"Eo của chị sưng hết lên rồi, dùng sức một chút ngày mai mới tốt hơn được." Ngô Thanh đối với việc này cũng không nghe chủ tử nhà mình: "Cha em là lão Trung y, am hiểu xoa bóp nhất, em không nhiều không ít cũng học được gần tám thành bản sự của ông, chị nằm cho tốt, đau thì kêu ra tiếng cũng được."
Mẫu Đan lẩm bẩm hai tiếng, tận lực không chú ý đến eo mình: "Cái này phải mất bao lâu?" Cầm điện thoại chuẩn bị trò chuyện với Phong đại nhân, viết viết xóa xóa.
"Em xoa bóp cho chị thêm một hồi." Ngô Thanh lại đổ mấy giọt dầu Hồng Hoa, rất nghiêm túc nói: "Chị cũng đừng ghét bỏ, người bình thường không được em phục vụ thế này đâu." Vừa nhìn động tác lão luyện này của cô nàng đã biết là bậc thầy xoa bóp rồi.
"Được nha." Mẫu Đan đã nhận mệnh, hôm qua được Phong đại nhân chỉ điểm, hôm nay Phong đại nhân còn hỏi thăm cô xâu uy á cảm giác thế nào?
Cô tay trái cầm điện thoại, chống trên gối đầu, tay phải gõ màn hình trả lời: "Uy á thì tốt, nhưng mà người không được."
Vừa tham gia tiệc thương vụ, Phong Hán trở lại khách sạn, gỡ cúc áo, tháo cà vạt, cầm một chai nước suối đi đến bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống ghế sofa uống liền bảy, tám ngụm nước mới thỏa mãn, mở xem Mẫu Đan trả lời WeChat.
"Người không được?" Anh vặn lại nắp chai nước, đặt lên bàn trà, hỏi: "Em hay là đối phương?"
Mẫu Đan: [Cũng chính là hôm nay tôi mới phát hiện, chính mình vô luận là diễn kỹ hay là đạo đức nghề nghiệp đều thuộc loại tốt nhất.]
Xem ra là chịu ủy khuất, Phong Hán đối với cái này cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Giới giải trí là một vòng tròn cực độ thế lợi, Peony mặc dù tình thế không tồi, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một người mới, ngoại trừ người bạn trai là anh thì chằng còn bối cảnh cứng rắn nào. Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên màn hình điện thoại, cách hồi lâu mới cầm lên.
Ngô Thanh dùng sức như mổ heo giữ chặt lấy Mẫu Đan, tựa như sợ cô chạy mất vậy.
"Thanh Thanh, trước kia đến cùng em làm cái gì vậy?" Mẫu Đan cũng hoài nghi nha đầu này từng rèn luyện ở công trường, cái lực tay kia quả thật...
"Đương nhiên là đọc sách học tập, nếu sao có thể học rộng tài cao như hiện tại." Ngô Thanh đều đổ mồ hôi, xoa bóp quá mất sức rồi: "Chỉ 5 phút nữa thôi, đảm bảo ngày mai chị một điểm dị dạng cũng không có."
Mẫu Đan dứt khoát dúi đầu vào trong gối, cắn răng chịu đựng, ở trong lòng yên lặng đếm. Vừa đến 300, cô lập tức xoay người không cho ấn tiếp, Ngô Thanh giang tay: "Chúng ta không làm cái Happy Ending sao?"
"No." Mẫu Đan tranh thủ thời gian lắc đầu: "Đã sắp 11 giờ, em cũng đi theo mệt mỏi một ngày, mau đi trở về tắm cái mà đi ngủ."
Ngô Thanh không còn kiên trì, cất dầu Hồng Hoa: "Được, vậy em trở về phòng." Hoa Mộc Dương kia không thành thật, cô phải đề phòng một chút, truyền mấy video trong điện thoại vào máy tính, ai biết ngày sau có thể bị cắn ngược lại một cái hay không?
Trong phòng rốt cục chỉ còn lại một mình cô, Mẫu Đan như được giải thoát thở phào một hơi, bên hông còn nóng bỏng, nhưng xác thực như Thanh Thanh nói vậy, đã không còn đau lắm. Cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tin nhắn WeChat Phong Hán trả lời, đôi mắt khẽ đảo.
