Nghi Gia Nghi Thất

Chương 52: Nắm tay




Trong đầu Lục Dĩ Ngưng vốn đã nhảy ra cả một vạn khả năng, kết quả bị anh dùng một câu nói hời hợt đánh bay hết thảy.


Cô đứng tại chỗ, vẫn giữ tư thế hơi ngẩng đầu nhìn anh, cứ đứng như vậy vài giây sau đó cô thu hồi ánh mắt: "Không cần."


Dừng một lúc, cô lại bổ sung thêm một câu như để nhấn mạnh: "Không liên quan đến em."


Quả thực không liên quan.


Cô và Đường Mộ Bạch cùng lắm cũng chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái cũ, trong thời đại mọi thứ đều phát triển với tiết tấu cực nhanh này, giống loài người yêu cũ như này cũng không hề hiếm gặp.


Nói cách khác, ai mà không có người yêu cũ chứ?


Đường Mộ Bạch cũng chỉ là một trong số bốn người yêu cũ của cô mà thôi, căn bản không cần thiết phải vì cô mà như vậy.


Lục Dĩ Ngưng nói xong, đang định mở cửa vào nhà, phía trước cách đó không xa liền truyền đến tiếng bước chân, còn kèm theo một giọng nói non nớt của trẻ con: "Bánh Trôi, hôm nay chúng ta đến phố Tứ Phương đi dạo nhé?"


Phố Tứ Phương, là một khu phố ăn vặt ở gần khu nhà họ Lục.


Người có thể nói ra những lời như vậy ngoại trừ Lục Nhất Châu ra thì căn bản không còn ai khác.


Quả nhiên, ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu Lục Dĩ Ngưng, giọng trẻ con kia đã hét lên: "Chị về rồi!"


Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Lục Dĩ Ngưng, âm điệu lại càng cao hơn như thể chỉ hận không thể hét cho tất cả mọi người trong tiểu khu đều nghe thấy vậy: "Anh Tiểu Bạch!"


Cũng không biết là Đường Mộ Bạch đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì, Lục Nhất Châu nhìn thấy anh còn kích động hơn cả nhìn thấy chị gái ruột của mình, tựa như chỉ hận không thể lập tức ném Bánh Trôi đi rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào trong lòng anh.


Lục Dĩ Ngưng hơi nhức đầu, "Lục Nhất Châu."


Giọng nói của cô tuy không lớn nhưng lại tạo ra tác dụng uy hiếp không hề nhỏ, Lục Nhất Châu lè lười rồi ngoan ngoan đứng ngay ngắn không nói gì nữa.


Giọng điệu của Lục Dĩ Ngưng dịu đi một chút, "Em muốn đưa Bánh Trôi đi dạo à?"


Bánh Trôi là một chú chó do một người bạn của Lục Vệ Quốc tặng cậu nhân dịp sinh nhật cách đây không lâu, là một con Satsuma, đúng như tên gọi, toàn thân nó trắng như tuyết giống như một cục bánh trôi vậy.


Lục Nhất Châu gật đầu, dè dặt liếc nhìn Đường Mộ Bạch: "Chị, sao chị lại về cùng với anh Tiểu Bạch thế?"


Lục Dĩ Ngưng mặt không đổi sắc nói dối: "Tình cờ gặp trên đường."


Dù sao Lục Nhất Châu cũng vẫn còn nhỏ, nếu như nói thật với cậu thì tin tức cô ăn tối ở nhà Đường Mộ Bạch chắc chắn chẳng cần tới nửa đêm nay đã làn tràn toàn bộ trên dưới Lục gia mất.


Lục Nhất Châu chớp chớp mắt: "Anh Tiểu Bạch, anh đưa chị em về ạ?"


Đường Mộ Bạch mỉm cười, "Đúng rồi đó."


Bởi vì nguyên cớ nghề nghiệp, mặc dù Đường Mộ Bạch không phải bác sĩ Nhi khoa, nhưng những bệnh nhân bị các bệnh như tim bẩm sinh muốn phẫu thuật phải đáp ứng yêu cầu về tuổi tác, độ tuổi không được quá lớn, vì vậy bình thường anh cũng tiếp xúc với không ít trẻ con.


Người như anh có lẽ không giống với đàn ông bình thường cho lắm, tuy đối xử với con gái đều là không mặn không nhạt thế nhưng lại rất có kiên nhẫn với trẻ con.


Thông thường khi đối xử với người bệnh là trẻ em anh đều có thể kiên nhẫn ôn nhu, chưa kể đứa trẻ trước mặt còn là em trai ruột của Lục Dĩ Ngưng.


