Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 27: Thân thế




Mua follower trong giới giải trí tương đối bình thường, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, trong lòng mọi người đều ngầm rõ ràng, đối với chuyện này căn bản là mở một mắt nhắm một mắt.

Nhưng tình huống hôm nay không giống vậy. 7 vị đại V vài triệu follower dường như hẹn trước vậy, chọn đúng Tết Nguyên Tiêu chỉ mặt gọi tên vạch trần, trong lúc nhất thời khiến trên mạng một mảnh xôn xao, mà đương sự Mẫu Đan cũng rất nhanh bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Vương Tiểu Sơn Thành Nam: [Hoa Mẫu Đan là đắc tội người khác? Sớm đã có người vạch trần chuyện mua follower trong giới giải trí, nhưng cũng không thấy đại V liên hợp lại chỉ mặt gọi tên vạch trần, còn chọn vào Tết Nguyên Tiêu.]

Pháp sư Tiểu Cưu: [Vừa đi xem Weibo cái người mới nào đó, dáng dấp không tệ, đủ để bán thân thượng vị, nếu có kim chủ thì không làm giá như một đứa thiếu não như thế đâu.]

Quảng thành Lưu Tam Bằng 1314: [Lầu trên làm sao biết cô ấy hiện tại không có kim chủ?]

Mị là nhan khống: [Hoa Mẫu Đơn nhà tui thật quá có lực hấp dẫn, người bình thường mua follower cũng không mua như vậy, rõ ràng là bị người ta hố, nhìn xem đám quỷ nước nhảy nhót ở đây liền biết "người ta" tốn không ít tiền.]

Phong thân muội: [Lúc nào mà mua follower cũng có thể lên hotsearch rồi? Rõ ràng bệnh đau mắt phát tác.]

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng vị người mới vừa có chút đánh tiếng này sẽ giả câm vờ điếc nhận tội, Mẫu Đan đăng Weibo đáp lại, đám dân mạng lập tức mừng rỡ, trong nháy mắt đè xuống tất cả những lời không tốt đẹp.

Thiên nam trong địa bắc: [Đây là người dở hơi ở đâu ra vậy? Tui quyết định thoát cương, làm fan thật sự của tỷ tỷ. Idol... Idol!!!]

Phong thân muội: [Hahaha, vừa mới ai loa mồm ở đây nói Đan mỹ nhân không não, đều xếp thành hàng đứng ra, từng người cùng mị hét: Đan mỹ nhân đẹp nhất. Trước kia tui cũng chỉ làm fan của một người, hiện tại tui quyết định ship CP #Đan Phong#, anh trai tui cần người có linh hồn thú vị như vậy đến cứu vớt.]

La Đạt máy móc: [Người que của Đan Đan vậy mà có đã có da có thịt rồi? Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chị đổi họa sĩ rồi đúng không? Vĩnh viễn ủng hộ tỷ tỷ, cố lên nha!!!]

Mộ Nhiên Hoa Khai: [Hiện tại mị chỉ muốn xem live stream trả hàng.]

Tiểu Lý Phong Vân Tiễn: [+1, tui cũng muốn xem, Hoa Mẫu Đan quá biết nói đùa, đây là đe doạ một cách quang minh chính đại, hợp pháp, hợp tình hợp lý đấy, haha, mấu chốt là tui vậy mà bị cô ấy doạ thật.]

Bài đăng này khiến hướng gió Weibo dần dần thay đổi, gia tộc Hỷ Dương Dương cùng Lão Sói Xám tùy thời xuất động lần nữa, vung tay hô hào, dẫn lĩnh hàng ngàn hàng vạn netizen tràn vào Weibo 7 vị đại V kia, để bọn họ giao ra tin tức của người mua follower của bọn họ, dù sao nghệ sĩ không thể nào tự mình liên lạc bọn họ mua follower, khẳng định có trung gian mua bán follower chuyên nghiệp.

