Lục Dĩ Ngưng cũng không phải một kẻ háo sắc dung tục, hơn nữa từ nhỏ đã sống trong cái vòng tròn phú nhị đại này, tinh xảo quý giá tựa như những chú dê trên thảo nguyên, không phải loài động vật quý hiếm gì.
Thanh tú có, xinh đẹp cũng có.
Đủ loại mỹ thiếu niên, trong cái vòng này của bọn họ muốn gì cũng đều có.
Nhưng Đường Mộ Bạch không giống những người khác, trên mặt chàng trai tựa hồ viết mấy chữ "Nhanh tới hôn anh" rất lớn, không có lúc nào không hấp dẫn cô.
Lục Dĩ Ngưng liếm khóe môi, dùng dức nuốt một ngụm nước bọt.
Một lúc lâu, sau khi làm xong một cuộc đấu tranh tư tưởng vừa dài vừa gian nan, cô vẫn là nản lòng thoái chí mà lựa chọn người sau.
Hôn thì chắc chắn là không dám làm rồi, Lục Dĩ Ngưng chính là một điển hình của có gan nghĩ mà không có gan làm, khi khoảng cách với người nọ chỉ còn hơn mười centimet, cô liền không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Hai người đã ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng đan xen, Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này gần nửa phút sau đó đưa tay ra, ở hư không cách khuôn mặt chàng trai vài centimet mô tả một lần.
Từ lông mày đến sống mũi, rồi lại đến đôi môi với độ cong xinh đẹp phía dưới.
Làn da anh trắng hơn một chút so với các chàng trai bình thường, dưới ánh đèn vàng ấm áp khuôn mặt anh trong trẻo lại nhu hòa, đôi mắt khi nhắm hơi hơi cong, lông mi rũ xuống rất đen cũng rất dài.
Quả đúng là người cô thích, thực sự rất đẹp trai nha.
Lục Dĩ Ngưng khẽ thở dài rồi thu tay về, cô vốn dĩ muốn nhân lúc Đường Mộ Bạch vẫn chưa tỉnh mà lén chuồn ra ngoài, kết quả vừa định đứng lên, liền vì hai chân bị tê do ngồi xổm quá lâu nên không chống đỡ được mà trực tiếp ngồi trở về trên đất.
Tuy rằng trên sàn phòng cho khách có trải thảm nhưng cũng không được dày lắm, hơn nữa động tác ngã ngồi xuống của Lục Dĩ Ngưng không hề nhỏ, vì vậy "Đăng" một cái, phát ra một âm thanh chói tai.
Mông của Lục Dĩ Ngưng không hề cảm thấy đau nhưng cô chỉ sợ Đường Mộ Bạch sẽ bị tiếng động này đánh thức, ngay cả tiếng kinh hô cũng không dám phát ra dù chỉ một chút, gắt gao mà bưng kín miệng mình.
Nâng mắt lên nhìn một chút, đôi mắt người nọ vẫn nhắm nghiền.
Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó cô liền nhìn thấy người nọ nhẹ nhíu mày, chỉ là một động tác nhỏ, biên độ cũng không lớn.
Nhưng dù chỉ là vậy cũng đã khiến cô hoảng sợ không nhẹ.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại trong căn phòng này thì khả năng sẽ đột nhiên bị bệnh tim mất.
Để tránh tình huống vừa rồi tái diễn, cô thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng bò ra khỏi cửa, kết quả còn chưa kịp thực hiện, tựa như người đẹp ngủ trong rừng chuyển giới đã mở mắt ra.
Tầm mắt Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa kịp rời đi, cứ như vậy va chạm với ánh mắt của anh. Cô thực sự có tật giật mình, đôi mắt mở to, đôi môi vì mím quá chặt nên có chút trắng bệch, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Toang rồi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn ngủ trong lớp bị thầy cô bắt được rất nhiều.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng chỉ hận mình không phải là một chú chuột đào đất, không có cách nào độn thổ để trốn đi.