Ngày mai đến cùng có nên mang anh ra áp sân không nhỉ? Mặc dù đạo diễn Trần đã nổi giận, nhưng tâm tư Hoa Mộc Dương khá sâu, cậu ta rõ ràng đã coi cô là con mồi.
"Đưa đồ ăn mà thôi, chỉ là thể hiện một chút, đồng ý chứ nhỉ?" Mẫu Đan nhíu mày: "Cùng lắm thì sau đó chuyển tiền cho anh ấy."
Phong Hán vừa rửa mặt xong, liền nhận được tin nhắn của Mẫu Đan, thấy cô đồng ý anh ngày mai cho người mang đồ ăn đến đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh, không khỏi cười khẽ lắc đầu: "Xoắn xuýt đủ lâu."
Bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút xong, anh kéo khăn mặt xuống bắt đầu xoa tóc, bởi vì nhân vật thầy giáo cần, anh muốn để tóc dài một chút, đến lúc đó để kiểu tóc văn nhân lưu hành thời Minh tương đối phù hợp hình tượng trí giả của thầy giáo trong Thầy Giáo Quán Trà Nam.
Mẫu Đan nằm trên giường phát ngốc, hiện tại cô chẳng muốn động đậy tí nào, kéo chăn đắp lên, nghĩ đến hôm nay Khương Minh Tịnh đối ngoại công khai chuyện chia tay với Âu Vũ, cô cầm điện thoại di động lên, Weibo bị gỡ cài đặt, cô cũng không chuẩn bị cài đặt lại sớm như vậy, ấn mở Q tin tức, vào trang giải trí.
#Lãnh diễm nữ thần Khương Minh Tịnh 4 năm tình chung, dừng bước hào môn# đã thành chủ đề, mà nhấn vào xem, từng bài đăng bình luận đều đạt đến hàng chục ngàn, bởi vậy có thể thấy được mặc dù Khương Minh Tịnh làm việc không điệu cao, nhưng nhân khí lại không kém Phỉ Vận Y chút nào.
Ấn mở một tấm ảnh chụp của Khương Minh Tịnh, Mẫu Đan vẫn cảm thấy kinh diễm. Trước đó cô còn tưởng rằng Khương Minh Tịnh rất thông minh, nhưng sau khi nhập giới, liền không cho là như vậy nữa.
Tương phản cô cảm giác Khương Minh Tịnh có chút thiển cận, lấy tướng mạo của cô ta, nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng cô lại không nhẫn nhịn nổi, đi đường tắt, tự hủy tiền đồ, hại người khác, cũng tự ô uế bản thân.
Mở xem bình luận, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt, Mẫu Đan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cơ hồ là đọc nhanh như gió. Cô đang tìm từ đặc biệt, bài đăng này không có, thoát ra lại ấn mở một bài khác.
Đời người vốn là một tờ giấy trắng, điều tốt rất dễ dàng ẩn vào màu giấy, nhưng chỗ bẩn tuyệt đối sẽ luôn bắt mắt.
Ngón tay bỗng nhiên dừng lại, cô tìm được, một dân mạng tên là "Thần thám tử Lang thúc" trả lời nói: [6 nữ minh tinh 5 năm trước vạch trần người đại diện Giang Họa của công ty truyền thông Bác Hằng, trong đó Tô Hạ, Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh đều vào 5 năm sau lần lượt xảy ra chuyện, tôi muốn biết đây là có người cố ý sắp xếp, hay là báo ứng như thế?]
Fongniy: [Chủ tus có chút khôi hài. Cố ý sắp xếp, sắp xếp kiểu gì? Đầu tiên, vị hôn phu cũ của Tô Hạ Mạnh Kỳ đầu tư thất bại là chuyện không thể đoán được, Tô Hạ tự đánh mặt, trách được ai? Lại nói Phỉ Vận Y, cô ta lặp đi lặp lại nhiều lần giả đụng Phong Hán, dẫn tới truyền thông đào sâu tin tức của những đứa trẻ mà Phong Hán giúp đỡ, xem tính tình của hai người này, tôi không tin bọn họ trong sạch.]
Fongniy: [Về phần Khương Minh Tịnh, tại sao lại chọn công bố chuyện chia tay vào hôm nay, còn không phải là muốn mượn chuyện tình cảm của Phong Hán và Mẫu Đan chắn gió? Có thể nói 6 người năm đó đứng ra vạch trần Giang Họa, không có ai là đơn giản.]