Trong đó một đại V có Weibo tên "Trần Cung đang pha trò" còn tức hổn hển nói: "Con mẹ nó tôi lại không mua follower, làm sao biết tin tức của "người ta"? Các người đi mà hỏi người trong cuộc ấy!"

Thần tượng Lão Sói Xám tiên sinh: [Cậu có thể thông qua trung gian biết là Mẫu Đan mua follower, làm sao lại không biết trung gian là ai, không phải là kiếm tiền trái với lương tâm đi?]

Thiên sứ bảo mẫu: [Cậu không mua follower? Cậu dám lấy tóc trên đầu cậu ra thề sao? Mau nôn tin tức của trung gian ra!]

Có tiền lệ, 6 đại V còn lại bị đánh cho giả chết luôn, không dám ló đầu, chiến trường mạng tan tác, rất có khả năng càng ngày càng kịch liệt. Thời gian qua đi không đến một tuần, người mới Mẫu Đan lần nữa chiếm No.1 Weibo hotsearch cùng đầu đề các trang báo giải trí hàng đầu.

Thủ đô, Lý Hoa đình, Yến Thanh cầm iPad xem đến say sưa ngon lành, không dứt miệng nói: "Hàng xóm không nên đi đường diễn viên, quá đáng tiếc, làm người đại diện thích hợp với cô ấy hơn nhiều."

Vừa thấy cô đăng bài Weibo vừa đơn giản lại sáng tỏ kia, cậu cũng phải vỗ tay tán dương. Đã thừa nhận follower Weibo gia tăng một cách không bình thường, nhưng lại minh xác phủ nhận mình mua follower, phủ nhận đồng thời nói rõ bản thân cũng đang chờ đợi tin này, vẻn vẹn một tấm ảnh đơn giản phối hợp mấy câu, nhìn có vẻ khôi hài, nhưng đầy ý trào phúng.

"Phong Hán!" Yến Thanh lần nữa nhấn vào Weibo của Mẫu Đan, thật cảm giác cô ấy là một nhân tài: "Làm sao bây giờ, tớ muốn đào góc tường của Giang Họa?"

Phong Hán ngồi trên ghế salon thưởng thức rượu vang, lắc đầu: "Cái này không thuộc quyền quản lý của tớ, cậu..."

Ting... Ting...

Nghe tiếng chuông cửa, Yến Thanh hết hồn, lập tức đứng lên, nhìn đồng hồ: "Giờ này chính là giờ cơm, ai sẽ đến?" Đi hướng cửa, xuyên qua mắt mèo, thấy một người đàn ông trung niên với đôi kính gọng vàng, cậu nhíu mày, nghi hoặc nói thầm: "Bách Vịnh Tuấn?"

Phong Hán một tay cầm ly rượu, một tay cắm túi: "Cậu mở cửa đi chứ!" Chẳng biết tại sao, trực giác của anh cảm giác sắp có chuyện phát sinh, hạ mi khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi đồng tử màu đen nhạt bình tĩnh như nước, không một gợn sóng.

Yến Thanh điều chỉnh thần sắc cho tốt, mở cửa: "Bách tổng, sao ngài lại tới đây?" Lễ lớn không ở nhà, chạy đến chỗ cậu đòi ăn Nguyên Tiêu sao?

"Mạo muội tới chơi, rất xin lỗi." Bách Vịnh Tuấn khách khí nhẹ gật đầu với Yến Thanh, cười nhạt nhìn về phía Phong Hán đứng bên kệ gỗ, nhìn một hồi lâu mới lên tiếng: "Phong tiên sinh hiện tại có rảnh không? Tôi muốn mời cậu uống chén trà, ngay tại quán trà cách Lý Hoa đình không xa."

Phong Hán uống cạn rượu vang trong ly: "Có!" Đặt ly lên kệ, đi đến giá áo cầm áo khoác, đổi giày, đi theo Bách Vịnh Tuấn vào thang máy.