Ngay lúc đang không biết phải làm thế nào, Đường Mộ Bạch nhẹ nheo mắt, nhẹ nhàng từ tốn hỏi một câu: "Em đang làm gì vậy?"
"........"
Lục Dĩ Ngưng sợ ngây người.
Trong tiểu thuyết sau khi nữ chính hôn trộm nam chính, nam chính lúc ấy rõ ràng chẳng biết một cái gì mà phải rất nhiều năm sau mới phát hiện ra, tại sao đến lượt cô lại hoàn toàn khác rồi?
Loại chuyện như bị đương sự bắt gặp này thật sự làm người ta lúng túng đến không thở nổi.
Cố tì Znh Lục Dĩ Ngưng lại còn là một người rất dễ nghĩ nhiều, Đường Mộ Bạch chỉ nói một câu như vậy trong đầu cô cũng đã hiện ra một vạn loại ý nghĩ trong đầu anh.
Cô vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng tựa như một đứa trẻ mắc lỗi ở trường mẫu giáo vậy.
Đường Mộ Bạch ngủ không lâu lắm, còn chưa tới một tiếng đồng hồ, nhưng lúc này cũng đã gần như tỉnh táo.
Cô gái trước mặt mi mắt rũ xuống, hơi thở nhẹ đến gần như không nghe thấy, thoạt nhìn thực dịu dàng lại ngoan ngoãn.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa "cô nam" này vừa rồi còn đang ngủ say, "quả nữ" muốn làm gì, trong lòng anh rõ hơn ai hết.
Người theo đuổi Đường Mộ Bạch không ít, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên gặp được kiểu này.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất rụt rè nhưng sau lưng thế mà lại còn có loại ý tưởng không an phận này với anh.
Càng đáng sợ hơn là, anh thế nhưng lại không hề phản cảm chút nào với loại hành vi như vậy của cô.
Hơn nữa không chỉ không phản cảm mà còn có một chút gì đó chờ mong như có như không.
Đường Mộ Bạch nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, Lục Dĩ Ngưng vẫn là một bộ biểu cảm đó, vẫn không hề nhúc nhích tựa như đã bị người khác điểm huyệt.
Đường Mộ Bạch: "Sao lại không nói lời nào?"
Lục Dĩ Ngưng cuối cùng cũng lên tiếng: "Không biết nói gì..."
Đường Mộ Bạch suýt nữa thì bị cô chọc cười, khóe môi giương lên một chút rồi lại nhẹ nhàng mím lại, "Vừa nãy em, có phải hay không-----"
"Em không phải, em không có!"
Lần này cô lại phủ nhận rất nhanh, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo sáng ngời, tựa như đang nói sự thật vậy.
Điều hòa trong phòng để nhiệt độ không thấp, trên người anh lại đang đắp chăn, Đường Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây sau đó rời xuống, rơi trên đôi đôi môi đỏ hồng phiếm ánh nước của cô, không hiểu tại sao, anh đột nhiên bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ khóe môi, hầu kết khẽ nuốt, ngay một giây ấy, trong đầu anh cũng nảy ra một vấn đề.
Vấn đề giống y hệt như Lục Dĩ Ngưng vừa rồi nghĩ đến.
Hôn hay không hôn, đây thật sự là một vấn đề lớn.
Nhưng chẳng bao lâu sau hiện thực đã nói cho họ biết, những thứ này trong mắt Lục Cảnh Hành căn bản chẳng phải chuyện to tát gì.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người khác mở ra, giọng nói của Lục Cảnh Hành truyền tới từ ngoài cửa: "Tiểu Bạch cậu dậy chưa, nên ăn cơm...."
Lục Dĩ Ngưng phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về phía tủ đầu giường sau lưng tựa như bị điện giật, kéo dãn khoảng cách với Đường Mộ Bạch.