Thiên Hoàng đế lâu: [Chuyện "môi giới mại dâm" 5 năm trước tôi ban đầu cũng không tin là thật, pháp luật Trung Quốc bày ra đó, chuyện này lại huyên náo lớn như vậy, vì sao lại không có tiếp sau, Giang Họa ngồi tù hay là bị phạt tiền rồi?]
Con yêu mẹ: [Lúc tuổi trẻ chưa hiểu sự đời còn từng đồng tình 6 người kia, mắng Giang Họa. Hiện tại xã hội dạy tôi làm người, tôi muốn nói lời xin lỗi với Họa tỷ.]
Lão Lang Hài: [Lại nói Âu gia nhị thiếu năm nay cũng không nhỏ đi? Khương Minh Tịnh đối ngoại công khai nói là bởi vì tính cách không hợp chia tay, mọi người tin sao? Dù sao tôi không tin.]
Hung mãnh Hồng thái lang: [Người đang làm thì trời đang nhìn, một ngày nào đó chân tướng câu chuyện sẽ rõ ràng, chúng ta chờ xem.]
Thần thám tử Lang thúc: [Thì ra là không chỉ có một mình tôi hoài nghi chuyện 5 năm trước. Mấy ngày trước bạn bè trong giới của tôi nói Giang Họa trở lại ngành giải trí, còn mang theo người mới. Nhưng 6 người Phỉ Vận Y lại như rùa đen rút đầu vậy, ai cũng không dám nhắc lại chuyện "môi giới mại dâm" chèn ép Giang Họa, cái này khiến tôi nghi ngờ.]
Trời sắp mưa: [Ôi mẹ ơi, cảm giác dưa lớn đang trên đường lăn tới.]
"Cũng không tệ lắm." Mẫu Đan câu môi: "Câu chuyện được thời gian làm lạnh, mọi người đi qua thời khắc khuấy động, hai mắt sẽ càng ngày càng sáng tỏ, sẽ lại cẩn trọng cân nhắc." Tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Vốn tưởng kỹ năng của Ngô Thanh là giả, không ngờ cô nàng lại thật có chút bản lãnh. Buổi sáng Mẫu Đan tỉnh dậy, đầu tiên là chậm rãi uốn người, kinh hỉ, vậy mà không thấy đau.
Rời giường đến phòng vệ sinh, kéo vạt áo lên, chỉ thấy hai bên hông tím thẫm, Mẫu Đan không khỏi tấm tắc: "Tiểu nha đầu lợi hại!" Xem ra những ngày tiếp theo cô sẽ không quá khó khăn.
Gọi Ngô Thanh xuống lầu ăn sáng, lấy bữa ăn thấy đạo diễn Trần một người chiếm một cái bàn, hai người liền bưng bàn ăn đi qua. Vừa ngồi xuống, Mẫu Đan liền phát hiện hôm nay cảm xúc của đạo diễn Trần không đúng lắm, múc một thìa cháo cho vào trong miệng, cầm một quả trứng luộc đập lên bàn mấy lần: "Đạo diễn, ngài mệt mỏi?"
"Này sáng sớm mệt mỏi cái gì?" Trần Sâm cắn một miếng bánh quẩy lớn, dùng sức nhai, đánh giá Mẫu Đan: "Cô không sao chứ?"
"Hả?" Mẫu Đan đang bóc vỏ trứng, bị ông hỏi, có chút không bình tĩnh nổi: "Tôi rất khỏe."
Nghe nói như thế, Trần Sâm hừ lạnh một tiếng: "Một cô gái xâu uy á cả ngày vẫn nhảy nhót tưng bừng, nam nhân cao lớn thì co cả người, lại còn xin hai ngày nghỉ, thật nghĩ mình còn quý hóa hơn cả tôi à?"
Rốt cuộc biết mấu chốt ở đâu, Mẫu Đan cắn một miếng trứng gà, cả người sảng khoái: "Tự gây nghiệt thì không thể sống, đạo diễn ngài thể ngộ câu nói này, có phải cảm thấy thiền ý ẩn chứa trong đó đặc biệt sâu sắc hay không?"
