Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 22: Lên hotsearch




"Tiêu Thần đi ra ngoài cổng vòm, quay lại một lần nữa!" Đạo diễn đầu trọc uống một ngụm trà đặc, đêm qua ông đánh nhau cùng nhân sĩ giang hồ trong mơ cả đêm, hôm nay mặc dù tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng ánh mặt trời vừa chiếu, mí mắt liền muốn kéo xuống.

Hoa Mộc Dương quay người đi, Giang Họa cầm ly nước đi tới: "Uống ngụm nước đi đã." Là bạn thân nhiều năm, cô rất hiểu Mẫu Đan: "Nếu thực nhịn không được, cậu coi cậu ta như anh trai cậu là được..."

"Đừng đừng!" Mẫu Đan nhấp một ngụm nhỏ, môi bớt khô là được: "Quá hủy hình tượng, anh trai tớ từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ gọi tớ "Đan muội muội"." Đưa cốc cho Giang Họa: "Yên tâm đi, trong đầu tớ đã chọn được thí sinh."

"Vậy tốt!" Giang Họa thấy cô xác thực không có vấn đề, cũng lập tức đi ra ngoài.

Điều chỉnh tâm thái cho tốt, Mẫu Đan lần nữa ngẩn người với bông hoa thược dược, Tiêu Thần đi vào viện, đến gần: "Y muội muội, muội vẫn ổn chứ?" Vẫn như cũ là ôn nhu đa tình, khiến cho người ấy vui vẻ đến ngốc: "Thần ca ca..." Cả người nổi da gà: "Huynh tin muội sao?"

Vì không phải chịu khổ thêm lần nữa, Mẫu Đan cố nén biểu hiện ngoài mặt, kìm nén một hơi tiếp tục diễn, trời không phụ người có lòng, rốt cục qua.

Xoa xoa cánh tay, cô khập khiễng chạy lại bên người Giang Họa: "Tớ cảm thấy tớ vẫn thích hợp diễn kiểu nhân vật "Diệt Tuyệt sư thái" hơn."

Giang Họa cười lắc đầu: "Kế tiếp là phân cảnh nam nữ chính đối diễn, cậu muốn lưu lại xem hay là về phòng hóa trang thay đồ?"

"Tớ xem bọn họ diễn như nào." Mặc dù cô đang nghiên cứu kiểm soát biểu cảm, nhưng chung quy vẫn là diễn viên không chuyên, vẻn vẹn tìm đúng ống kính đã khó rồi. Cho nên để về sau có thể dễ dàng hơn, cô nhất định phải mau chóng tìm ra cách thức trong đó mới được.

"Đan Đan tỷ!" Ngô Thanh đưa qua một chiếc ghế nhỏ: "Em lấy từ chỗ đạo diễn Trần, trước dùng tạm." Nếu hôm nay kết thúc sớm, cô phải đi mua cái ghế dựa cùng ô che nắng, dù sao chủ tử hiện tại nói thế nào cũng là nữ phụ số 2.

"Cám ơn!" Đáng tiếc vài phân cảnh nam nữ chính đối diễn, cũng không biết Tân Tiêu là thế nào, lần lượt sai, không phải quên kịch bản thì là biểu cảm chưa đúng, khiến đạo diễn đầu trọc trợn tròn hai mắt, hét to đến mức cách 2km vẫn nghe rõ. Nhưng cho dù như vậy, Tân Tiêu vẫn liên tiếp NG, khiến cho toàn bộ đoàn làm phim đều rơi vào áp suất thấp.

Giang Họa nhìn ra mấu chốt, cười nói với Mẫu Đan đang vô cùng nghi hoặc: "Chúng ta trở lại phòng hóa trang thay trang phục, nghỉ ngơi một lát." Tân Tiêu là cố ý, cô cũng không phải người ngoài nghề như Mẫu Đan. Về phần chỗ nào khiến vị đại tiểu thư kia bất mãn, hẳn là do Mẫu Đan.

"Thế nào?" Mẫu Đan sóng vai đi cùng Giang Họa.

