Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 4




٩(͡๏̮͡๏)۶

Tay phải của Bách Doãn khẽ đụng vào cây sào phơi quần áo, quần áo hong khô "bịch" một tiếng rơi xuống đất.

Vinh Quân hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, quần bị rơi." Bách Doãn giọng điệu có hơi khác với lúc nãy, bình tĩnh hơn, đáp: "Tiêu Hủ về rồi?"

"Em không biết sao?" Vinh Quân hơi ngạc nhiên.

Hắn nhặt quần lên, dùng sức giũ hai cái: "Anh ta không có nói với em."

"Phải không? Lạ nhỉ..." Vinh Quân nói chậm hơn, như đang suy nghĩ cái gì. Bách Doãn thả móc treo quần áo xuống, cười nói: "Anh, anh là con nít à, sao chuyện gì cũng cảm thấy lạ vậy hả?"

"Thật sự rất lạ nha, Tiêu Hủ vậy mà không nói với em cậu ta đã về sao?"

"Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên đâu." Bách Doãn tựa vào ban công, nghĩ thầm "Anh ta đi Úc cũng đâu có nói với mình đâu chứ!".

"Vậy chuyện cậu ta bị cảm, em cũng không biết?"

"Ừm."

"Hai người cãi nhau à?"

"Anh, logic của anh có vấn đề rồi đó." Bách Doãn nói: "Em không biết anh ta về, cũng không biết chuyện anh ta bị cảm, hai việc này với chuyện bọn em có cãi nhau hay không thì có liên quan gì cơ chứ?"

Mà Tiêu Hủ cũng đâu phải là gì của hắn, đâu cần làm gì đều phải báo cáo với hắn.

Vinh Quân lại nói: "Sao lại không liên quan được. Hai đứa thân như vậy..."

"Thân?"

"Đúng vậy còn gì." Vinh Quân tiếp tục: "Với quan hệ của hai đứa, anh còn tưởng em đã sớm biết cậu ta trở về..."

"Quan hệ của bọn em? Em với anh ta thì có quan hệ gì?"

Sau khi tắt điện thoại, Bách Doãn chống người trêи lan can, nhìn xa xa về phía trường học mà trầm tư suy nghĩ. Ngày nghỉ sân trường vắng hơn nhiều so với bình thường, trời chưa tối hẳn, chỉ có lớp học lầu 1,2 là sáng đèn.

Bách Doãn chưa bao giờ nghĩ tới, quan hệ của mình với Tiêu Hủ ở trong mắt Vinh Quân đã "thân" đến mức độ như vậy rồi, thân tới nỗi Tiêu Hủ trở về phải thông báo với hắn, chuyện Tiêu Hủ bị đau hắn cũng phải biết, nếu không biết thì tức là "đang cãi nhau", không thì là "không quan tâm bạn bè."

Vinh Quân nói một hồi, rồi bảo hắn gọi điện thoại cho Tiêu Hủ: "Tiêu Hủ rất quan tâm em, em cũng nên hỏi thăm cậu ta một chút."

"Bọn em đâu có thân như vậy." Hắn không cho là đúng, chữ "thân" phát ra có chút mơ hồ không rõ. Thất thần chốc lát, Bách Doãn lấy điện thoại ra nhìn một chút, tin mới nhất trêи tường nhà Tiêu Hủ là vào tuần trước, thân mặt một bộ âu phục màu xám, ảnh chụp nghiêng.

Nói về Tiêu Hủ, số lần anh mặc âu phục không nhiều, chỉ trong trường hợp cần thiết mới mặc đến. Bách Doãn đã thấy mấy lần, cho dù Tiêu Hủ mặc một thân âu phục giày da, cũng không cảm thấy một chút nghiêm túc nào.

Không thể nói là kiểu mặt người dạ thú, cũng không phải kiểu mất lịch sự. Bách Doãn thầm suy nghĩ, có lẽ là do bộ dạng của Tiêu Hủ khi thấy nhện thì khiếp sợ đến chết đã để lại ấn tượng xấu trong hắn.

Nhưng nếu nói chuyện có đẹp hay không, hắn thừa nhận Tiêu tiểu thiếu gia này quả thật là rất đẹp trai.