Lục Cảnh Hành nhíu mày, tầm mắt dịch chuyển qua lại giữa hai người bọn họ.
Tuy rằng anh đã yên tâm với Đường Mộ Bạch, nhưng em gái mình xuất hiện ở trong phòng một người khác phái cũng đã đủ để anh rung lên một hồi chuông cảnh báo, ánh mắt Lục Cảnh Hành nhìn hai người họ cũng thay đổi, "Dĩ Ngưng, sao em cũng ở đây?"
Lục Dĩ Ngưng vội vàng cầm giáo trình Toán cao cấp lên che mặt, "Thì... Em hỏi học trưởng mấy bài tập thôi..."
Giải thích xong, Lục Dĩ Ngưng tự cảm thấy bản thân vẫn rất nhanh trí.
Lục Cảnh Hành là dân Văn, Toán cao cấp cũng không quá giỏi, nhưng Đường Mộ Bạch lại là thủ khoa khối tự nhiên, đương nhiên là không giống nhau, học Toán cao cấp đối với anh cũng chỉ đơn giản như uống nước mà thôi.
"Phải không?"
Lục Cảnh Hành vẫn không tin tưởng lắm, lại quay đầu nhìn sang Đường Mộ Bạch.
Đường Mộ Bạch ngồi dậy, dựa vào đầu giường rồi tùy ý vuốt tóc, "Ừm."
Lục Cảnh Hành: "Bài tập nào?"
Đường Mộ Bạch nhếch khóe miệng, cười một tiếng, "Nó ra cậu có hiểu được không?"
Lục Cảnh Hành: "......"
Dân tự nhiên thì ghê gớm lắm sao?
-
Có lẽ là vì đã quá hiểu rõ Đường Mộ Bạch, Lục Cảnh Hành thập phần chắc chắn và khẳng định anh sẽ không điên rồ đến mức độ đi ăn cỏ gần hang, cho nên chỉ cần hai người phối hợp với nhau liền dễ như trở bàn tay đã lừa được anh.
Nhưng Lục Dĩ Ngưng thì khác.
Động cơ của chính mình không trong sạch, lại còn xảy ra sự cố hôn trộm thất bại, cô liền không thể nào an tâm thoải mái mà đối diện với Đường Mộ Bạch.
Nếu đổi thành Lục Dĩ Ngưng trước kia, chỉ cần Đường Mộ Bạch nhìn cô một cái cô đã có thể vui vẻ suốt một ngày; nhưng lúc này Đường Mộ Bạch chỉ cần liếc nhìn cô một lần, đầu cô liền cúi thấp hơn một phần.
Điều duy nhất tiếc nuối chính là cô không phải hươu cao cổ nên không có cách nào cúi thấp đầu chạm hẳn xuống mặt đất.
Ba mẹ Lục Cảnh Hành thường ngày đã quen với công việc bận rộn, vừa qua mùng ba tết hai người họ cơ bản đã bắt đầu làm việc như thường rồi, đi sớm về trễ hoặc là đi công tác không về nhà luôn.
Trong nhà ngoại trừ bảo mẫu ra thì cũng chỉ còn lại hai người Lục Cảnh Hành và Lục Dĩ Ngưng.
Những ngày tết nhất như vậy rốt cuộc vẫn vô cùng náo nhiệt, phòng cho khách trong nhà Lục Cảnh Hành lại nhiều, những hồ bằng cẩu hữu kia liền dứt khoát ở lại nhà anh một đêm.
Tối hôm đó, trong phòng ăn toàn bộ đều là con trai, Lục Dĩ Ngưng đến cơm cũng không dám ăn trước mặt Đường Mộ Bạch, bưng lấy nửa chén cơm liền chạy về phòng.
Chỉnh sửa ảnh là một viên gạch, chỗ nào cần thì chuyển chỗ ấy.[?]