Giang Họa lắc đầu: "Không có gì." Tân Tiêu rất rõ ràng lịch quay chụp hôm nay, cô ta cố ý kéo dài thời gian như thế, không chỉ trì hoãn một người Mẫu Đan, mà là toàn bộ đoàn làm phim: "Chỉ là có một số người trẻ tuổi, còn chưa đứng vững gót chân đã bắt đầu tự hủy tương lai."

"Người đại diện Tiền Phương của Tân Tiêu mặt đen thui." Ngô Thanh nhếch miệng: "Bên ngoài một bộ hồn nhiên động lòng người, bên trong bụng dạ hẹp hòi, cô ta làm sao không chọn lúc vừa vào đoàn làm phim mà chơi ám chiêu?" Còn không phải kịch bản đã quay được một nửa, đạo diễn Trần không thể làm gì nữ chính là cô ta?

Đến lúc này, cuối cùng Mẫu Đan đã hiểu: "Cô ấy ngốc thật!" Vì một chút bất mãn mà đắc tội toàn bộ đoàn làm phim, quả nhiên là đã dốt mà còn bồng bột.

Mấy phân cảnh của nam nữ chính cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi mới kết thúc, này vừa kết thúc, xe bảo mẫu của Tân Tiêu và Hoa Mộc Dương đều nhanh chóng rời khỏi "cổ thành".

Đạo diễn đầu trọc xụ mặt, phân phó đoàn làm phim đổi sân bãi, sau đó quay phân cảnh Tuyên Minh Y và thành chủ Tuyên thành Tuyên Biểu.

Trong phim, thành chủ Tuyên thành Tuyên Biểu tuy là võ tướng, nhưng cũng là một vị nho tướng, tâm cơ rất sâu, trấn thủ Tuyên thành nhiều năm một mực chu toàn giữa ranh giới của triều đình và giang hồ.

Nhân vật này đối với diễn viên yêu cầu rất cao, chẳng những cần tướng mạo nho nhã, diễn kỹ còn nhất định phải thành thục, mắt nhìn của Trần Sâm không tệ, mời được Triệu Côn- người lấy được cúp diễn viên phụ xuất sắc nhất liên hoan phim Kim Hoa.

Lúc ngồi chờ, Mẫu Đan chủ động cầm kịch bản tìm Triệu Côn thỉnh giáo, Triệu Côn cũng không che giấu, phân tích từng chút, cuối cùng vẫn không quên trêu ghẹo: "Vi phụ phải cảm tạ con, nếu là không có con, vi phụ cũng không thể có nhiều phân diễn như thế."

Mẫu Đan hơi xấu hổ, cúi đầu cười: "Cảm ơn Triệu lão sư chỉ điểm."

"Không cần cám ơn." Triệu Côn làm như vậy cũng là vì chính mình, quá trình quay chụp càng thuận lợi, bọn họ có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi càng sớm, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục: "Đạo diễn đang điều chỉnh vị trí ống kính, cô cũng nhanh đi chuẩn bị, chúng ta tranh thủ một chút."

"Vâng!"

Thủ đô, tại hội sở Thanh Thành, Yến Thanh và Phong Hán đến sớm 10 phút, gọi một bình trà Long Tỉnh, hai người một bên thưởng thức trà một bên tán chuyện.

"Hôm qua tớ đã nói với cậu chuyện này, đến cùng cậu nghĩ thế nào?" Yến Thanh nâng chén trà sứ men xanh, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện: "Công ty truyền thông Bác Hằng đầu tư gần 200 triệu, yêu cầu một vai không có mấy lời thoại rất hợp tình hợp lý, không quá chút nào."

Phong Hán nhấp một ngụm trà: "Tớ không có ý kiến." Anh khá kỳ quái: "Loại chuyện như vậy không phải chỉ cần thông báo một tiếng sao, làm sao lần này nhất định phải cần câu trả lời chắc chắn?"

"Còn không phải bởi vì 2 ngày trước có người đào chân tường." Yến Thanh nắm chặt chén trà, bắt đầu nói nhảm: "Tớ đột nhiên cảm thấy trước kia không đủ tôn trọng với cậu, cho nên chuẩn bị làm người một lần nữa."

Bịa đặt lung tung, Phong Hán liếc mắt nhìn cậu: "Cậu biết người diễn vai vợ của thầy giáo à?"