Tiêu Hủ vừa vặn cao 1m8, tuy rằng không quá cao, nhưng dáng thẳng, vóc người tỉ lệ đẹp, bất kể mặc quần áo gì, bất kể đứng với người nào, đều trông rất tương xứng.

Bách Doãn nhìn chằm chằm hình một hồi lâu, lại nghĩ tới vấn đề "thân hay không thân". Nếu như nói là thân, kỳ thực hắn cùng Tiêu Hủ không có thân như trong tưởng tượng của Vinh Quân, mà nếu nói là không thân...

Không thân mà lại cùng nhau làm loại chuyện kia?

Theo như lời Tiêu Hủ nói, lên giường bất quá chỉ là nhu cầu sinh lý của người trưởng thành, không cần thiết có quen thân hay không, rượu lên não, đầu óc bị ɖu͙ƈ vọng xâm chiếm, đừng nói là bạn, dù là người xa lạ không quen biết, cũng có thể lăn trêи giường an ủi lẫn nhau.



Cái lý luận này thật là khiến người ta nghẹn họng mà.

Hắn tìm hình của Tiêu Hủ trong album, mỗi tấm đều phóng to ra. Kỳ thực mấy hình gần đây của anh hắn đã xem cả rồi, mà chưa ấn like bao giờ chứ đừng nói đến bình luận. Lúc này nhìn cẩn thận, ngón tay dừng lại khá lâu trêи một tấm ảnh, vô tình ấn like một cái.

Chần chừ 1s, ấn like cái nữa, bỏ like thành công.

Bách Doãn không biết lúc này Tiêu Hủ có đang xem điện thoại hay không, thở dài, thoát Wechat.

Vinh Quân bảo hắn gọi điện cho Tiêu Hủ, hắn cảm thấy việc này có hơi "chuyện bé xé ra to", bị cảm nắng cũng không phải việc gì to tát, Tiêu Hủ là con cưng của Tiêu gia, chỉ cần anh hắt hơi một cái là cả đám người vây quanh, trong nhà đương nhiên có nhân viên hộ lý ở bên hầu hạ, nói không chừng đã sớm khỏe lại rồi, cần gì hắn phải quan tâm đến.

Hơn nữa hắn với Tiêu Hủ vốn ít gọi điện thoại, Tiêu Hủ thích nhắn tin hơn. Bách Doãn trong giờ học hay lúc huấn luyện chưa bao giờ mang theo điện thoại, nhưng thấy tin nhắn thì sẽ trả lời lại. Hai người nói chuyện với nhau cứ như thể cách mấy múi giờ vậy, nhưng dường như không có gì khó chịu cả.

Chung quy Tiêu Hủ cũng không có việc gì quan trọng, nếu có chuyện cần thiết, tự nhiên anh sẽ gọi điện cho hắn, giống như lần trước trêи tàu cao tốc, Tiêu Hủ gọi tới hỏi hắn khi nào về để mình ra đón.

Loại chuyện gọi điện thoại quan tâm sức khỏe đối phương, chưa bao giờ xảy ra giữa hắn với Tiêu Hủ cả.

Bách Doãn để điện thoại xuống, chuẩn bị đến sân luyện tập chạy bộ, đã thay xong quần áo thể thao, nhưng lại do dự.

"Tiêu Hủ bị cảm", mấy chữ này cứ một mực quanh quẩn trong đầu Bách Doãn, làm cho hắn không cách nào yên ổn tập trung được.

Vinh Quân bảo hắn gọi điện hỏi thăm, nếu là lúc trước, Bách Doãn chắc chắn sẽ không gọi, bởi vì thấy rất kỳ quái, vả lại cũng đâu có thân tới mức đó. Nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn với Tiêu Hủ đã khác, biết được anh sinh bệnh, hắn lại cảm giác có một loại liên quan hoang đường.

Cái cảm giác này rất buồn cười, khiến cho Bách Doãn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo lắng, phải quan tâm Tiêu Hủ.

Đúng lúc này, ba người bạn cùng ở lại trường trong kỳ nghỉ hè này đã ăn tối xong trở lại, Bách Doãn thuận miệng hỏi: " Sao chỉ có ba người? Hứa Khu đâu?"