[修图是块砖,哪里需要哪里搬。]
Quay trở lại phòng ngủ, Lục Dĩ Ngưng không có tâm tư mà ăn cơm, cũng chẳng có tâm tư đi sửa ảnh, liền ôm lấy gấu bông rồi dựa vào trên giường phát ngốc.
Nửa tiếng sau, màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Đường Mộ Bạch: 【Chỉ ăn ít như vậy? 】
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết nên vui hay nên buồn, qua một lúc lâu, cô mới trả lời: 【Không đói lắm. 】
Đầu bên kia không có động tĩnh nữa.
Toàn bộ cửa của căn biệt thự này đều được làm từ gỗ đặc vừa dày vừa nặng nên hiệu quả cách âm rất tốt.
Lục Dĩ Ngưng đem cửa phòng đóng kín mít, miễn là bên ngoài không nháo đến tung trời thì trên cơ bản không thể nào ảnh hưởng đến cô.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ đang chuyển động tích tắc.
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, dù sao lúc cô tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài cũng đã sáng rồi.
Tám giờ sáng.
Cô ngủ một giấc này thế nhưng cũng khá dài.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Lục Dĩ Ngưng liền mặc quần áo cẩn thận rồi xuống lầu ăn cơm.
Đám người kia có lẽ tối qua chơi đến rất muộn nên lúc này cả căn biệt thự vẫn còn an an tĩnh tĩnh, phảng phất như thể trong phòng không hề có người ở vậy.
Trên thực tế, đúng thật là không có người ở trong phòng.
Một nhóm bốn năm người toàn bộ đều tụ tập hết trong phòng chiếu phim, nằm trên giường có, nằm trên sofa cũng có, còn có thể loại như Tạ Khôn dứt khoát trực tiếp nằm thẳng ra sàn.
Vài người họ đều đã thức khuya thành quen rồi, mỗi người đều có đồng hồ sinh học riêng, cho dù có ngủ muộn thì đến một thời điểm nhất định nào đó cũng sẽ tự động mở mắt.
Đường Mộ Bạch là người mở mắt ra đầu tiên.
Hoặc là nói, cả đêm qua anh căn bản không thể nào ngủ được.
Cô gái nhỏ có ý đồ hôn trộm anh chiều qua vẫn luôn lướt qua không ngừng trong đầu anh, mở mắt ra là cô, nhắm mắt lại vẫn là cô.
Anh lại không quen giường, đơn giản là không thể ngủ được.
Ngủ không được đồng thời lại nghĩ đến, tại sao hôm qua cô lại không hôn xuống?
Vừa nghĩ đến hàng mi nhẹ run và đôi môi hồng nhuận của cô gái, anh liền cảm thấy trong lòng tựa như đã bị nghẹn thứ gì đó.
Không có dục cầu bất mãn, cũng không có dục cầu phần thân.(*)
(*) Dục cầu bất mãn: muốn mà không được thỏa mãn; Dục cầu phần thân: dục vọng đốt cháy cơ thể
Tựa như là một mức độ xa đến mức không thể chạm tới được, lại tựa như một mức độ mà đã vượt qua rất rất xa.
Đường Mộ Bạch cảm thấy bản thân điên rồi, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng chiếu phim lấy điện thoại ra, mở danh bạ lên chọn một dãy số sau đó gọi đi.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh chóng, cô gái đầu bên kia rõ ràng rất ngạc nhiên: "... Học trưởng?"
"Ừm," Đường Mộ Bạch dừng lại vài giây, giọng nói có chút khàn khàn: "Hay là, chúng ta thử xem nhé."
-----------------------
Nửa đêm rồi hic :((( lên up một chương cho các bạn nhỏ lấy vận khí để chiều nay đi thi cho tốt. Trùng hợp hôm nay là 16-6 sinh nhật con trai tớ hì hì 😁 thế nên dù tớ có thi tốt hay toang thì tối nay cũng sẽ up thêm 4 chương làm phúc lợi cho các bạn xinh đẹp nhaaaaaa
Yêu thương 💛