"Không." Yến Thanh không có nói dối, cậu chỉ gặp qua thôi. Cảm thấy vô luận là nhan sắc hay chiều cao, vị đại mỹ nữ kia đều hợp với Phong Hán. Mà Phong Hán có chủ rồi, đồng nghĩa với việc con đường hôn nhân của cậu bớt đi một đối thủ đáng gờm.

Phong Hán nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Bọn họ chắc sắp đến rồi. " Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Đạo diễn Trương Bình Kinh tóc hoa râm mang theo một nam sĩ đeo kính gọng vàng, vừa nhìn liền biết là người thành đạt tiến vào: "Mấy cậu làm sao đến sớm vậy?"

"Chúng tôi cũng vừa tới thôi." Hai người đứng lên chào hỏi, Yến Thanh trước bắt tay với đạo diễn Trương Bình Kinh, sau lại bắt tay cùng người đàn ông đi cùng Trương Bình Kinh: "Bách tổng đại danh, ngưỡng mộ đã lâu." Không cần đạo diễn Trương Bình Kinh giới thiệu, cậu cũng biết nam nhân này là ai, chỉ là không nghĩ tới vị này sẽ đích thân đến.

Đâu chỉ Yến Thanh, ngay cả đạo diễn Trương Bình Kinh đạo diễn cũng ngoài dự liệu, dù sao An thành Bách gia cũng không phải giàu có bình thường, nhất là vị thái tử này.

"Yến lão bản khách khí." Bách Vịnh Tuấn nói hai câu xã giao, ánh mắt chuyển về phía Phong Hán, đang cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện cùng đạo diễn Trương Bình Kinh, đáy mắt bình tĩnh, rốt cục hắn cũng gặp tận mặt vị ảnh đế truyền kì làm việc luôn điệu thấp của Trung Quốc này.

Phát giác được có người đang nhìn mình, Phong Hán ngẩng đầu, đôi đồng tử màu đen nhạt sâu thẳm không gợn sóng nhìn thằng vài mắt Bách Vịnh Tuấn, cười nhạt một tiếng, cũng không tiến lên: "Bách tổng."

Gương mặt này Bách Vịnh Tuấn cũng không lạ lẫm: "Rất vui được gặp cậu." Năm đó mẹ hắn trong một giây sai lầm đã tạo thành bi kịch không thể vãn hồi, cũng chính bởi vậy, bà đã vây lại chính cuộc đời mình: "Cũng không còn sớm, để phục vụ viên mang đồ ăn lên đi."

Phong Hán gật đầu, vị Bách tổng này có hơi kỳ quái, nhưng mà cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Trong lúc dùng cơm, Bách Vịnh Tuấn như vô ý hỏi một câu: "Nhiều năm như vậy, Phong tiên sinh có tìm kiếm cha mẹ ruột của mình sao?"

Chuyện vừa sinh ra đã bị ném bỏ đối với Phong Hán cũng không phải là cấm kỵ không thể đụng vào, anh để đũa xuống, lắc đầu: "Không có." Kể từ giây phút bị ném bỏ đó, mệnh của anh có thể nói là do trời ban, cũng có thể nói là mẹ anh bà Phong Minh Hà ban cho, người không liên quan nhất lại chính là cha mẹ ruột của anh.

Bách Vịnh Tuấn liếm liếm môi, nâng chén rượu trong tay: "Tôi mời Phong tiên sinh."

Phong Hán sở dĩ được xưng tụng là ảnh đế truyền kỳ, ngoại trừ sự nghiệp diễn xuất thành tựu huy hoàng, còn bởi vì xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành tương đối ác liệt, tuổi thơ không mấy đẹp đẽ, mà anh có thành công hôm nay, hoàn toàn là dựa vào tự thân cố gắng.

"Cạn ly." Phong Hán không biết vị tiểu Bách tổng này tại sao lại đột nhiên nhắc đến thân thế của anh, nhưng anh cũng không muốn biết.

Yến Thanh cúi đầu lọc xương cá, hai tai giương cao, làm sao cậu lại cảm giác có chút không đúng?

Bữa cơm này xem như hài hòa, không đến 9 giờ hai bên liền ký hợp đồng, Bách Vịnh Tuấn tiếp điện thoại, dự định rời đi, ba người Yến Thanh tất nhiên là muốn tiễn.