"Chạy đi chăm sóc người yêu rồi." Lý Thạc nói lớn: "Tiểu Hi nhà cậu ta chiều nay bị cảm nắng, cậu ta việc gì cũng không kịp làm xong đã vội chạy đi ngay."

Bách Doãn ánh mắt ngừng một lát, Lý Thạc đem hộp cơm ném lên bàn, cười nói: "Khu nhi của chúng ta nhất định sau này sẽ trở một người đàn ông tốt đó nha."

Trời đã tối hẳn, gió đêm từ từ thổi, bởi vì ít người, sân tập chỉ bật một phần tư đèn. Bách Doãn bình thường chạy 5km cũng không vội, tốc độ từ từ đều đặn, mà hiện tại vừa bắt đầu đã phát lực chạy nước rút, cứ như đang chạy 100m vậy.

Bởi vì chỉ có dốc toàn lực chạy, tinh lực tập trung hết ở việc chạy, mới có thể đem chuyện "Tiêu Hủ bị cảm nắng" vứt ra khỏi đầu.

Chạy được 2 cây số, tốc độ dần chậm lại, hắn nghe thấy mình thở dốc cực mạnh, toàn thân mồ hôi như suối, muốn dừng lại nghỉ vài giây, nhưng lại nghĩ tới Tiêu Hủ.

Hắn đổi từ chạy nhanh thành đi bộ, hai tay chống ngang hông, ngực phập phồng mạnh mẽ, chưa đi được vài bước đã mắng "Mẹ nó!", rồi xoay người nhanh chân chạy tới hướng ký túc xá.

Nhập học đã được hai năm, đây là lần đầu tiên hắn đang chạy bộ mà bỏ dở giữa chừng.

"Hôm nay sao chạy nhanh vậy? Có phá kỷ lục không đó?" Lý Thạc từ giường trêи ló ra nửa người, vừa nhìn, cả kinh nói "Bách Doãn cậu không sao chứ? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Nhanh đi sấy khô đi, đừng để bị cảm. Trương Khải, đem quạt lại đây! "

Bách Doãn cầm ly nước, uống một hơi cạn sạch, cầm điện thoại lên đi ra cửa, "Hôm nay chạy nhanh chút, không sao, không cần để ý đến tôi."

"Cậu ra ngoài làm gì?" Trương Khải hỏi.

"Gọi điện thoại cho người nhà", Bách Doãn nói.

Bạn cùng phòng đều biết Tiêu Hủ, so với hắn còn rất vui vẻ mà gọi "anh Hủ, anh Hủ", nhưng hắn không thể nói thật là gọi cho Tiêu Hủ, đành phải dùng "người nhà" làm bia đỡ đạn.

Dưới kí túc xá có một bãi cỏ rộng, chăn phơi trêи dây vẫn chưa thu vào. Bách Doãn đi tới sau một cái chăn, đợi cho hô hấp hoàn toàn ổn định, mới tìm số của Tiêu Hủ.

Lần trước nói chuyện điện thoại, đã là hơn một tháng trước.

Gọi cuôc điện thoại này cũng không vất vả như trong tưởng tượng của Bách Doãn, lúc âm thanh của Tiêu Hủ truyền tới, hắn cũng không cảm thấy lúng túng như trong dự liệu.



Cứ như thể chuyện hắn quan tâm thân thể Tiêu Hủ là chuyện dĩ nhiên vậy.

"Tiểu Doãn." Không biết có phải là do vẫn còn đang bệnh, giọng anh có chút khàn khàn: "Sao đột nhiên lại gọi điện thoại tới?"

"Anh..." Bách Doãn hơi nhíu mi "Anh bị cảm à?"

Tiêu Hủ không nghĩ hắn sẽ gọi điện thoại cho anh vì chuyện này, dừng hai giây, mới cười gượng nói: "Anh Vinh Quân nói với cậu?"

"Ừm, nói anh vừa trở về đã bị cảm nắng."

Kỳ thực hắn cũng không muốn nhấn mạnh hai chữ "trở về", nhưng lại vô thức mà nói ra. Giống như đang trách móc --- anh về sao không nói một tiếng.

Nhưng cái này này đừng nói là Tiêu Hủ, chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được. Quá mức không rõ ràng, gần như là xuất phát từ bản năng.

