Nghi Gia Nghi Thất

Chương 36: Tuổi còn nhỏ, nhưng thể lực tốt




Người xưa nói không sai: Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.


Bạn đánh bài của Lục Hân Dung đều là phu nhân nhà giàu có, đương nhiên không thiếu tiền, có điều bị một tiểu nha đầu làm cho thua đến rỗng túi như vậy ít nhiều vẫn sẽ mất mặt.


Vận may của Lục Dĩ Ngưng thật sự rất tốt, đối diện đều là trưởng bối chung quy không nên thắng mãi như vậy, thế nhưng cô lại không phải diễn viên, nếu thả quá lộ liễu lại sợ sẽ bị nói là coi thường bọn họ, cho nên cô không dám chơi nhiều, chỉ đánh vài ván liền rời khỏi bàn.


Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Ngưng không được ở trong môi trường náo nhiệt như vậy, Tết năm ngoái cô còn không về nhà, quen với cảnh vắng vẻ đã lâu, đột nhiên được tiếp xúc với náo nhiệt liền cảm thấy vô cùng có sức hấp dẫn, cô cũng không lên lầu nữa mà sang sofa ngồi xem TV.


Hơn 10 giờ tối, các ông chồng ở nhà đều gọi điện thoại tới thúc giục, bàn bài lúc này mới bắt đầu tàn.


Lục Dĩ Ngưng dựa trên ghế sofa suýt nữa thì ngủ thiếp đi, đến khi nghe thấy âm thanh ghế ma sát xuống sàn nhà phát ra truyền đến, cô mới chợt bừng tỉnh.


Lúc này TV đang phát《Thế giới động vật》, con báo phía trên cúi người trong tư thế sẵn sàng lao đi như mũi tên sắp rời khỏi cung, Lục Dĩ Ngưng liếc qua sau đó quay lại nhìn sang Lục Hân Dung đang đếm tiền, "Cô, mọi người không chơi nữa à?"


Lục Hân Dung thắng được không ít tiền, cười híp mắt "Ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nhíu mày, "Đợi chút, hình như cô ăn phải cái gì làm cho đau bụng rồi..."


Lục Dĩ Ngưng liếc mắt nhìn mấy đĩa trái cây trên bàn đều chỉ còn lại vỏ dưa hấu và vỏ cam, hiển nhiên là đã bị bọn họ ăn hết, đau bụng cũng là chuyện bình thường mà thôi.


Lục Hân Dung đã ôm bụng quay người: "Tiểu Nghi con ra ngoài tiễn các dì nhé... Cô vào nhà vệ sinh một chút."


Không đến vài giây sau, cửa nhà vệ sinh đã bị bà đập "Phanh" một tiếng.


Lục Dĩ Ngưng giật khóe miệng, vội vã đứng lên.


Phó Uẩn cười nhìn cô, "Không cần tiễn đâu, buổi tối trời rất lạnh, không cẩn thận sẽ bị cảm mạo."


"Không sao đâu ạ, " Lục Dĩ Ngưng cầm lấy áo khoác lúc trước cô vắt trên lưng ghế sofa rồi khoác lên người, "Đã có xe đến đón các dì chưa ạ?"


Những khu nhà cao cấp thường đều là khép kín, bảo vệ ở cổng kiểm tra rất nghiêm ngặt, taxi ở bên ngoài căn bản không thể đi vào, còn xe riêng bên ngoài đều phải được chủ nhà xác nhận mới được phép đi vào, điều này liên quan trực tiếp đến việc Lục Dĩ Ngưng phải tiễn họ ra đến cửa nhà hay là đến cửa tiểu khu.


Vừa dứt lời, hai người còn lại liền khoát tay, "Đều trong cùng một khu nhà cả, đón cái gì chứ."


Lục Dĩ Ngưng vuốt tóc, lại nhìn sang Phó Uẩn, "Cô Phó, dì... không phải đúng không ạ?"


Đương nhiên là cô không hi vọng nhà Phó Uẩn cũng ở khu này.


Phó Uẩn là ai chứ?


