Nhìn vẻ mặt của chưởng quầy, Lý Tuệ Lan trái lại cười đắc ý hất cằm về phía Tiểu Lan, nha hoàn kia liền cáo mượn oai hùng lên mặt. " Còn không phải đưa cho tiểu thư chúng ta sao? Mạnh miệng đến mấy cũng chỉ là lấy trứng chọi đá." Trước giờ thứ mà Lý tiểu thư ả ta, đã muốn chưa bao giờ không có được, huống hồ là một cuộn vải rách như thế này. Nếu nàng ta sớm biết điều như vậy, làm sao mà sự tình nháo thành một đoàn, thiệt thòi rốt cuộc cũng không phải là phía nàng ta sao.
Thấy dáng vẻ chanh chua của muội muội nhà mình, Lý Giản không nhịn được muốn quở trách, nhưng vì cưng chiều, chỉ có thể hô nhỏ một tiếng. " Tuệ nhi." Lại tràn đầy hối lỗi nhìn về phía Tiểu Lan chấp tay. " Tiểu muội bướng bỉnh, bổn quan thay mặt nàng hướng cô nương và vị đại tiểu thư tạ lỗi." Chứng kiến một màn này, hắn ta cũng hết cách. Không thể không trách bản thân chiều hư muội muội, nhưng là không đành lòng. Hôm nay hộ tống ả ta, là hắn cũng một công đôi việc, nào ngờ vừa xong chuyện gần đó quay trở lại, đã thấy có chuyện rồi.
Thiên triều, sở dĩ một hộ bộ đại nhân như hắn ta lại dám cùng với đương triều thừa tướng, đứng về hai phe, lại có thể ngang hàng, hiếm khi lại có cùng quan điểm như vậy, đều một lòng đẩy nữ nhân vào tay Thường đế. Nhưng xét về thân phận, địa vị, hắn tất nhiên không thể chống đối với thừa tướng được, do vậy tự nhiên hắn không có quyền không có tài hoặc phe cánh thì làm sao lại có thể làm điều đó. Chuyện hai người tranh cải gay gắt và thậm chí khích bác lẫn nhau, vốn cũng không phải là chuyện lạ, điều này không gì khác là do Lý Giản là một người rất có tiếng nói trong triều.
Khi tiên đế còn tại vị, hắn từng là người dân sớ đề nghị thu quân lệnh của Tĩnh Vương, lại là quan khâm sai trong nhiều vụ án lớn, như việc đúc tiền giả ở Phong châu, ăn chặn muối quan ở Tiêu Phủ, sạt lở đê ở sông Thu Hà đoạn qua Thanh châu khiến sinh linh đồ thán,... Làm người thanh liêm chính trực có tiếng. Nhớ năm đó hắn chỉ ngoài hai mươi tuổi, đã từng quỳ dưới đoạn đầu đài 3 lần, nhưng người sống không thẹn với lòng chưa lần nào đầu rơi xuống đất.
Tuy vậy, suy cho cùng, làm người ai cũng có điều sơ sót, sai lầm lớn nhất của hắn chính là quá cưng chiều muội muội của mình, dưỡng ra mộ cái điêu ngoa nữ tử, ả ta lại quá thấu hiểu lão Thái thái, thấu hiểu huynh trưởng chỉ cần mình ra vẻ đáng thương, mọi thứ sẽ đều như mình muốn, liền ngày càng không coi ai ra gì. Lần trước cùng với đại tiểu thư tướng phủ tranh chấp, bản thân rõ là sai, lại làm đại cô nương người ta tổn thương một trận, khóc đến thương tâm. Bản thân hắn lần đó lại phải đi tìm người ta cầu tình, thiệt là đau đầu hết sức.
Nhìn thái độ huynh trưởng như vậy, Lý Tuệ Lan đã sớm luyện thành quen không mấy để tâm.
Nhân sinh có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, thấy nam nhân này so với tiểu muội cư xử hòa nhã, hiểu lí lẽ, liền có chút khiến người ta thuận mắt, Tiểu Lan liền cười cười đáp lễ, lại quay sang phía chưởng quầy nãy giờ vẫn im thin thít, quát. " Chưởng quầy, định giá đi!"
" Ách cái này..." Chưởng quầy liền húng hắng ho khan lời nghẹn ở cổ họng.
Ngay khi lão ta còn đang lắp bắp, giọng nói thập phần êm tai kia lại nhẹ nhàng cất lên, như thổi một trận gió mát vào tai tất thày mọi người lúc đó. " Vải này còn được gọi là vải Thiên Thường, được dệt từ Thiên tầm vốn chỉ sống ờ vùng núi Thiên sơn cao vời vợi, cũng là địa phương của Thiên cực môn." Nàng cười nhạt, môn phái này sợ là không ai không biết. " Nhưng Thiên tầm này là thứ trân quý, ngay cả thiên sơn cũng chưa đến 20 con, tơ từ loại tầm này xuất ra đa phần đều trong suốt không màu, lại cùng với Tán sắc Linh hoa - ở Thiên Nhai pha thành màu mới có màu sắc." Nàng nói đến đây thì ngừng lại.
