Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 29




"Trời sinh quyến rũ?" Bách Doãn khẽ cười bên tai Tiêu Hủ, "Biết ngay là anh sẽ nói lại mà."

Tiêu Hủ bị hơi thở bên tai làm cho toàn thân tê dại, lấy tay nhặt mặt nạ lên, ngón tay run run, mặt nạ lại rơi xuống, lại rơi trêи đũng quần. Anh có chút tức giận, cầm mặt nạ dưỡng da lên vò thành một cục ném trêи bàn, đang muốn mở một cái mặt nạ khác, bên tai liền truyền đến một tiếng trầm thấp không có ý tốt, "Sách!".

"Cậu "sách" cái gì?" Anh không được tự nhiên vặn vẹo, ý định tránh khỏi tay Bách Doãn.

Hắn nói: "Trước khi đắp mặt nạ, tôi khuyên anh nên đi thay cái quần đã."

"Thay cái quần gì..." Anh vừa nói vừa cúi đầu, nhìn thấy đũng quần ước một mảng liền lập tức ngậm miệng.

"Thấy chưa?" Bách Doãn nói: "Anh mặc quần ngủ quá mỏng, vừa ướt một tí đã nhìn thấu."

"A!" Tiêu Hủ vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên, suýt nữa đụng vào Bách Doãn, cắn răng nói: "Cậu đừng nói nữa, tôi con mẹ nó liền đi thay ngay!"

Thay xong quần ngủ đi ra, Bách Doãn đã trở về phòng ngủ, Tiêu Hủ lén lén lút lút nghe trộm ở cửa phòng, lại rón rén vào thư phòng, một lần nữa đắp mặt nạ.

Trong nhà rất yên tĩnh, anh nằm dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện thể ngẫm lại chuyện hôm nay, cảm thấy tập luyện buổi trưa là không đủ, cần tăng cường độ, sáng sớm ăn cháo đậu đỏ quá ngọt, nhiệt lượng quá cao, sáng mai chỉ ăn trái cây...

"Ục ục!" Vừa nghĩ tới trái cây, bụng liền bắt đầu kháng nghị. Anh mở mắt ra, vén áo lên, vuốt vuốt cơ bụng nhỏ giọng nói: "Ngươi còn dám réo?"

Mặt nạ hơi nhăn lại, anh liền hướng đến gương kéo thẳng nếp gấp ra, tiếp tục nhắm mắt.

Nhưng lần này, không nghĩ nổi nữa.

Buổi trưa chỉ ăn một miếng dưa hấu, buổi tối ăn chút canh rau xanh với đậu hủ, bây giờ mới 10 giờ, con sâu thèm ăn trong bụng lại tạo phản.

Tiêu Hủ từ trước tới giờ không có khắt khe với chính mình, nhiều năm qua đối với chuyện ăn uống điều độ giảm cân chỉ cười nhạt, bây giờ lại vì muốn giữ vóc dáng mà cố bỏ cơn thèm ăn, có thể chỉ kiên trì được hai ba bữa, liền không chịu nổi.

Không ngừng nuốt nước bọt khiến mặt nạ liền nhăn nhúm, anh tức giận ngồi dậy, nắm tay thành hai nắm đấm, cảm giác như mình lên cơn nghiện ma túy, nếu không ăn chút thịt, khả năng là không chịu nổi qua đêm nay.

"Vẫn còn đắp mặt nạ sao tiên sinh trời sinh quyến rũ?" Bách Doãn chẳng biết từ lúc nào đã đi vào thư phòng, lúc này đang khoanh tay đứng ở cửa.

Tiêu Hủ kéo mặt nạ dưỡng da xuống, "Cậu không phải đi ngủ rồi sao?"

"Vốn định đi ngủ." Hắn nói: "Nhưng anh buổi tối không phải chỉ ăn chút canh sao? Tôi đoán anh sẽ đói bụng."

Mí mắt Tiêu Hủ giựt giựt, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi không đói."

"Thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Tôi mới mua ít hàu, tỏi, gạo kê cay, miến cũng chuẩn bị xong rồi, ban đầu định nấu xong cùng anh ăn, anh lại không đói, tôi chỉ có thể ăn một mình nha."

Tiêu Hủ lại tuôn nước bọt, nhịn nửa ngày không được, "Cậu đừng ăn một mình a!"

Bách Doãn nói: "Anh nói không đói."

Tiêu Hủ chạy theo lên ban công, "Tôi đói! Cả ngày nay không ăn cơm rồi!"

Bách Doãn quay đầu lại, ánh mắt sâu xa: "Cơm trưa ở công ty không ngon sao?"

Tiêu Hủ chột dạ, "Giờ cậu nấu? Đồ ăn đâu?"

Bách Doãn ngược lại cũng không truy hỏi, đem đồ ăn từng cái xé ra, ướp chút gia vị đặt lên bếp nướng.

Cả ngày không ăn thịt, Tiêu Hủ mở to hai mắt lấp lánh nhìn thức ăn, triệt để quên sạch kế hoạch "bảo dưỡng vóc dáng" cùng tuyệt đối không thể đụng vào "hải sản chua cay".

Bách Doãn đem con hàu đã nướng xong đặt vào dĩa đưa cho Tiêu Hủ, nói câu làm anh cảm giác ngoài ý muốn --

"Đừng có học theo người khác mà giảm béo, anh đâu có mập. Dùng mỹ phẩm dưỡng da cũng được, nhưng đừng bôi nhiều quá."

Tiêu Hủ nhận lấy dĩa thức ăn, "Ah"một tiếng, ăn hai miếng mới thấy trong câu nói của Bách Doãn có phần uất ức, lúc thật lòng nói "Tôi là bạn trai nhỏ, không phải tên tiểu chó săn a", lại nghe Bách Doãn nói: "Anh xem anh bôi quá nhiều, đầy cả mặt bóng loáng kia kìa, trông như ăn ruột già heo vậy, mụn trêи cằm còn chưa hết, nói không chừng sáng ngày mai trêи mũi liền nổi thêm một nốt nữa."



Tiêu Hủ: "..."

Mặt dầu đầy nốt, đây không phải là tiểu chó săn thường thấy sao!

"Đừng trừng tôi." Hắn tiếp tục nướng hải sản, "Tôi dù gì cũng học y, không có lừa anh."

"Tôi không ăn ruột già heo." Tiêu Hủ nói: "Tôi chưa bao giờ ăn món đó!"

Bách Doãn quét thêm một lớp dầu, "Được được được, trời sinh quyến rũ tiên sinh không ăn ruột già heo."

"Cậu đừng có mà trời sinh quyến rũ..."

"Trời sinh quyến rũ không phải tự anh nói sao?"

Tiêu Hủ nói không lại, đưa lại dĩa thức ăn trống: "Thêm một miếng nữa!"

Bách Doãn nói: "Nếu anh muốn rèn luyện thân thể, sáng sớm có thể cùng tôi chạy bộ."

Tiêu Hủ đương nhiên động tâm, nhưng vừa nghĩ chính mình dậy sớm muốn xóc lọ, chỉ có thể cự tuyệt, "Quên đi, tôi công việc bận rộn, sáng sớm chạy bộ ảnh hưởng tinh lực."

"Được thôi." Hắn nói: "Không ép anh."

Ban đêm vẫn cứ chia phòng ngủ. Sau hai ngày mất ngủ, Tiêu Hủ không dám dằn vặt mình nữa, sau khi rửa mặt chỉ bôi chút kem dưỡng da, nằm trêи giường vừa mới lên diễn đàn liền thấy buồn ngủ.

Anh lướt qua vài bài, thấy có một bài viết: "Tuổi tác chỉ là cái cớ mà thôi."

Tiêu Hủ có chút tò mò, nhấn vào trang cá nhân nhìn một chút, phát hiện người này vừa mới đăng ký nick khoảng 7 giờ trước.