Là mẹ của Đường Mộ Bạch đó, bà mà ở khu này, vậy cho dù Đường Mộ Bạch không sống ở đây thì anh cũng sẽ thường xuyên đến, nếu chạm mặt cô nữa thì lại lúng túng lắm cho xem.


May thay, Phó Uẩn lắc đầu rất nhanh, "Nhà dì không ở đây."


Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cong khóe môi cười, "Cô Phó, dì gọi xe về hay là có người đến đón ạ?"


"Nhà dì có lái xe đến đón."


Lục Dĩ Ngưng hỏi lại: "Tài xế ạ?"


Phó Uẩn ngạc nhiên nhìn cô, vài giây sau mới nhắc lại: "Ừm, tài xế."


Điều mà bà và Lục Dĩ Ngưng đã nghĩ tới chắc chắn không giống nhau.


Trong mắt Phó Uẩn, Lục Dĩ Ngưng vẫn là cô gái nhỏ khi ấy vì con trai mình mà bùng học nguyên cả một học kỳ, suy nghĩ đơn thuần lại rất cố chấp, vốn dĩ từ tối đến giờ bà vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ngay khi Lục Dĩ Ngưng mở miệng hỏi câu vừa rồi, bà chợt cảm thấy trong ngữ khí của cô gái nhỏ ban đầu là mong chờ rồi chuyển thành thất vọng.


Không phải là vẫn nhớ mãi không quên con trai bà đấy chứ?


Biểu cảm của Phó Uẩn đột nhiên ngưng trọng rồi im lặng.


Hai người cùng đi ra cửa khu nhà, chưa đầy hai phút đã đi đến cổng.


Khí hậu Bắc Thành khô ráo, gió buổi tối rất lớn, đem mái tóc dài của Lục Dĩ Ngưng thôi bay toán loạn che khuất gần nửa khuôn mặt.


"Chắc xe sắp đến rồi," Phó Uẩn nhìn đồng hồ, lại nói: "Cũng không còn sớm nữa, hay là Dĩ Ngưng cháu cứ vào trong trước đi."


"Không sao đâu ạ, cháu ở đây đợi với dì một lát cũng được, muộn như vậy rồi dì ở đây một mình không an toàn lắm."


Phó Uẩn không từ chối, lại tìm đề tài: "Dì nghe cô cháu nói, cháu học ở Mỹ à?"


"Vâng ạ."


"Đi từ bao giờ thế?"


"Đi từ trước khi vào năm hai rồi ạ."


Toang rồi, đây chẳng phải là đoạn thời gian Đường Mộ Bạch đang yêu người khác sao.


Không phải là do chịu không nổi đả kích nên mới quyết định ra nước ngoài đó chứ?


Tâm trạng Phó Uẩn càng ngày càng phức tạp, ánh mắt nhìn cô ngập tràn yêu thương và quan tâm, "Dĩ Ngưng..."


Lục Dĩ Ngưng quay sang, "Sao thế ạ cô Phó."


"Không phải cháu... còn thích Đường Mộ Bạch đấy chứ."


Lục Dĩ Ngưng sửng sốt, cũng không hiểu tại sao đột nhiên bà lại hỏi như vậy, cô thất thần một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, cô mỉm cười tự nhiên, "Đã hết từ lâu rồi ạ."


Phó Uẩn nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì từ nét mặt cô.


Bà bán tín bán nghi, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, lại tùy tiện cùng cô tâm sự vài câu.


Mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt.


Phó Uẩn cầm tay Lục Dĩ Ngưng rồi vỗ nhẹ, "Vậy dì đi trước nhé, rảnh rỗi có thể đến nhà dì chơi."


Lục Dĩ Ngưng mặt không đổi sắc đáp ứng một tiếng "Vâng ạ", nhưng trong lòng lại nghĩ, có đánh chết cô cũng không bước chân vào Đường gia một bước.


Phó Uẩn mở cửa xe, vừa ngồi vào xe chưa được vài giây, bà liền "A" một tiếng, "Sao lại là con đến đón mẹ?"


"Tiện đường."


