống rượu, cũng thật sự không ngờ y không thể uống như vậy.

Tạ Doãn cảm thấy mình mà còn ở lại, không chừng Bách Lý sẽ nổi dóa với hắn, nhanh chóng rút lui mới là kế sách tốt nhất: "Bách Lý huynh, kẻ hèn còn có chuyện quan trọng cần xử lý, Tiểu Phàm liền làm phiền ngài chăm sóc rồi."
Tạ Doãn giúp nâng người dậy, đưa vào trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị, lễ phép nói một tiếng "Xin lỗi" rồi lập tức lòng bàn chân bôi dầu chạy mất.

Trước khi đi, Tạ Doãn đặc biệt quay đầu lại nhìn một chút, thổn thức trong lòng, dám chắc Bách Lý Hoằng Nghị có ý với Trương Tiểu Phàm, nếu không sao lại ôm chặt như thế, aiz Trương Tiểu Phàm thật là người ngốc có phúc ngốc, ca chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.

Tạ Doãn đi rồi, Trương Tiểu Phàm vừa rồi còn ngoan ngoãn lại ngồi trên mặt tuyết ăn vạ, Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống hỏi y: "Tiểu Phàm, có thể đi không?"
Trương Tiểu Phàm say rượu ngây ngốc, hai má hồng nhuận, đôi mắt hơi trống rỗng, bẹp miệng trả lời: "Không thể." Lại giận dỗi xê dịch mông, thoạt nhìn rất không muốn đứng lên, Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay muốn kéo y, còn bị y đánh rớt tay.

Trên người Trương Tiểu Phàm ấm áp dễ chịu, mùi rượu hoa quế huân Bách Lý Hoằng Nghị cũng hơi choáng váng, hắn thả chậm âm thanh: "Tiểu Phàm, ta là Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi đứng dậy, ta đưa ngươi về được không?"
Vừa nghe đến tên này, cuối cùng Trương Tiểu Phàm cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt lóe sáng, mang nụ cười, y kêu: "Ca ca."
Xưng hô xa cách nhiều năm được Trương Tiểu Phàm kêu ra miệng, Bách Lý Hoằng Nghị hơi luống cuống, hắn nhìn Trương Tiểu Phàm cười, đôi mắt cong thành trăng rằm và khuôn mặt trắng hồng mềm mại, ký ức lập tức được kết nối đến trận tuyết mười năm trước.

Đó là ngày trước khi Trương Tiểu Phàm sắp rời khỏi Bách Lý gia, Bách Lý Hoằng Nghị bị quậy hơn nửa tháng dự cảm mình sắp trở về cuộc sống an tĩnh rồi, tâm tình cũng thoải mái không ít.

Tiểu ong mật siêng năng xoay vòng vây quanh hắn, hỏi hắn có thể đi đắp người tuyết không, hắn đáp ứng rồi.


Bàn tay bụ bẫm mang bao tay cố gắng đắp, làm ra người tuyết lại buồn cười hài hước, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn không được nên giúp y sửa, còn đến phòng bếp lấy cà rốt làm mũi, nhặt đậu đen làm đôi mắt, cuối cùng thoạt nhìn mới ra hình dáng.

Trương Tiểu Phàm nhìn người tuyết đã đắp xong, vui vẻ chạy quanh nó vài vòng, cuối cùng trốn sau người tuyết, lộ ra một cái đầu tròn vo, mặt mày hớn hở nói: "Ca ca, ngày mai ta phải đi rồi, tặng người tuyết này cho huynh, lúc ta không ở, để nó chơi với huynh nha."
Y cười cười, nhưng nói xong lại bắt đầu buồn bực, đầu gục xuống, thoạt nhìn rất luyến tiếc: "Ca ca phải nhớ đến ta a, không thể quên ta."
Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, gia hỏa phiền người như vậy, hắn muốn quên cũng rất khó quên.

Hắn cũng bị đối phương khuấy lên vài phần không nỡ: "Không sao, ngươi còn có thể đến chơi lúc rảnh."
"Thật sao?" Trương Tiểu Phàm kinh hỉ ngẩng đầu lên, khóe mắt còn treo nước mắt, lúc này Bách Lý Hoằng Nghị mới biết vừa rồi y cúi đầu là đang lén khóc.

Trương Tiểu Phàm từ phía sau người tuyết đi ra, chạy đến trước mặt hắn, "Ta sẽ xin mẫu thân, sang năm lại đến chơi.

Ca ca và người tuyết nhỏ cùng chờ ta đến được không?"
Bách Lý Hoằng Nghị muốn trả lời là qua hai ngày nữa người tuyết sẽ phải tan, nhưng Trương Tiểu Phàm đã gỡ bao tay ra, vươn ngón tay út muốn móc tay với hắn, hắn lại nghĩ, quên đi, cùng lắm thì đến lúc đó lại đắp một cái, Trương Tiểu Phàm ngốc như vậy, chắc chắn không nhìn ra.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng vờ ngốc theo, dưới đại tuyết gỡ bao tay xuống, móc tay với Trương Tiểu Phàm, sau đó xoa xoa nước mắt cho y, có chút không nỡ và bất đắc dĩ mà dỗ: "Móc tay với ngươi rồi, đừng khóc nữa."
"Ca ca." Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên nhào tới, kéo thẳng hắn từ hồi ức về.