Chiếc Bentley phiên bản dài rời khỏi hội sở Thanh Thành, Bách Vịnh Tuấn tháo kính mắt, sờ sờ sống mũi, trầm giọng hỏi người ngồi ở ghế lái phụ: "Lấy được sao?"

"Lấy được."

Đặt kính sang một bên, Bách Vịnh Tuấn tháo cà vạt: "Cậu lập tức mang đến bệnh viện Bác Lai tiến hành xét nghiệm." Năm đó dì xuất huyết nhiều qua đời, mẹ hắn vì tìm lại hài tử đã lưu lại mẫu máu của dì, lưu giữ tại bệnh viện Bác Lai: "Chỉ mong là cậu ấy." Mẹ hắn đã không đợi được nữa.

"Vâng!"

Sau khi tiễn xong đại lão bản, không khí trong phòng V999 không còn lạnh lẽo như trước, đạo diễn Trương Bình Kinh mở đầu chủ đề: "Ông chủ công ty giải trí Thiên Ánh Võ Chiêu cố ý muốn hợp tác với tôi, tôi đề cập với cậu ta một chút về người đầu tư sau màn, hôm nay cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi, đúng lúc tiểu Bách tổng có mặt, tôi liền không nhận."

"Bác Hằng đầu tư cũng đủ rồi." Yến Thanh đang chướng mắt công ty giải trí Thiên Ánh đâu: "Thiên Ánh nhúng tay, đơn giản là vì muốn mượn đường giao hảo với Bách gia." Võ gia tại thủ đô xác thực chiếm 40% thị phần giới giải trí, nhưng so sánh với Bách gia vẫn là một trời một vực.

"Võ Chiêu nghĩ như thế nào không liên quan gì đến tôi." Trương Bình Kinh cười: "Công ty truyền thông Bác Hằng lưng tựa Bách gia, thực sự không tầm thường, bên tôi còn chưa chọn được diễn viên, phòng tài vụ của Bác Hằng đã chuyển tiền tới."

Yến Thanh cố ý liếc nhìn Phong Hán ở bên cạnh, thấy anh vẫn đang cúi đầu ăn cơm, đảo lưỡi, nhìn về phía đạo diễn Trương đối diện: "Thầy Giáo Quán Trà Nam là kịch bản ngài hao phí mấy năm tâm huyết tự mình sáng tác, đã tìm Phong Hán, chúng tôi cũng hy vọng có thể quay thật tốt, nhưng có chuyện tôi nhất định phải nói với ngài."

Trương Bình Kinh sững sờ: "Chuyện gì?"

"Ngài biết Giang Họa sao?" Võ Chiêu nhúng tay, Yến Thanh liền không thể không phòng: "Một trong 3 vị đại cổ đông của Bác Hằng Tiêu Trung Quốc chính là chú của Giang Họa, chuyện "môi giới mại dâm" 5 năm trước ngài hẳn là đã nghe qua đúng không?"

"Tôi biết." Trương Bình Kinh thật đúng là cân nhắc qua việc này, gần đây Phỉ Vận Y thân với Võ Chiêu, ông cũng có nghe qua: "Các cậu yên tâm, tôi quay nhiều phim như thế, hợp tác với không ít nhà đầu tư, sẽ không vì chuyện chọn diễn viên mà đắc tội Bác Hằng." Giới văn nghệ sĩ có rất nhiều diễn viên có thực lực.

Lúc này, Phong Hán đặt đũa xuống: "Ngài rõ ràng là tốt."

Ra khỏi hội sở Thanh Thành, đã gần 11 giờ, hai người Yến Thanh đưa đạo diễn Trương Bình Kinh uống nhiều mấy chén, đi đường hơi bất ổn lên xe, liền quay người đi đến gara ngầm.

Cầm điện thoại gọi tài xế, Yến Thanh dựa vào cửa xe lướt Weibo, không nghĩ tới Weibo hôm nay còn thật náo nhiệt, ấn mở hashtag treo ngay top 1, thấy người trong ảnh, lập tức vui vẻ: "Aizz, Phong Hán, hàng xóm của chúng ta đào góc tường nhà người khác lên hotsearch." Mới nhập giới được có mấy ngày?!