Trần Sâm thưởng cho Mẫu Đan một cái liếc trắng mắt: "Không lĩnh ngộ được thiền ý đâu hết, tôi chỉ cảm thấy cô không giống con gái." Nhét nốt miếng bánh quẩy vào miệng: "Hoa Mộc Dương cũng đã ngã xuống, cô làm sao còn khỏe vậy?"
"Ý ngài là tôi có thể xin nghỉ 4 ngày sao?" Mẫu Đan trứng gà cũng không ăn, đợi đạo diễn đáp ứng.
"Nghỉ 4 ngày?" Trần Sâm đưa tay lấy đi quả trứng gà còn chưa bóc: "Cô nằm mơ đi."
Mẫu Đan cười nói: "Vẫn là ăn bữa sáng trước đi." Nhưng mà Hoa Mộc Dương không đến, cô có cần thông tri Phong đại nhân, bảo anh hủy bỏ đưa đồ ăn? Nhưng mà ngẫm lại, cô đến đoàn làm phim lâu như vậy cũng chưa có mời cơm mọi người, nếu không vẫn là giữ nguyên kế hoạch?
Bởi vì Hoa Mộc Dương xin nghỉ, kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể điều chỉnh lại. Buổi trưa 11 giờ, một chiếc restaurant car của Đỉnh Chu lái vào cổ thành, đỗ tại bên ngoài trường quay Tuyên Thành Kiếm Ảnh.
"Hôm nay có chuyện gì vậy?" Diễn viên đóng vai mẹ của Tiêu Thần Lý Văn hất tà áo đứng bên người "bà tử": "Đạo diễn vẻ mặt âm trầm, Hoa Mộc Dương xin nghỉ, Tân Tiêu tới, nhưng mà cho tới trưa cũng không xuống xe bảo mẫu, hiện tại cũng chỉ có thể quay phân cảnh của Tuyên Minh Y, thời gian ăn cơm còn chưa tới, restaurant car không rõ lại tới."
"Bà tử" còn không có xuất diễn, vòng tay ra sau cười nói: "Ai biết mắc bệnh gì?"
Mẫu Đan cũng không xác định chiếc restaurant car kia có phải Phong đại nhân đặt hay không, bởi vì hôm nay Hoa Mộc Dương không đến, cô cũng không biết cậu ta sẽ xin lỗi hay không, mời mọi người ăn cơm, hai mắt nhìn chằm chằm đại huynh đệ tay cầm một tờ đơn đang đến gần.
"Peony" Đại ca đưa đồ ăn hét lớn một tiếng: "Ai kêu Pe..."
"Tôi!" Mẫu Đan lập tức giơ tay phải lên chạy tới.
Đại huynh đệ kia thấy một lần đã tìm được chủ nhi liền cao hứng, giọng nói vẫn lớn như hét: "Bạn trai ngài đặt đồ ăn cho ngài tại Đỉnh Chu chúng tôi, ngài ký tên."
Mẫu Đan tranh thủ thời gian chạy tới: "Cám ơn cám ơn!" Cô chỉ sợ này đại huynh đệ này lại nói thêm vài câu.
"Không có gì." Đại ca đưa đồ ăn đem tờ đơn đưa cho Mẫu Đan: "Hôm nay làm quen trước một chút, bạn trai ngài đặt 1 tháng suất ăn đỉnh cấp thương vụ, tiếp xuống 1 tháng đều là tôi giao cho ngài."
"Một tháng?" Mẫu Đan kinh ngạc, không phải là một ngày sao?
Đại ca đưa đồ ăn cầm tờ đơn đã ký xong, cũng không để ý tới Mẫu Đan còn đang thất thần, quay người trở lại toa ăn: "Hết thảy năm thùng, mỗi thùng hai mươi hộp, tổng cộng một trăm suất ăn đỉnh cấp thương vụ, ngài đếm xem."
Mẫu Đan hít sâu một hơi, 100 suất, 30 ngày, cũng chính là 3000 suất, một suất cơm đỉnh cấp thương vụ cũng không tính nhiều, 50 tệ đi, ba ngàn phần chính là 15 vạn nhân dân tệ, Phong đại nhân đây là đang khoe của với cô sao?