Dù cho Lục Nhất Châu có muốn hái sao trên trời, Đường Mộ Bạch cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cậu.


Dáng người anh cao, phải ngồi xổm xuống mới có thể ngang bằng với chiều cao của Lục Nhất Châu, anh đưa tay lên xoa đầu Lục Nhất Châu, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy nói với cậu: "Bảo chị em đi cùng có được không?"


Lục Nhất Châu thực sự có chút do dự.


Tuy trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm, nhưng suy cho cùng vẫn không thể hiểu rõ được những thứ tình cảm nọ kia của người lớn, một mặt cậu cảm thấy chị gái sẽ không đi, mặt khác lại rất muốn đáp ứng yêu cầu của anh Tiểu Bạch, cậu nhíu mày nhỏ, sau vài giây nghiêm túc suy tư, vẫn quyết định lựa chọn người sau, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Ngưng: "Chị ơi chị ăn tối chưa?"


Tâm tư Lục Dĩ Ngưng không đặt trên hai người này, vừa rồi cô mới gửi một tin nhắn trả lời Khương Nại, cho nên căn bản không hề chú ý đến động tác nhỏ của hai người này, nghe vậy liền gật đầu: "Ăn rồi."


"Vậy thì chúng ta đi dạo một chút được không ạ?" Tựa như muốn thuyết phục cô đi cùng, Lục Nhất Châu lại nói: "Ngày nào cũng là chú Trương đi cùng với em, em không được ăn kem."


Khuôn mặt cậu bé rất tinh tế, một đôi mắt to tròn ngập nước, vô cùng thích hợp với việc tỏ ra đáng thương.


Lục Dĩ Ngưng đương nhiên không thể chống lại được, mỉm cười rồi xoa tóc cậu, "Đi thôi."


Sở dĩ đồng ý dứt khoát như vậy là bởi vì Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không nghĩ tới Đường Mộ Bạch cũng sẽ đi theo.


Đã đi được nửa đường rồi mà người bên cạnh dường như vẫn không hề có ý định rẽ sang hướng khác.


Thế nhưng Lục Dĩ Ngưng cũng không thể tự mình đa tình mà hỏi tại sao anh lại đi theo mình, sau khi lại đi thêm vài chục mét nữa, mãi đến khi đã đi tới đầu phố Tứ Phương, cô dừng lại, Đường Mộ Bạch cũng dừng lại.


Lục Dĩ Ngưng mua một ly nước dưa hấu ép bên đường, còn chưa kịp quét mã thì đã có một bàn tay đưa tới từ bên cạnh.


Bàn tay kia sạch sẽ thon dài, trước một bước trả tiền thay cô.


Khuôn mặt cô gái nhỏ đang ép nước trái cây cho cô không hiểu sao lại đỏ lên, có lẽ cũng đoán được mối quan hệ giữa hai người họ nên khi trả lại tiền thừa liền trực tiếp đưa cho Lục Dĩ Ngưng.


Lục Dĩ Ngưng không muốn nhận cho lắm, thế nhưng Lục Nhất Châu đã bị Đường Mộ Bạch lừa đến một gian hàng khác rồi.


Cô nâng khóe miệng khô khan cười một cái với nhân viên bán hàng, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy tiền thừa rồi chạy chậm tới bên cạnh Lục Nhất Châu.


Lục Nhất Châu đang mua một cây kem ba màu, rõ ràng cũng đã được trả tiền rồi, lúc này cậu đang kiễng chân đứng trước gian hàng, khuôn mặt ngập tràn mong chờ.


Lục Dĩ Ngưng đưa tiền thừa cho Đường Mộ Bạch, kết quả người nọ chỉ quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay mặt đi.


Có lẽ bởi vì hôm nay không phải đi cùng một người buồn tẻ như Lão Trương nên Lục Nhất Châu vô cùng hưng phấn, thế nhưng cậu cũng rất hiểu chuyện, ôm Bánh Trôi ở trong lòng, có thể thấy được mặc dù rất muốn bung xõa chạy linh tinh thế nhưng cậu vẫn chỉ cẩn thận dè dặt đi về phía trước.


Sau khi Lục Dĩ Ngưng đi theo được một lúc, cô dần phát hiện hình như có chỗ nào đó sai sai.


Hạ thấp tầm mắt, lúc này cô mới chú ý đến một bàn tay Lục Nhất Châu đang kéo tay Đường Mộ Bạch.


Lục Dĩ Ngưng hít thở một hơi, đột nhiên có dự cảm không lành.


