Điện thoại vừa vang lên tiếng báo thức tôi lập tức nhấn tắt.
Đây không phải điện thoại của tôi mà là của người tôi thích.
Mà người tôi thích đang nằm gọn trong lòng tôi, bộ dáng ngủ say không chút phòng bị.
Gương mặt say ngủ hồn nhiên tới mức khiến tôi không kiềm chế được mà muốn làm cái gì đó với cậu ấy.
Tôi tự nhận mình không phải cái gì mà chính nhân quân tử, người trong lòng tôi không mặc gì hơn nữa còn là người tôi thích, trong tình huống ấy ai cam tâm làm Liễu Hạ Huệ.
Vì vậy tôi làm.
Cũng không dám quá phận, bởi vì tối hôm qua người tôi thích đã nói rõ ràng rằng chưa thể, tôi còn ghi tạc trong lòng.
Sau khi thơm lên gương mặt kia vài cái tôi vẫn không nhịn được mà hôn lên đôi môi đỏ ửng, sau khi thỏa mãn như trộm được mật thì ôm người kia chặt hơn, cảm thấy thật là mỹ mãn.
Đã hơn một năm, tôi thích nhóc ngốc trong ngực này đã hơn một năm.
Không phải vừa gặp đã yêu cũng không tính là lâu ngày sinh tình.
Chỉ là một ngày nào đó đột nhiên phát hiện, nhìn người đối diện đứng dưới anh mặt trời nghiêng đầu mỉm cười nhìn tôi thì nhịp tim bỗng tăng tốc, thậm chí còn nảy sinh xúc động muốn ôm cậu ấy vào lòng xoa xoa hôn hôn một chút.
Tôi cho rằng vì lúc đó chạy bộ đến mức đầu óc choáng váng nhưng về sau dưới những hoàn cảnh khác nhau tôi đều nảy sinh xúc động tương tự, thậm chí còn… còn có suy nghĩ biến thái lạ thường.
Mà những suy nghĩ, xúc động ấy chỉ xảy ra đối với cậu ấy, trước đó chưa từng phát sinh với bất kỳ ai.
Tôi biết tình yêu đồng giới, cũng có vài hiểu biết về cộng đồng này, chỉ là không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ rung động với một người cùng giới.
Tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn trong một khoảng thời gian dài, những lúc ấy tôi tận dụng hết khả năng tránh tiếp xúc với cậu ấy vì muốn để bản thân tự bình tĩnh lại.
Nhưng kí túc xá chúng tôi vốn chỉ có ba người, anh cả lại có bạn gái nên thường xuyên ra ngoài hẹn hò, chỉ còn mỗi tôi và cậu ấy ở lại.
Tôi không để ý tới cậu ấy, một lần hai lần, nhiều lần rồi cậu ấy cũng hiểu là tôi cố ý.
Cậu ấy cho rằng bản thân đã làm gì đấy chọc tôi tức giận nhưng không phải.
Cậu ấy thử qua vài lần, thay đổi phương pháp tìm đề tài trò chuyện nhằm thay đổi bầu không khí giữa hai chúng tôi. Nhưng tôi đều nhịn, cắn răng không để ý tới cậu ấy.
Một lần kia có lẽ tôi làm cậu ấy thấy quá tủi thân, cậu ấy đứng ở mép giường tôi, trong tay cầm quả táo muốn tặng cho tôi vào đêm Bình An hơn nữa còn lộ ra biểu cảm đáng thương muốn khóc.
Tôi không nhịn nổi nữa, cũng không muốn thấy cậu ấy như vậy, tôi chỉ muốn thấy cậu ấy tươi cười không lo nghĩ bất cứ điều gì mà thôi.
Khi lý trí trở về thì tôi đã kéo cậu ấy ôm vào lòng rồi.
Tôi cứng người, cậu ấy lại cười hít mũi hỏi tôi có thể ăn quả táo của cậu ấy không.
Tôi đáp có thể, rồi lại nói xin lỗi với cậu ấy.
Cậu ấy lắc đầu tỏ vẻ người sai chính là cậu ấy.
Một đêm kia tôi mất ngủ, nhìn chằm chằm giường cậu ấy cho đến hừng đông.
Trời sáng, tôi cầm điện thoại đi ra ngoài, lên sân thượng hứng gió lạnh gọi cho ba mẹ.
Tôi cho rằng ba mẹ sẽ tức giận nhưng không hề, bọn họ thậm chí còn khuyên nhủ tôi hãy suy nghĩ tích cực đừng cảm thấy có áp lực, nói với tôi rằng cuộc đời là của chính tôi, người đưa ra quyết định cũng chính là tôi.
Buổi sáng hôm đó tôi nói chuyện điện thoại với ba mẹ xong thì trở về kí túc xá, mặt dày bò lên giường cậu ấy, cậu ấy bị cơ thể lạnh băng của tôi kích thích run lên rồi tỉnh lại, mờ mịt hỏi tôi làm sao vậy.
Mặt mũi cũng chẳng cần nữa, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy, cậu ấy cứng người, tôi lừa cậu ấy rằng tôi gặp ác mộng, vô cùng nhớ nhà thì cậu ấy lập tức dỡ bỏ phòng bị, ôm lấy tôi, vỗ lưng dỗ dành như dỗ trẻ con, thậm chí còn kể cho tôi nghe mấy chuyện linh tinh khi còn bé của cậu ấy.
Sau khi xác định là cậu ấy, tôi bắt đầu kế hoạch theo đuổi.
Không thổ lộ trước mà dự tính nước ấm nấu ếch để cậu ấy từ quen thuộc với tôi, ỷ lại vào tôi, không thể rời xa tôi.
Quả thật cậu ấy càng ngày càng ỷ lại, càng ngày càng không thể rời xa tôi, chúng tôi thậm chí còn như các cặp tình nhân, sẽ ôm ấp sẽ hôn. Đương nhiên cái gọi là hôn chỉ có tôi làm, cậu ấy không trốn là được.
Chuyện bên lề nào ở trong trường cũng truyền tai nhau rất nhanh.
Tôi chưa từng kiêng kị ánh mắt của người khác, tôi càng muốn cho người ta biết cậu ấy là người tôi thích, là người tôi xem trọng, mấy người dù là ai cũng đừng hòng mơ tưởng cậu ấy.
Bài viết về hai chúng tôi đã sớm xuất hiện, tôi tự mình xem qua rồi, có cảm giác như đang đọc truyện đồng nhân vậy.
Lúc cậu ấy phát hiện ra thì đã muộn, xem xong thì lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng được, còn hỏi tôi sao mọi người lại hiểu lầm vậy.
Tôi vuốt mặt cậu ấy nhắc nhở đừng nhúc nhích lung tung kích thích tới tôi sau đó mới cân nhắc trả lời có lẽ không phải hiểu lầm.
Cậu ấy chớp mắt nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói thầm sao có thể không phải hiểu lầm, lỗ tai ửng hồng quay đi tiếp tục lướt diễn đàn.
Từ lần đó tôi bắt đầu gieo hy vọng, vui sướng cho rằng hẳn là cậu ấy cũng thích tôi.
Nhưng sau đấy dù cho tôi có làm phép thử nào kích thích cậu ấy thì cậu ấy đều bày ra dáng vẻ ngốc nghếch tôi đây không hiểu cậu nói gì.
Là giả ngu hay ngu thật vậy?
Thời gian dài sau đó, tôi bắt đầu nghi ngờ có lẽ là thôi thích phải nhóc ngu ngốc mất rồi.
Nhưng dù ngốc nhưng vẫn khiến tôi phải hết lòng yêu thương là được rồi.