"Mới yêu cũng không cần phải bối rối mà nghĩ loạn." Anh nhỏ giọng nói: "Chưa nghe qua tuổi tác là con dao giết heo sao? Đợi cậu đến tuổi thử coi, cơ bụng muốn luyện một chút cũng không lên nổi, lại còn bị hàu nướng hấp dẫn, chỉ biết khóc thôi a."

Nghĩ tới hàu nướng, anh không khỏi ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi.

Bách Doãn nướng thức ăn toàn bộ đều đứng quay lưng về phía anh, một tay cầm kẹp nướng, một tay bắt chéo sau lưng, tư thế kia quả thực là tuyệt mỹ, cảm giác ở nhà cực kì đẹp trai, lại còn rất cường tráng.

Tiêu Hủ ôm gối đầu cười khúc khích, không bao lâu giữa hai chân liền có phản ứng.

Anh kỳ thực muốn cùng Bách Doãn làm, nhưng hắn không chủ động, anh không tiện nói đến. Dù sao cũng là Bách Doãn theo đuổi anh, nếu anh không kiềm chế được mà mặt dày đòi gần gũi, Bách Doãn không biết sẽ nghĩ gì.

Hơn nữa bây giờ với lần trước không giống nhau. Lần trước là Bách Doãn say, không thể nào đánh giá anh được. Anh chê hắn kỹ thuật quá tệ, dám chắc lần này mà làm, hắn cũng sẽ biết được anh tệ đến đâu?

Chắc sẽ không đến mức mới làm lần đầu đã bị Bách Doãn ghét bỏ chứ?

ɖu͙ƈ vọng nổi lên, cũng không dám quang minh chính đại đến gõ cửa phòng bạn trai, không thể làm gì khác hơn là dùng tay qua loa giải quyết. Sau khi phóng thích Tiêu Hủ có chút buồn bực, cảm thấy hay là mình nên nghiêm khắc thực hiện kế hoạch "bảo vệ vóc dáng", ngày mai tiếp tục chế độ ăn uống cùng tập thể hình.

Ít nhất thì lúc làm chuyện đó Bách Doãn cũng sẽ khen khen một chút "vòng eo rất đẹp" a.

Ôm tâm tư này, anh ở công ty tập luyện ba ngày, mỗi ngày đều ăn dưa hấu vào giờ trưa, nhưng cơ bụng lại không có chút tiến bộ nào.

Tổng kết nguyên nhân, có thể là do Bách Doãn mỗi tối đều rủ anh ăn khuya đi. Ý chí anh lại không kiên định, thấy ăn liền quên, so với Bách Doãn còn ăn nhiều hơn.

Buổi tối không thể nhịn được, chỉ có thể ban ngày cố tiêu nhiều mỡ, cho nên trợ lý Tiêu Sạn đến gọi anh, anh kiên quyết không đi, đành bảo Tiêu Sạn đến chỗ mình một chuyến.

Tiêu Sạn mặc một thân đồ tây, tóc tai tỉa gọn gàng, trêи người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, đứng trong phòng thể hình, cùng Tiêu Hủ chỉ mặc mỗi quần thể thao, toàn thân đầy mùi mồ hôi rõ ràng chênh lệch.

"Nghe nói em mấy ngày nay không ăn cơm trưa, cũng không nghỉ trưa, rốt cuộc là làm cái gì?" Tiêu Sạn nói.

"Em luyện tập thân thể a." Tiêu Hủ cố hết sức gập bụng, giọng có chút khàn: "Anh, anh đứng sang một bên, để em nhìn gương a."

Tiêu Sạn cười: "Tập luyện thân thể vẫn là giảm béo qua loa a? Chưa từng nghe tới ai tập luyện thân thể mà không ăn không uống."

"Em biết chừng mực." Tiêu Hủ nói: "Anh cả ngày nhiều việc như vậy, cũng đừng bận tâm em làm gì."