Thế nhưng dù sao trong phố ăn vặt cũng có rất nhiều người, ồn ào huyên náo, cho dù Lục Dĩ Ngưng có nhắc nhở thì bọn họ cũng chưa chắc đã nghe thấy, cho nên cô liền dứt khoát không nói gì nữa, chỉ như cái đuôi nhỏ lặng lẽ đi theo sau bọn họ.


Đi được hết ba phần tư phố ăn vặt, ba người một chó vẫn bình an vô sự.


Thế nhưng vấn đề lại xuất hiện ở một phần tư quãng đường còn lại.


Lục Dĩ Ngưng vốn đã sắp thoát ra được khỏi biển người hỗn loạn rồi, đang định thở phào nhẹ nhõm, kết quả thực sự là có quá nhiều người muốn đi ra từ đây, càng đến đầu phố thì lại càng đông người.


Toàn bộ xung quanh đều là mùi đủ loại đồ ăn vặt, còn xen lẫn với các thể loại nước hoa từ rẻ tiền đến cao cấp, Lục Dĩ Ngưng bị xông đến có chút chóng mặt, vừa đứng không vững một chút liền hơi lảo đảo ngã về phía trước.


Thế nhưng suy cho cùng thì cũng quá đông người, muốn ngã cũng chẳng có chỗ để mà ngã.


Cô có loạng choạng nữa thì cũng không đến nỗi phải tiếp xúc thân mật với mặt đất, Lục Dĩ Ngưng mất thăng bằng va vào người phía trước, chóp mũi đập nhẹ vào lưng người ta, còn chưa kịp đứng vững thì tay trái đột nhiên bị ai đó nắm lấy.


Làn gió đêm mùa hè oi bức, thế nhưng lòng bàn tay người nọ lại rất khô ráo, dường như thậm chí không hề có một giọt mồ hôi nào.


Lục Dĩ Ngưng vô thức muốn rút tay ra, kết quả vừa động đậy đã bị anh càng nắm chặt hơn.


Giây tiếp theo, không đợi cô mở miệng nói chuyện, Đường Mộ Bạch đã kéo cô lại gần rồi nghiêng đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng lạc nữa."


Khoảng cách giữa hai người cứ như vậy bị kéo gần lại, bất kể là ai đến gần hơn một chút cũng đều có thể dễ dàng tiếp xúc thân mật với người kia.


Lục Dĩ Ngưng nín thở, cũng không biết có phải là đã trúng cổ độc của anh hay không mà thật sự không động đậy nữa.


Quãng đường mấy trăm mét, ba người chen lấn gần chục phút mới ra được tới đầu phố.


Vừa ra đến nơi, Lục Dĩ Ngưng liền rút tay ra, Đường Mộ Bạch dường như cũng không có ý định nắm lấy tay cô nữa, buông lỏng ngón tay mặc cho cô lùi về sau nửa bước.


Bàn tay Lục Dĩ Ngưng bị anh nắm đổ một tầng mồ hôi, dính vào giữa kẽ các ngón tay có hơi khó chịu, cô mở năm ngón tay động đậy một chút, sau đó không hề dịu dàng chút nào kéo Lục Nhất Châu qua, "Chúng ta nên về nhà rồi, chào tạm biệt chú đi."


Cô cố tình dùng cách xưng hô "chú" này.


Thế nhưng Lục Nhất Châu cũng không nghe, cậu rõ ràng rất thích Đường Mộ Bạch, cười đến gần như không nhìn thấy con mắt nữa luôn: "Anh Tiểu Bạch, vậy lần sau chúng ta gặp lại nhé!"


Lục Dĩ Ngưng không cho bọn họ thời gian tiếp tục giao lưu nữa, trực tiếp kéo cậu đi theo hướng về nhà, vừa đi vừa nói trong lòng: không còn lần sau nữa đâu.


Cô tuyệt đối sẽ không để Đường Mộ Bạch gặp được Lục Nhất Châu nữa, tuyệt đối không.


——


Hết một ngày, Lục Dĩ Ngưng bị dày vò có chút mệt mỏi, sau khi tắm xong liền lên giường nằm, ôm lấy laptop, mở Photoshop ra định đem người nào đó trong mấy bức ảnh chụp lúc sáng xóa đi, kết quả vừa xóa con chó xong, màn hình điện thoại chợt sáng lên.


Có hai tin nhắn mới.


Mở ra xem, đầu tiên là một bức ảnh chụp một đôi dép nữ, sau đó là một câu đến từ người nào đó sắp bị cô photoshop xóa đi: 【Ném rồi. 】