"Không mang theo tớ sao?" Yến Thanh muốn đi cùng, nhưng đối phương không phải phú hào bình thường, người ta cũng dám một mình tới cửa, cậu còn có cái gì không yên lòng? Huống hồ Phong Hán cũng không phải trông thì ngon mà không dùng được, cậu ấy đã luyện tán đả* 16 năm: "Bách Vịnh Tuấn có vợ rồi, nhưng vợ anh ta luôn luôn điệu thấp."

Tiến vào thang máy, Phong Hán mặc áo jacket vào, lấy từ trong túi áo ra khẩu trang và kính đen. Bách Vịnh Tuấn quay đầu nhìn anh, cười nói: "Vẫn có thể nhận ra!" Màu mắt của anh quá đặc biệt, mà ngũ quan càng lập thể hơn so với người Trung Quốc bình thường.

"Chỉ là đi uống trà..." Phong Hán đem khẩu trang treo ở bên tai phải: "Không cần che giấu quá nhiều."

"Cậu không cảm thấy kỳ quái tại sao tôi một mình tới tìm cậu sao?" Bách Vịnh Tuấn gỡ mắt kính gọng vàng xuống, đưa tay xoa xoa khoé mắt.

Phong Hán trầm mặc một hồi: "Lần trước, ở hội sở Thanh Thành, lấy thân phận của anh căn bản không cần tự mình đến." Mà hắn chẳng những tới, còn hỏi anh một vấn đề mẫn cảm.

Đúng lúc này thang máy đến lầu 1, Bách Vịnh Tuấn gật đầu cười: "Xe của tôi ở ngay cửa ra vào, chúng ta đi thôi." Hôm nay Nguyên Tiêu, hắn sở dĩ xuất hiện tại đây là bởi vì xét nghiêm DNA ở bệnh viện Bác Lai đã có kết quả, mà các bệnh viện khác cũng có kết quả.

Lên xe, Phong Hán liền phát hiện Bách Vịnh Tuấn tựa hồ là có chuẩn bị mà đến, hắn mang theo một vị luật sư nổi danh cả trong ngoài và ngoài nước, mà vị luật sư Thẩm Minh này chuyên tham dự các vụ án về kinh tế.

Phong Hán cười yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, cũng không đốt. Yến Thanh từng thường xuyên hỏi anh, vì sao lại nhìn trúng Dương Lê Đình nhan sắc và tính tình đều bình thường?

Anh chưa từng trả lời, nhưng trong lòng rất rõ ràng, bởi vì Dương Lê Đình từng cho anh cảm giác gia đình, mặc dù đây chẳng qua là trăm phương ngàn kế lừa gạt, nhưng cảm giác gia đình là thứ mà anh vẫn luôn hướng tới.

Ngoài cửa sổ, nhà nhà sáng đèn, nhưng không có một cái nào là thuộc về anh.

Đến quán trà, một đoàn người đi thẳng lên tầng 6, đẩy cửa phòng trà riêng ra, bên trong đã có mấy người đàn ông lớn tuổi mặc vest nghiêm chỉnh ngồi chờ, thấy bọn họ tiến đến, mấy người nhao nhao đứng dậy: "Bách tiên sinh, Phong tiên sinh!" Thái độ vô cùng cung kính.

Bách Vịnh Tuấn mang theo Phong Hán đi vào chủ vị, khoát tay: "Đều ngồi đi!" Phong Hán không khách khí, ngồi xuống ngay bên cạnh Bách Vịnh Tuấn, mà anh vừa ngồi xuống, Bách Vịnh Tuấn liền đưa một phần văn kiện qua: "Cậu xem một chút đi."

Phong Hán nhìn lướt qua túi văn kiện, sau đó nhìn về phía Bách Vịnh Tuấn: "Kỳ thật không cần thiết, mặc kệ trong này đựng cái gì, đồ của Bách gia tôi sẽ không dính đến, ngày mai tôi sẽ để Yến Thanh tính phí bồi thường vì phạm hợp đồng Thầy Giáo Quán Trà Nam."