Tiêu Hủ bên kia thở mạnh một chút, Bách Doãn nghe thấy đối phương so với bình thường hô hấp gấp gáp hơn.

Hắn nghĩ, có lẽ là Tiêu Hủ vẫn còn bệnh.

"Tiểu Doãn của chúng ta trưởng thành rồi, biết quan tâm người khác nữa nha", Tiêu Hủ nói "Anh Hủ đây rất vui a."

Bách Doãn khẽ run, thanh âm lạnh đi mấy phần: "Anh bây giờ thế nào? Sao lại đổ bệnh?"

"Ở Trọng Thành nắng quá ấy mà, bị cảm chút có gì lạ đâu? Tôi vừa mới về, người còn mệt, lại vì chênh lệch múi giờ nên mới bị cảm thôi."

Bách Doãn suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, nói thế nào đây. Ngoại trừ Vinh Quân, hắn chưa bao giờ quan tâm đến người khác, mà Vinh Quân lúc trước đầu bị thương, ảnh hưởng tư duy, nói chuyện và hành động cứ như trẻ con vậy.

Hắn tuy là em trai, nhưng thường căn dặn Vinh Quân uống thuốc nghỉ ngơi như anh trai vậy. Đối mặt với Tiêu Hủ, đương nhiên không thể dùng thái độ này, vì vậy rất khách khí nói: " Bây giờ khá hơn chút nào chưa? Ở bệnh viện hay ở nhà?"

"Tất nhiên là ở nhà rồi." Anh cười: "Vừa cảm tí liền đi bệnh viện, tôi không có yếu ớt như vậy. Yên tâm, bây giờ đã khỏe rồi, chỉ là còn có chút hơi mệt thôi."

Bách Doãn trong lòng thầm nói: Anh mà không yếu ớt hả? Nhưng ngoài miệng chỉ nói:

"Vậy thì tốt, anh ngoan ngoãn ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Vừa nói xong lời này hắn liền cảm thấy có chút không đúng, hai chữ "ngoan ngoãn" hình như hơi quá, Tiêu Hủ có ngoan ngoãn nghỉ ngơi tốt hay không thực ra không phải phạm vi hắn có thể quản.

"Ừm." Tiêu Hủ lại không có phản bác, mềm giọng nói: "Cậu tại sao nghỉ hè mà không về?"

Hắn phản xạ có điều kiện đem Vinh Quân ra nói: "Anh tôi được Cố tiên sinh đưa lên núi nghỉ hè rồi."

"Cho nên cậu không thèm về luôn à?" . Kiếm Hiệp Hay

"Tôi..." Bách Doãn thở một chút, không biết tại sao, giọng nói bị bệnh của Tiêu Hủ cứ cào cào bên màng tai hắn, như một loại ngứa kì dị, "Tôi kì sau là năm ba đại học rồi, bận bịu, nên kỳ nghỉ ở lại sắp xếp một chút công việc."

"Khai giảng tới là 21 tuổi rồi, nhanh thật", Tiêu Hủ đột nhiên đổi đề tài, ngữ khí nghe không ra tâm tình: "Vậy được, đã lâu không gặp, chờ cậu vào học lại, tôi sẽ tới tổ chức sinh nhật cho cậu, gọi cả đám bạn học của cậu theo nữa."

Nghe Tiêu Hủ nói như vậy, Bách Doãn ngược lại có chút mất mát, nhưng không rõ nguyên do, sau khi cúp điện thoại, hắn đi tản bộ không mục đích, mới hiểu được tại sao mình lại cảm thấy mất mát.

Đây là cú điện thoại đầu tiên sau lần xảy ra chuyện kia, Tiêu Hủ không hề nhắc tới sự việc đêm đó, mà ngữ khí nói chuyện cũng không khác gì so với trước kia.

Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng hắn lại không có cách nào thản nhiên như vậy được.

Anh nói sau khi hắn khai giảng thì tới gặp hắn, mà bây giờ tới lúc đi học lại còn rất sớm. Hai tay hắn bỏ vào túi quần, đứng yên trong góc khuất ánh đèn đường.

Lát sau, một ý nghĩ gần như kϊƈɦ động hiện lên trong đầu Bách Doãn.