"Em cũng biết anh cả ngày bận rộn?" Tiêu Sạn đem đồ uống lạnh cóng dán lên mặt Tiêu Hủ, anh lập tức né tránh, la: "Anh làm gì đó! Đánh lén em trai à!"

"Ai đánh lén em? Cho em nước uống, có uống hay không?"

Tiêu Hủ nhìn một chút, ghét bỏ mà để dưới đất, "Loại này nhiều ga, không uống. Em có đem theo nước dưa leo."

Tiêu Sạn nhíu mày, "Em đem cái gì?"

"Nước dưa leo, Chu Hãn (tên trợ lý) vừa giúp em ép. Giải khát thanh đạm, không đường khỏe mạnh."

Tiêu Sạn trầm mặc một hồi, "Tiêu Hủ, em đang yêu hả?"

"Không có!"

"Không phải yêu đương, làm sao đột nhiên bắt đầu ăn uống điều độ còn tập thể hình?"

"Em lớn tuổi rồi, bắt đầu dưỡng sinh không được sao?"

"28 tuổi đã gọi là lớn tuổi?"

Tiêu Hủ nghe đến "28 tuổi" liền phiền lòng, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Anh, anh rốt cuộc là có việc gì?"

"Tối nay có việc, em theo anh một chuyến." Tiêu Sạn hỏi: "Không thành vấn đề?"

"Có!" Tiêu Hủ ném khăn mặt, "Em có việc."

"Em thì có thể có việc gì?"

"Em phải về nhà."

Tiêu Sạn nở nụ cười, "Lý do này mới à nha."

"Anh, bây giờ đang là giờ nghỉ ngơi, anh đừng có bàn công việc được không. Còn nữa, về sau buổi tối em không thể cùng anh tham gia mấy hoạt động ngổn ngang kia được, em nghiêm chỉnh chấp hành quy chế công tác 9h đi 5h về, ngày nghỉ lễ không tăng ca."

Tiêu Sạn nhíu mắt nhìn một lượt, mấy giây sau nói: "Vậy còn không thừa nhận đang yêu đương?"

Anh hổn hển: "Đã nói là em không có!"

"Không thì phải cùng anh đi công việc."

"Em không đi!"

"Vẫn còn cố chấp?"

"Anh..." Tiêu Hủ kéo kéo quần tây Tiêu Sạn, "Anh, thương tình em trai cùng cha cùng mẹ này đi a! Anh em của anh mặc dù không thiếu, nhưng cùng cha cùng mẹ chỉ có một mình em thôi a!."

"Em không phải sẽ cùng bạn gái làm nũng như thế này chứ hả?" Tiêu Sạn nói: "Quá mềm yếu, sớm muộn cũng sẽ bị ghét bỏ."

Tiêu Hủ sửng sốt, há miệng không nói lời nào.

Tiêu Sạn lợi hại cỡ nào, liếc phát liền nhìn ra điểm khác thường, "Chẳng lẽ là bạn trai?"

Tiêu Hủ lập tức đỏ mặt cãi lại: "Anh đừng có đoán mò!"

"Thì ra là bạn trai." Tiêu Sạn vỗ nhè nhẹ tay anh, "Được thôi, để xem em yêu đương đến đâu, hoạt động hôm nay sẽ không bắt em đi. Nhưng mà có một điều kiện, khi nào cảm thấy thời cơ chín muồi, dẫn hắn đến gặp anh."

Kia đợi đến khi nào đi, Tiêu Hủ nghĩ, em với cậu ta còn chưa có lăn giường đâu.

Tối về nhà, cho rằng sẽ lại ăn no nê "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", lại thấy Bách Doãn bày một bàn thức ăn không cay không dầu.

"Bí đao hầm xương?" Tiêu Hủ yên lặng an ủi mình: Tốt thôi, hôm nay có thể nhịn, nỗ lực cả ngày hôm nay coi như không uổng phí.

"Ừm, bí đao hầm xương." Bách Doãn múc hai chén cơm, "Tôi đêm nay ngủ phòng anh, chúng ta thử xem."