"Được nha." Trần Sâm cũng không còn âm mặt, chắp tay ra sau đi đến, nhìn thùng cơm được mang xuống: "Đỉnh Chu bình thường không nhận giao suất ăn thương vụ, không ngờ Phong Hán đặt hẳn 1 tháng, tôi nhớ suất ăn đỉnh cấp thương vụ của Đỉnh Chu hình như là 288 tệ một suất..."
"288 tệ một phần?" Mẫu Đan không nghe thêm nổi gì nữa, tranh thủ thời gian bảo Ngô Thanh lấy điện thoại của cô ra.
Ánh mắt diễn viên đoàn làm phim nhìn Mẫu Đan thay đổi. Hôm qua mới thua thiệt ở chỗ Hoa Mộc Dương, hôm nay suất ăn của Phong ảnh đế liền đưa đến đoàn làm phim, đây không phải rõ ràng áp trận cho bạn gái sao? Ngay cả Tân Tiêu cũng bị người đại diện Tiền Phương dẫn xuống xe bảo mẫu.
Mẫu Đan bảo Ngô Thanh nhờ mấy nhân viên công tác của đoàn làm phim giúp đỡ đại ca đưa đồ ăn chuyển thùng cơm, mình thì qua một bên liên hệ Phong Hán, cô cũng không gửi tin nhắn, trực tiếp gọi điện thoại.
"Alo." Điện thoại vừa vang lên ba tiếng, Phong Hán liền tiếp.
"Đại nhân, nhà hàng Đỉnh Chu có phải Phong không vậy?" Mẫu Đan nhìn 5 thùng cơm lớn kia, tâm tình rất nặng nề.
Phong Hán đang trên đường tới sân bay, nhìn người đi đường nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ xe, bên tai là vị kia cười khổ trêu ghẹo, khóe miệng không nhịn được kéo lên: "Họ Phong, có phải em sẽ nhận hay không?"
"Nếu như họ Phong, làm bạn của anh kiêm cái kia, tôi sẽ rất có hảo ý nhờ anh giảm giá một chút." Mẫu Đan cười gượng, nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Có phải anh cố ý không vậy? Cảm giác anh đang muốn quy tắc ngầm tôi vậy."
"Lòng cảnh giác online, tư duy cũng rất nhanh nhẹn." Phong Hán thu hồi ánh mắt, cảm xúc nơi đáy mắt khó mà phân biệt: "Nhưng mà Peony, đây là nam nhân đang biểu thị chủ quyền."
Chuyện Hoa Mộc Dương khó xử cô, Yến Thanh đã hỏi thăm rõ ràng, cho dù giữa anh và cô hiện tại chỉ là người yêu trên danh nghĩa, nhưng chỉ cần không phải cô nguyện ý, anh đều đáp ứng che chở cô.
"Anh cũng biết rồi?" Mẫu Đan gãi gãi đầu: "Tôi thế nhưng là vì thanh danh của hai ta, một mực thủ thân như ngọc, không vượt lôi trì một li."
"Biết em rất ngoan." Phong Hán cũng là bị cô làm vui vẻ: "Tháng sau tôi sẽ đi Vân tỉnh một chuyến, mang..."
"Tôi mời anh ăn cơm..." Mẫu Đan cướp lời nói, bọn họ dù sao chỉ là đóng giả tình lữ, cũng không phải thật, cô còn phải trả cho người ta: "Về phần tiền mua đồ ăn, tôi tạm thời không có, 2 tháng sau trả cho anh."
Phong Hán biết cô sẽ như vậy: "Tiền này không liên hệ gì tới em, tôi làm như vậy chỉ là bảo hộ mặt mũi của chính mình." Đầu bên kia điện thoại lặng im không nói, anh cũng trầm ngưng trong thoáng chốc: "Em coi như là cống hiến vì Trung Quốc chúng ta thu hẹp khoảng cách giàu nghèo đi."
Lần này Mẫu Đan vui vẻ thật: "Tôi cảm thấy hai ngày này nên thư thả chuyện luyện tập diễn kỹ một chút..." Thân gia của Phong Hán hiện tại nói ít cũng phải có 200 tỷ: "Nghiên cứu luật pháp Trung Quốc cho thật tốt lại, nếu không tôi lo lắng mình sẽ không nhịn được dụ hoặc của kim tiền mà đi lên con đường lừa sắc lừa tài."