"Không phải đồ của Bách gia." Bách Vịnh Tuấn thở dài thật sâu một hơi: "Những gì hôm nay cậu nhận lại, toàn bộ đều là của mẹ ruột cậu- bà Phó Vĩnh Mẫn, cũng chính là dì của tôi, cậu trước xem cái này một chút đi."

Mặc dù sớm có suy đoán, nhưng khi Phong Hán chân chính nghe được hai chữ "mẹ ruột", trái tim vẫn như ngừng đập một nhịp, hai mắt thâm thúy lại không còn bình tĩnh nữa, nhìn chằm chằm phần văn kiện trước mặt, thật lâu sau, đột nhiên đứng lên, quay người rời đi.

"Bà ấy năm đó chưa kết hôn mà có con sinh hạ cậu, rong huyết qua đời..." Bách Vịnh Tuấn nhìn bóng lưng to lớn nhưng cô độc kia: "Vứt bỏ câụ là... mẹ của tôi, bà Phó Vịnh Mai, chị ruột của bà Phó Vĩnh Mẫn."

Bước chân kiên định của Phong Hán rốt cuộc không nhấc lên nổi nữa, màu mực thoáng chốc choáng nhiễm đáy mắt, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, bà ấy đã chết, ngay thời điểm anh ra đời đã không còn, trái tim không kìm được đau thắt.

Hôm nay trình diện, bọn họ đều đã cảm kích qua, hiện lại nghe Bách Vịnh Tuấn nhắc đến vẫn sẽ cảm khái vạn phần, thế sự trêu người a!

Bách Vịnh Tuấn tiến lên, ngừng chân bên người Phong Hán, lần nữa đưa văn kiện ra: "Tất cả câu chuyện đều ở trong này, bao gồm cả kết quả xét nghiệm DNA của bệnh viện Bác Lai cùng 3 viện giám định DNA hàng đầu trong nước, cậu xem một chút đi."

Lần này Phong Hán không từ chối, một hồi lâu sau mới cứng ngắc nâng lên cánh tay tiếp nhận phần văn kiện kia, đè nén xúc động muốn lao ra điên cuồng gào thét, chậm rãi mở phong thư, lấy ra một tập văn kiện thật dày, đầu tiên đập vào mắt chính là bản giám định DNA.

"Tình cảm của mẹ tôi và dì rất sâu đậm, sau khi ông bà ngoại qua đời vẫn sống nương tựa lẫn nhau, sau khi mở cửa cải cách liền đi đầu cơ quần áo trang phục, tiền kiếm được trừ bỏ chi phí cùng một chút tiêu vặt, cái khác đều do mẹ của tôi giữ." Bách Vịnh Tuấn biết sau ngày hôm nay, chính mình phải đối mặt với những biến động gì, nhưng hắn lại không thể không làm như vậy.

"Tài chính sáng lập tập đoàn tài chính của Bách gia có 40% là thuộc về mẹ cậu- bà Phó Vĩnh Mẫn..." Ánh mắt hắn nhìn về phía hiệp nghị được đặt dưới 4 bản kết quả giám định DNA mà năm đó cha anh ký tên.

"Cho nên hiện nay tất cả tài sản thuộc sở hữu của Bách thị, cổ phần của Bách thị có 40% thuộc về bà Phó Vĩnh Mẫn, mà cậu là người thừa kế duy nhất của bà."

Một vị lão niên tóc đã rụng sạch, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng lên: "Điểm này tôi có thể chứng minh, năm đó khi ông Bách Quốc Khánh và bà Phó Vịnh Mai ký tên vào hiệp nghị, tôi chính là luật sư chứng kiến. Mà sau khi bà Phó Vịnh Mai ký tên vào phần văn kiện này, lại ký thêm một phần hiệp nghị khác từ bỏ toàn bộ quyền kế thừa tài sản của bà Phó Vĩnh Mẫn."

