Nghĩ Lại Đi! Tôi Không Xứng Với Anh

Chương 17: Đi dã ngoại (1)




Sau chuyện nó và Thiên MinhQuay đang có hiểu lầm nhau thì bỗng chốc ông trời đã sắp xếp cho hai người một thời gian để có thể hiểu nhau hơn đó là chuyến đi dã ngoại xa xôi và thú vị của trường với những người cùng nhóm ở trường. Trở về chuyện mới nè,trường của nó bắt đầu cho các sinh viên đi một chuyến dã ngoại ở một nơi có thể cho học sinh nghiên cứu,thực tập dễ dàng và cũng có thể thư là thư dãn trong những ngày làm việc mệt mỏi ở trường năm vừa qua.---------------------------

Tại nhà nó..........

-Nè,sắp đi dã ngoại rồi,bà chuẩn bị gì chưa?Thư hởi như có vẻ hồi hộp lắm í (Su-Ha: đi du lịch mà lại ahihi)

-Chưa.Nó trả lời một cách thản nhiên

-À chúng mình cóp tiền cũng được,hay chúng mình đi mua quần áo đi?Thư ra ý kiến với nó

-Ok.Nó đồng ý với ý kiến đó

Rồi hai đứa chuẩn bị quần áo để đi shopping mua đồ cho việc đi dã ngoại.

---------------------

Ngày đi dã ngoại của trường.........

-Hả,ở cùng phòng với người cùng nhóm á.Nó ngạc nhiên thốt lên rồi cúi áp mặt xuống có vẻ như thất vọng lắm*đúng rồi còn gì hai bên đang giận nhau bỗng dưng được thể.........*

Một người đàn bước tới vỗ vai nó rồi cúi gần mái tóc mượt mà của nó.Nó bỗng chốc ngoảnh ra nhìn rồi đẩy người đàn ông đó rồi đẩy anh ta ra.Tưởng ai hóa ra là Thiên Minh nhà ta ấy mà

-Lên xe đi Vy kẻo muộn.Minh nói

-Kệ tôi anh đi trước đi tôi không cần ai phải đợi tôi đâu,anh đi đi.Nó bực mình nói

Nói xong nó đấy Minh rồi chạy lên xe đi trước không thèm ngoảnh mặt lại nhìn,nhưng hành động thì thế thôi nhưng thật ra nó cũng hiểu được nỗi lòng nhưng nó không muốn nói ra

2 tiếng sau..........

Đã đến nơi dã ngoại.........

Đến nơi dã ngoại rồi.........(Su-Ha:wa đẹp lắm cơ í)

-Tất cả các em hãy về phòng của mình theo sắp xếp của ban giám hiệu,bây giờ các em có thể về phòng của mình.Cô Vân-hiệu phó nói

-Vâng ạ.Tất cả học sinh đồng thanh nói

Quay về phòng của nó....

Nó như đang trong bối cảnh không hài lòng nhưng có làm gì được đâu vẫn đành phải chịu thôi.Đằng nào thì cũng sắp đến giờ ăn nhưng chả may mắn cho nó Minh đã đặt sẵn bao nhiêu là đồ ăn cho cả hai người rồi chả lẽ không ăn với cả toàn đồ hảo hạn lại còn ngon nữa chứ không ăn thì phí lắm đành ăn vậy.

-Vy à em muốn thì em cứ ăn đi ăn hết cũng được miễn sao em tha thứ cho anh nốt lần này được không?Minh vừa ăn vừa nhìn rồi gạ nhẹ nhàng với nó để cho nó tha thứ,thật buồn cười luôn cơ ý nhìn Thiên Minh lúc này quả là vừa hài vừa đáng yêu vừa đẹp trai luôn a~(Su-Ha:không biết sau chuyến dã ngoại này hai người có tha thứ để đến với nhau đây không ta,mời các bạn đọc,theo dõi các phần sau)

Đang ăn với cả vừa nhận được câu hỏi đột ngột lên nó cứ tỏ ra thờ ơ mặc kệ không quan tâm

-Tốt nhất là anh đừng hỏi tôi câu í trong lúc tôi đang ăn anh hiểu không?Nói xong nó đứng dậy bỏ đi cất dọn không ăn nữa Minh nhìn thấy vậy cũng có đôi chút cáu giận vì từ bé đến bây giờ anh chưa bao giờ phải ngọt ngào nhẹ nhàng với ai nhưng từ khi yêu nó anh luôn cảm thấy và thu nhỏ mình lại luôn từ tốn,kiềm chế bản thân lại trước mặt nó nhất là lúc nó giận dỗi.

-Thông báo,thông báo tất cả các em học sinh khi đã ăn xong hãy đi nghỉ rồi chiều chúng ta thực tập làm việc luôn.Thầy phụ trách đội nhắc

Với cảnh một nam một nữ ở cùng phòng với nhau thì có vẻ không an toàn chút nào ai chẳng biết lũ con trai là lũ dê xồm,chăng hoa mừ,như vậy là nó hơi bị khổ đấy.Nó quyết tâm sẽ cách xa khỏi Minh vào tối nay nhưng chỉ có một phòng lên nó sẽ ngủ dưới đất nhường cho cậu chủ ngủ trên giường

.....


Z



Tối......

Đi ngủ sớm,không làm phiền tới ai nhưng có biết đâu khi nó nhìn thấy Minh ngủ tưởng rằng anh đã ngủ rồi lên nó cũng tắt điện đi ngủ nhưng ai ngờ anh chỉ giả vờ*ây đừng nghĩ đen tối gì*khi nó đã ngủ say anh ngồi dậy đi xuống bế nó đặt lên giường rồi anh đắp chăn cho nó,nhìn nó bờ môi thật mềm và mỏng,ửng hồng trông đáng yêu cùng với khuôn mặt cặp mắt lúc nó cười đã hút hồn anh mất rồi.Lặng lẽ nằm xuống ngủ

------hết c17-----