Phó Uẩn nhíu mày nhìn Đường Mộ Bạch, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy ánh mắt anh có gì đó kỳ quái khó tả, ngừng vài giây, bà mới đột nhiên nhớ ra: "Cô bé bên ngoài con còn nhớ không, là người vì con mà trốn tiết của mẹ ấy."


Đường Mộ Bạch di chuyển tầm mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Dĩ Ngưng hiển nhiên chưa chú ý tới người ngồi ở ghế lái là ai, sau khi nói tạm biệt với Phó Uẩn ngồi ở hàng ghế sau, cô nhanh chóng xoay người rồi đi vào cửa khu nhà.


Phó Uẩn đóng cửa sổ xe, lúc này mới lại nhìn đến con trai ở phía trước: "Con đi tiễn đi."


Đường Mộ Bạch bất động, "Không đi."


Phó Uẩn tức không nói nên lời mà đạp vào lưng ghế trước, "Đi mau!"


Đường Mộ Bạch vẫn không có động tĩnh, nhưng anh hơi nghiêng đầu, "Mẹ, mẹ muốn cô ấy làm con dâu mẹ đấy à?"


"Con đang nằm mơ à ?"


Phó Uẩn không hề cho anh chút mặt mũi nào, "Con gái nhà người ta đã hết tình cảm với con từ tám trăm năm trước rồi, giờ con có muốn theo đuổi người ta cũng phải chờ được người ta cho phép trước đã."


"Một cô gái như người ta vừa rồi sợ mẹ chờ ở ngoài một mình không an toàn nên cùng mẹ đứng trước gió mười mấy phút đồng hồ, con mau đi tiễn người ta đi."


Phó Uẩn thật sự không yên tâm, hơn nữa gần đây còn liên tiếp xuất hiện rất nhiều tin tức các cô gái đi một mình ban đêm bị giết hại, bà càng nói càng nhíu mày chặt hơn, "Con không xem tin tức à con trai? Mấy ngày trước không phải còn có tin có cô gái bị cướp ở ngay trước cửa nhà à?"


Theo lý mà nói, các biện pháp an ninh của tiểu khu hạng sang như này chắc chắn phải rất tốt, thế nhưng cũng không thể tránh được khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Đường Mộ Bạch nhíu mày, Phó Uẩn vừa dứt lời, còn chưa kịp dạy bảo anh thêm mấy câu thì anh đã mở cửa xuống xe.


Cách đó chục mét, Lục Dĩ Ngưng đã đi đến cổng tiểu khu, anh nói chuyện vài câu với bác bảo vệ trực ban ở phòng bảo an, cô đang muốn tiếp tục đi về phía trước liền lại bị bác gọi lại: "Tiểu Lục, người này nói là bạn của cháu, cháu nhìn xem có quen biết không?"


Lục Dĩ Ngưng khó hiểu quay đầu, sau đó nhìn thấy dưới ánh đèn đường, người đàn ông đang đứng bên cạnh bác bảo vệ, dáng người cao gầy, càng khiến cho bác bảo vệ trông tròn trùng trục hơn như củ khoai tây, chỉ liếc mắt một cái, cô liền lập tức quay đi.


Giây tiếp theo, giọng nói của cô truyền tới theo tiếng gió: "Không quen ạ."


Khóe môi Đường Mộ Bạch nhếch lên, cố ý nhấn mạnh ba chữ: "Tiểu học muội, mẹ anh bảo anh đưa em vào."


"..."


Thế này thì lại hơi khó xử lý rồi.


Không cần quay đầu nhìn, Lục Dĩ Ngưng cũng biết Phó Uẩn lúc này đang ngồi trong xe, trơ mắt nhìn con trai mình bị ngăn ở ngoài cổng.


Bác bảo vệ lại hỏi: "Tiểu Lục, cháu không quen thật à?"


Lục Dĩ Ngưng nghiến răng: "... Quen ạ."


Nói xong cũng không đợi hai người phía sau tiếp tục mở miệng đã nhấc chân đi tiếp.


Phía sau rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, từng tiếng từng tiếng, như là đang không nặng không nhẹ giẫm lên trái tim cô.