Đang ngồi ở đây không phải luật sư thì là chuyên viên định phí bảo hiểm, tất cả mọi người đều biết hôm nay chỉ cần vị Phong tiên sinh này ký tên, quá trình chia cắt tài sản sẽ bắt đầu được tiến hành, Bách thị sẽ hoàn toàn biến thiên.

Mà từ những văn kiện nghiêm cẩn đến không có chỗ trống nào có thể chui lọt này đến xem, vị thái hậu bệnh tật hơn 30 năm kia của Bách gia là thật một mực nhớ đến người cháu ngoại này.

Phong Hán cầm lấy bản hiệp nghị đã ố vàng kia, lật đến trang cuối cùng, thấy được hai chữ ký khác biệt nhau, còn có một chữ ký của nhân chứng.

"Danh Sĩ Tụ Phẩm dưới tên tôi, tài chính sáng lập đều lạc do tôi tự mình kiếm ở phố Wall..." Nói đến đây, Bách Vịnh Tuấn tự giễu cười một tiếng, hai tay bắt chéo bên hông.

"Nhưng do quyết sách sai lầm dẫn đến thiệt hại trên diện rộng, mẹ tôi, bà Phó Vĩnh Mai rút tiền từ tập đoàn bất động sản Huy Thành đến đầu tư, cho nên theo tỉ lệ, Danh Sĩ Tụ Phẩm cũng có gần 8% cổ phần quy về bà Phó Vĩnh Mẫn."

Phong Hán không để ý những tài sản này, anh chỉ muốn biết một chút chuyện của bà Phó Vĩnh Mẫn, mấy bản hiệp nghị ở dưới là bản viết tay, phía trên ghi lại câu chuyện của hai chơi em Phó Vĩnh Mẫn và Phó Vĩnh Mai.

"Đây là mẹ của tôi- bà Phó Vĩnh Mai viết." Đến mức độ này, Bách Vịnh Tuấn cũng không thể giải vây giúp chính mẹ mình, có một số việc thực, Phong Hán có quyền quyết định tuyệt đối, cảm kích, hoặc hận.

"Năm đó sau khi bà ấy vứt bỏ cậu, quá mức áy náy, trong vòng một đêm, trí nhớ xuất hiện lỗ hổng, mà sau khi dì qua đời, bà ấy..." Bách Vịnh Tuấn liếm liếm môi: "Bà ấy liền bệnh, đầu óc có khi thanh tỉnh có khi hồ đồ, không còn tốt hơn. Vì tìm được cậu, trong khoảng thời gian đó trải qua nhiều loại thôi miên, đáng tiếc đoạn ký ức đó dường như chưa từng tồn tại."

Phong Hán đọc bản thảo, một chữ cũng không bỏ xót, đau lòng đến cơ hồ không thể thở nổi, hoá ra mình cũng không phải thứ không được mẹ chấp nhận.

"Qua nhiều năm như vậy, bà ấy từng quên tôi, quên cả cha tôi..." Họng Bách Vịnh Tuấn nghẹn lại: "Nhưng lại chưa hề quên dì và cậu... và cả sai lầm mà bà ấy đã phạm phải."

"Năm trước còn băn khoăn chuyện kiếm vợ cho con trai, tôi biết người con trai mà bà ấy đang lo cho chính là cậu. Hiện tại bà ấy sắp chống đỡ không nổi nữa, cậu chính là động lực để bà ấy gắng gượng..." Bách Vịnh Tuấn trầm ngưng, muốn mở miệng cầu Phong Hán đi thăm bà một chút: "Hôm nay lấy được kết quả giám định, tôi nói cho bà biết, bà ấy để tôi lập tức tiến hành phân chia tài sản."

Phong Hán xem hết bản thảo, nỗi lòng khó bình, nhấc chân tiếp tục đi hướng cửa.