Phong Hán nhớ cô gái đó hình như tên là Mẫu Đan, câu môi cười: "Lấy ngoại hình của cô ấy lăn lộn trong ngành giải trí, lên hotsearch là chuyện sớm muộn." Nhưng mà đào góc tường nhà người khác? Anh không khỏi lắc đầu cười ra tiếng.

Bởi vì Tân Tiêu cố ý trì hoãn thời gian, lúc nhóm người Mẫu Đan trở lại khách sạn đã là hơn 11 giờ, toàn bộ đoàn làm phim đều uể oải. Thế nhưng còn chưa được yên thân, không đợi cơm nóng, điện thoại của đạo diễn đầu trọc liên tục reo, còn chưa nhấc máy, Ngô Thanh ngồi ngay cạnh cửa đã kêu lên: "Đoàn làm phim của chúng ta lên hotsearch."

Đạo diễn đầu trọc vươn tay cầm điện thoại, bất chợt dừng lại, sững sờ: "Chuyện gì xảy ra?"

"Vị nữ diễn viên Văn Lan diễn vai Tuyên Minh Y trước nói vài lời khó nghe trên Weibo, sau đó tag chủ tử em, dưới bình luận có người hỏi xảy ra chuyện gì, cô ta trả lời rằng có người không có liêm sỉ, lên giường để tranh vai, còn chiếm tài nguyên của nữ chính gì gì đó, sau đó fan của cô ta lật ra đoàn phim chúng ta."

"Tag tôi?" Mẫu Đan hai tay nắm chặt ly trà, hơi kinh ngạc: "Tôi không hề tranh vai." Với lại cô mới vào đoàn được 2 ngày, cô gái kia đã dò được lại lịch của cô?

Giang Họa ngồi trước Mẫu Đan, lấy điện thoại ra mở Weibo, quả nhiên như dự liệu, một đống từ ngữ bẩn thỉu. "Văn Lan chỉ là một nữ diễn viên không mấy danh tiếng, lấy ở đâu ra lượng tương tác lớn như thế?" Giương mắt nhìn về phía đạo diễn Trần Sâm: "Trong đoàn làm phim của chúng ta có người ăn cây táo rào cây sung."

Trần Sâm cười lạnh một tiếng, tình huống như thế nào ông không cần xem cũng có thể đoán được cụ thể: "Thược Dược nha đầu, việc này trách tôi, cô nói xem thế nào?"

Ông quen biết Giang Họa đã lâu, dù không quá thân, nhưng vợ ông thích cô ấy, lần này cũng là do vợ ông mở miệng, không nghĩ tới bà ấy thật mang đến bảo bối, đổi kịch bản cũng là chủ trương của ông, một chút cũng không liên quan đến nha đầu Thược Dược, nhiều nhất là người ta đề tỉnh ông.

"Còn có thể thế nào? Lúc nhập giới, Mẫu Đan cũng đã nghĩ đến có thể sẽ có một ngày như vậy, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, huống hồ hiện tại thể nghiệm một phen cũng không phải chuyện xấu, phải biết rằng sau này còn có chuyện của Họa Họa chờ lấy. "Người ta đã tự mình dâng tương tác, vậy chúng ta liền mượn cơ hội tuyên truyền cho Tuyên Thành Kiếm Ảnh thôi, không thể uổng phí lòng tốt của người khác, lãng phí là rất đáng trách."

Đạo diễn đầu trọc đảo mắt, nâng cằm hướng thợ chụp ảnh: "Cậu gửi tấm ảnh định trang của Tuyên Minh Y hôm nay chụp cho tôi, gửi luôn cả tấm của Văn Lan nữa." Thược Dược nha đầu nói đúng, tiền của ông cũng không phải nhờ gió thổi tới, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

Mẫu Đan tán đồng cách làm của đạo diễn Trần: "Ánh mắt của quần chúng sáng như gương, họ có thẩm mỹ của chính mình." Mặc dù chưa thấy qua vị Văn Lan kia, nhưng cô rất có lòng tin với ngoại hình của mình.