Lục Dĩ Ngưng vừa muốn gia tăng tốc độ, trên vai chợt bị đè nặng, ngay sau đó là một luồng nhiệt không ngừng truyền tới từ trên vai.


Hô hấp của cô ngừng lại, dừng bước chân, vô thức muốn đưa tay lên lấy chiếc áo khoác vừa phủ lên vai cô xuống, "Tôi không lạnh..."


Còn chưa kịp lấy xuống, bả vai đã bị ấn nhẹ, "Mẹ anh sợ em lạnh."


Nghiêng đầu lại, cô vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe màu đen còn đang dừng ở đó.


Lục Dĩ Ngưng quả thực lạnh.


Khi cô tới đây mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi nên nhiệt độ cũng chưa hẳn quá thấp, áo khoác cô mang theo cũng chỉ có một lớp mỏng manh, mặc trên người cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.


Bỏ đi, anh thích cởi thì cứ cởi, dù sao cô cũng không mất mát gì.


Bàn tay Lục Dĩ Ngưng nắm cổ áo khoác màu đen mấy giây, sau đó lại thả tay xuống, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn..."


Bởi vì thực sự không biết xưng hô như thế nào, cô dừng mất một lúc mới nói tiếp: "Bác sĩ Đường."


Vừa dứt lời, cô tựa như chợt nhận ra mình đã để lộ cái gì, mím môi, xoay người trực tiếp đi thẳng về cửa nhà.


Trên chiếc áo khoác còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của người đàn ông, thậm chí không khác mấy so với vài năm về trước.


Lục Dĩ Ngưng đột nhiên nhớ ra, khoảng thời gian vừa đến Mỹ, cô từng đi qua rất nhiều cửa hàng nước hoa, ngửi thử hết tất cả mùi hương cho nam, nhưng không tìm thấy loại nào giống với trên người Đường Mộ Bạch.


Không phải là quá nồng thì chính là quá nhạt, đều không phải mùi hương trên người anh.


Hai người một trước một sau đi về phía trước.


Chỉ vài phút Lục Dĩ Ngưng đã đến cửa nhà, lúc này tâm tư của cô cũng đã xoay chuyển cả trăm ngàn vòng, cô quay người, cởi áo khoác xuống rồi đưa qua: "Tôi vào nhà đây."


Cô thực sự không muốn ở cùng một chỗ với Đường Mộ Bạch thêm nữa.


Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, tuy rằng đã không còn nhiều như lúc trước.


Cho nên nói xong còn không đợi Đường Mộ Bạch trả lời, Lục Dĩ Ngưng đã quay người đi luôn.


Mới đi được một bước, đã bị người phía sau gọi lại: "Lục Dĩ Ngưng."


Lục Dĩ Ngưng không quay đầu.


Đường Mộ Bạch rũ mi, nhìn về phía người đang đứng cách anh không tới nửa mét, mái tóc cô rất dài rất mềm mại, tùy ý lại lười biếng, eo và chân đều thanh mảnh, anh quét mắt một lượt rồi mới ngẩng lên: "Có nhớ anh không?"


Lục Dĩ Ngưng vô thức nắm chặt tay.


Giọng nói của anh lạnh nhạt, giống y như trước kia.


Đường Mộ Bạch vẫn là Đường Mộ Bạch của ngày xưa.


Lục Dĩ Ngưng cúi đầu, cô quay người rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào anh: "Tôi có người mình thích rồi."


Nói rồi lại sợ Đường Mộ Bạch không tin, cô lấy điện thoại ra, mở lên một bức ảnh trong album, sau đó giơ điện thoại qua: "Chính là cậu ấy."


Chàng trai trên màn hình mắt đào hoa sống mũi cao, môi hồng răng trắng rất đẹp trai.


Trong mắt Đường Mộ Bạch, gương mặt này quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.


Khóe miệng anh giật giật: "Cậu ta ít tuổi hơn em đúng không?"


Lục Dĩ Ngưng đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền gật đầu một cái, "Tuổi còn nhỏ, nhưng thể lực tốt."


----------------------------


Mùng 5 thi gòi nên tui off mấy hôm nhaaa.


Hứa sẽ comeback sớm.


Yêu thương <3