"Phong Hán!" Bách Vịnh Tuấn gọi anh lại: "Ngoại trừ phần của dì, tôi nguyện ý tặng cho cậu 5% cổ phần của Danh Sĩ Tụ Phẩm, tôi chỉ cầu cậu đi thăm bà một chút, bà thật sắp không gắng gượng được."

"Bà Phó Vĩnh Mẫn được an táng tại An thành?" Phong Hán nhắm mắt: "Tôi đi viếng bà ấy." Lại mở mắt ra, đáy mắt càng thêm ảm đạm, hoá ra anh nguyện để bà không yêu anh, sống vì chính mình.

Mẫu Đan đăng Weibo xong liền không nhìn chằm chằm chuyện mua follower nữa, xem Kim Hà thu thập Tân Tiêu, cô ăn chút đồ lót dạ, liền nâng chén rượu lên mời, vừa mời xong một vòng, đang ngồi liền có người phát hiện cô lại chiếm lấy bảng hotsearch.

Dừng cười đùa trêu ghẹo, Mẫu Đan lại uống thêm mấy chén, nói thẳng nếu như dưới áp lực của quần chúng, cô trả hàng thành công, cô nhất định sẽ dùng bút tiền của phi nghĩa kia mời cả đoàn làm phim ăn tôm hùm nhập khẩu từ Úc.

Uống một cốc trà mật ong chanh dây, Mẫu Đan lại đứng dậy, nâng chén rượu đến gần chỗ chủ vị: "Hà tỷ, đạo diễn Trần, em mời hai người một chén!" Bước lên nửa bước: "Mẫu Đan cảm ơn hai vị chiếu cố, uống trước rồi nói." Nói liền uống một hơi cạn sạch chén rượu.

"Nhanh mang đôi đũa đến!" Kim Hà càng ngày càng thích Mẫu Đan, ngoại hình xinh đẹp, làm việc cũng hào phóng, lấy một đôi đũa chữa dùng qua đưa cho Mẫu Đan: "Ăn chút đồ ăn."

"Cám ơn Hà tỷ!" Mẫu Đan cũng không khách khí, gắp một miếng tôm đã bóc vỏ cho vào miệng.

Uống rượu xong, Kim Hà lấy cùi chỏ gạt gạt chồng: "Dịch mông sang chỗ khác, tôi có chuyện muốn nói với Đan tử."

Trần đạo bất đắc dĩ bưng chén rượu hướng bên cạnh xê dịch: "Hai người hôm nay mới nhận biết, có thể có chuyện gì?"

"Mới quen thì làm sao, hai người bọn tôi chẳng qua gặp nhau hơi muộn thôi..." Kim Hà đặt mông ngồi vào ghế của đạo diễn Trần, kéo Mẫu Đan ngồi vào ghế mình: "Chuyện trên mạng chị xem rồi..." Nói đến đây, bà liền không nhịn được bật cười: "Ha ha... Đan tử, chị đánh giá cao em."

"Em cũng là bất đắc dĩ..." Loại chuyện đó rất khó làm sáng tỏ một cách thẳng thắn, cô không có tiền, cũng không thể mời luật sư kiện thẳng: "Dây cót Weibo, cũng coi như là hết sức tự cứu mình, về phần kết quả, cũng không phải do em quyết định."

Kim Hà cực kì tán đồng cách ứng đối tình thế này, vỗ vỗ vai Mẫu Đan: "Tính cách em rất hợp với chị, thật đấy!" Gạt ngoặt chồng ở sau lưng, ra hiệu ông rót rượu: "Đan tử, nói với em một việc nghiêm túc, tháng trước chị đầu tư một chương trình truyền hình thực tế, bọn họ vẫn đang trong quá trình trù bị, chị lưu cho em một chỗ."

"Chương trình truyền hình thực tế?" Mẫu Đan cảm thấy rất có hứng thú với cái này: "Có phải loại chương trình giải trí không có kịch bản, không cần diễn xuất?!" Mấu chốt còn kiếm được tiền.

Chú thích:

*"tán đả": tán đả là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.