Không đến 5 phút, Trần Sâm liền đáp lại hotsearch chuyện tranh vai trong Tuyên Thành Kiếm Ảnh, đặt câu trả lời trắc nghiệm: Ai là đệ nhất mỹ nhân võ lâm? Phía dưới đính kèm 2 bức ảnh định trang, theo thứ tự là Văn Lan diễn Tuyên Minh Y cùng Mẫu Đan diễn Tuyên Minh Y.

Lập tức, bình luận dưới bài viết này tăng vùn vụt, toàn bộ đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ngồi trong phòng, khoanh tay lướt xem bình luận, liên tục cười to không ngừng.

Ngô Thanh cười đến đau bụng, vỗ bàn: "Quá có tài, một người khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành cũng có tội sao? Hahaha..."

Tiếng cười kia còn chưa nghỉ, lại có người tiếp: "Thuỷ quân đâu, hiện tại làm sao không ồn ào nữa rồi? Đạo diễn Tuyên Thành Kiếm Ảnh nói vậy đủ hiểu chưa? Idol nhà mấy người quá xấu..."

"Chỗ tôi vẫn còn... chỗ tôi vẫn còn." Đạo diễn đầu trọc nhấc tay: "Đề cử thuốc hoạt huyết dưỡng não XXX, giúp thanh tỉnh tâm trí, đầu óc Văn Lan có vấn đề, nên mua."

Mẫu Đan ấn xem tấm định trang của Văn Lan, không phải cô tự cho là đúng, xem trên ảnh, Văn Lan xác thực không thích hợp diễn Tuyên Minh Y, dung mạo của cô ta có thể coi là đẹp, nhưng cũng chỉ là vẻ đẹp phổ thông, không thể khiến người kinh diễm.

Luồng gió trên mạng nhờ một bài đăng của Trần Sâm mà hoàn toàn chuyển hướng, lúc này, phòng 609 ở tầng 6 cũng không bình yên. Tiền Phương lạnh mặt, khoanh tay đứng ở bên giường, Tân Tiêu đắp mặt nạ ngồi trên giường nghịch điện thoại, nhưng ngón tay lại run rẩy, hai người cứ giằng co như vậy.

"Tân Tiêu, còn nhớ rõ lời khuyên tôi nói với cô lúc cô mới vào công ty, được phân đến dưới tên tôi sao?" Tiền Phương thất vọng cực độ: "Cô cho rằng người trong đoàn làm phim đều mù chắc?" Tối hôm qua cô đã cảnh báo cô ta nên an phận mà quay phim, không nên đi gây sự: "Cô..."

"Phương tỷ!" Trợ lý của Tân Tiêu Trương Tiểu Khê nói vọng vào từ ngoài cửa phòng ngủ: "Đạo diễn Trần Sâm đăng Weibo, mới 10 phút, follower Weibo Mẫu Đan tăng 20.000."

Đã sớm đoán được, Tiền Phương cũng lười xem điện thoại, vẫn nhìn chằm chằm Tân Tiêu, châm chọc nói: "Tự cho là mình thông minh." Cô ghét nhất người có dã tâm nhưng không có đầu óc: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, Trần Sâm không phải người thiếu tiền, ông ấy có thể để Văn Lan đi, cũng có thể bảo cô cuốn gói xéo đi, cô cũng đừng đánh giá cao bản thân."

Người không nghe lời, cô cần gì phải hòa nhã với cô ta? Nói xong liền quay người đi, vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe được bịch một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sắc lạnh: "Ngu xuẩn!"

Bài đăng kia được hơn nửa tiếng, Trần Sâm thấy lửa cháy không tệ rồi, lại đăng thêm 1 bài: "Xấu đến nỗi không chống đỡ được vai diễn, tôi đã giúp cô che giấu, bỏ tiền để cô lẳng lặng rời đoàn, cô ngược lại không tự biết thân biết phận tý nào." Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng ai cũng biết ông nói người nào.

Mẫu Đan ăn đã lửng dạ, nhìn thấy bài đăng này, lập tức nâng chén rượu: "Đạo diễn, kính nể của Mẫu Đan với ngài như nước Hoàng Hà, chảy mãi không dừng, ngài chính là người khai sáng cho tôi." Mặc dù ông ấy luôn không phân rõ Mẫu Đan cùng Thược Dược: "Một chén này tôi uống trước rồi nói."