Sau khi lớn lên, Trương Tiểu Phàm lại không ngoan chút nào, nhào vào trong lòng hắn, làm sao cũng không chịu ngẩng đầu lên, Bách Lý Hoằng Nghị bất chấp tất cả, nghĩ ôm người về như vậy cũng được, kết quả đối phương vẫn không chịu.


Tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đường đã không còn người, ngay cả gia bộc giữ cửa cũng được phép trú trong nhà.

Bốn phía đặc biệt tĩnh lặng, thế nên Bách Lý Hoằng Nghị dễ dàng bắt được tiếng khóc nức nở của Trương Tiểu Phàm.

Hắn vội vàng nhìn kỹ, duỗi tay sờ đến một mảnh ẩm ướt.

Trương Tiểu Phàm say rượu vẫn e lệ, không dám để hắn thấy, lại ôm tiếp, ôm thật chặt, bắt đầu nói mê sảng.

"Ca ca, xin lỗi, ta không phải cố ý."
"Ca ca, ta rất thích rất thích chàng, ta không biết nên làm gì mới có thể không thích chàng."
"Chàng đừng không vui, đừng không để ý đến ta được không?"
"Ta sẽ học."
"Thật xin lỗi."
"Ta sẽ không đính hôn với chàng, ta sẽ nói với di mẫu, ta sẽ nói với người."
"Ta nhất định sẽ học được không thích chàng, chàng đừng không để ý đến ta."
"Ca ca, chàng chờ ta một chút, chờ ta một chút được không?"
Bách Lý Hoằng Nghị cứng tại chỗ, nghe Trương Tiểu Phàm lặp đi lặp lại nói "Xin lỗi" và "Chờ ta một chút".

Lần đầu tiên trong đời, hắn đối mặt với một vấn đề mà không biết làm gì.

Với hắn mà nói, đoạn thời gian ở chung với Trương Tiểu Phàm lúc nhỏ là một trải nghiệm đáng quý, hài đồng thích nhất trực tiếp mà đơn thuần, hắn quý trọng vị bằng hữu hơi ngốc hơi quậy nhưng rất đáng yêu này.

Xa cách mười năm, hắn biết muốn lập tức trở về giống như trước đây, khả năng thật sự không lớn.

Nhưng lúc Trương Tiểu Phàm mới đến Bách Lý gia, thoạt nhìn như là hoàn toàn không nhớ rõ hắn, hắn không rõ vì sao, lại nghĩ đến ước định "Sang năm gặp lại" đã khất nợ mười năm kia —— Hắn cảm thấy mình thật không rộng lượng, lại vì chuyện tiểu hài tử thuận miệng nói mà không vui.


Hắn vẫn luôn cho rằng cái gọi là đính hôn mà mẫu thân nói kia là một trò đùa trẻ con, nhưng mười năm sau, dường như hành động của phụ mẫu hiện tại đang nói với hắn, đó không phải là trò đùa —— Tất cả mọi người đều cho là thật, tất cả mọi người đều cảm thấy đương nhiên Trương Tiểu Phàm sẽ trở thành nương tử tương lai của hắn.

Hắn không thích bị uy hiếp.

Trước đó phụ mẫu nuông chiều hắn có thừa, hắn không thích gì đều được tôn trọng, tuy nói chuyện đọc sách này là phụ thân yêu cầu, nhưng thật ra cũng là vì hắn tìm được sự thú vị trong đó mới nguyện học hành cực khổ mỗi ngày.

Trương Tiểu Phàm như một điều ngoài ý muốn, lỗ mãng trực tiếp xông vào cuộc sống của hắn như vậy, thấy hắn liền sẽ cười, biểu hiện sự yêu thích đến mức trắng trợn táo bạo.

Dáng dấp của Trương Tiểu Phàm thật sự khác biệt rất lớn với bạn lữ tương lai mà hắn tưởng tượng.

Nhưng hắn phát hiện mình rất khó từ chối Trương Tiểu Phàm, mười năm trước là vậy, mười năm sau cũng vậy.

Có khối người đối tốt với hắn, nhưng chỉ có Trương Tiểu Phàm này, ồn ào đến mức khiến hắn phiền lòng, ngoan ngoãn đến mức khiến hắn thương tiếc, luôn đặt hắn vào tình thế khó xử, sinh ra một chút......!
Không nỡ.

Hắn lại đầu hàng, lại bị nước mắt của Trương Tiểu Phàm đánh bại một lần nữa, nâng mặt Trương Tiểu Phàm lên vô cùng cẩn thận, bất đắc dĩ dùng mọi cách để dỗ: "Được, ta đáp ứng ngươi, đừng khóc."
Say rượu phát điên xong, Trương Tiểu Phàm khóc mệt đã ngủ, Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay lau nước mắt bên khóe mắt cho y.

Thông minh như Bách Lý Hoằng Nghị, lần đầu tiên không rõ suy nghĩ của mình, phân không rõ sự không nỡ kia xuất phát từ đâu, nên định nghĩa nó là tình bạn hay tình yêu.

Hắn nhìn khuôn mặt ngủ ngoan ngoãn kia, dường như đã có đáp án, một âm thanh vang lên rõ ràng trong đầu hắn: Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi tiêu rồi.

❄️????????❄️.