Nghe vậy, chưởng quầy liền cảm thấy lòng lộp bộp, nhưng là vẫn tiếp lời. " Không cần phẩm định vừa nhìn chất vải đã là thượng đẳng trong thượng đẳng. Chỉ là mỗi năm, Thiên cực môn chỉ làm ra được hai cuộn, một cuộn dành cho duy độc Thiên cực chưởng môn, còn lại được gửi cho đế vương để làm long bào." Lão ta vừa lau mồ hôi đã tươm ra trên trán vừa nói tiếp. " Mà cuộn vải này, là do năm xưa Thiên cực chưởng môn dùng để hỏi cưới Hòa Hân Quận chúa, nhưng quận chúa vì nợ ân tình với Nghiêm gia ở Phong châu mà nhượng lại cuộn vải này, nhưng Nghiêm gia sau vì có biến diệt tộc mà thất lạc, lại không biết được..."
Lão ta bắt đầu thuật lại một câu chuyện khá dài, rồi mới chốt lại một câu. " Sau lại rơi vào tay Tiên đế, lại vì năm đó cứu tế nạn dân, Tiên đế đã ngã giá bán cuộn vải này, được Đường gia mua lại với giá rất cao, coi như gián tiếp cứu bá tánh vì trong thiên hạ có ai dám lấy vải làm Long bào để làm quần áo cho mình mặc đâu. Vì đó là mạo phạm Thiên tử... chỉ là chiếu theo thiên ý, Đường gia nguyên tông chủ trước khi lâm chung có để lại lời, chỉ cần có người chịu ra lại cái giá năm xưa liền bán lại cho người đó. Chuyện là một tháng trước có người mua lại rồi..." Chưởng quầy nói xong một tràng liền cảm thấy hận mình sống quá lâu, nhìn sắc mặc mọi người từ xem kịch vui chuyển sang ngưng trọng rồi bức bách vì nghe phải chuyện không nên nghe, người xung quanh vậy xem đều lục tục rời đi mất.
Nghe lão ta nói vậy, Lý Tuệ Lan liền biến sắc, chỉ là bản tính hiếu thắng ngông cuồng đã thành tình nên vẫn cố cương lãnh. " Vậy là...?"
" Hàm hồ!!!" Thấy muội muội hồ nháo, Lý Giản liền gắt giọng. Lần này làm ra chuyện hồ đồ, không chừng chưa đến ngày mai toàn thiên đô sẽ loan truyền tin tức Lý tiểu thư ngang nhiên cướp vải của người ta, còn là loại ngàn vàng khó cầu, không thể nào bồi giá lại được thì đến lúc đấy lại không biết sẽ xấu hổ như thế nào. Thể nào chuyện này nếu đến tai đám đại thần trong triều, hắn không sợ đám người kia hạch sát, mà chỉ lo chuyện muội muội muốn và cả Lý gia đang trông chờ kia sẽ gặp không ít khó khăn. Trước khi để chưởng quầy nói ra giá, hắn tốt nhất cứ chặn trước rồi đi bồi tội với cô nương gia kia thì hơn. " Lần này sẽ..." Nào biết đi đến nước này thanh tao mỹ âm nữ nhân kia đâu dễ gì để lại đường lui cho ả ta.
" Giá là tám trăm bảy mươi sáu vạn năm ngàn bốn trăm ba mươi hai lượng bạc trắng, một lượng hoàng kim." Nàng nhẹ nhàng để lại giá, âm thanh lả lướt phiêu diêu như tiếng hồ cầm vào tai đám người Lý gia chẳng khác nào sấm rền bên tai, bị dọa cho ngây ngốc. Hài lòng nhìn phản ứng của họ, nàng cười khiêu ý, ánh mắt khẽ đặt lên tầm mắt của Lý Giản, nhẹ nhàng hiện ra tia kinh ngạc, thấy rõ hắn biết bắt được liền không chút chần chờ xoay người bước trở lại vào trong, không quên bồi một câu. " Tiểu Lan, hãy theo Lý đại nhân đến Lý gia lấy bạc." Chỉ để lại một tàn áo lụa phất lên vô cùng hữu ý rơi vào mắt của Lý Giản.
Tâm tư Lý Giản liền lộp bộp, một luồng cảm xúc quen thuộc như lưu thủy rót vào trong tâm, này sao lại quen như vậy, bồi hồi nhớ lại một đoạn kí ức.
" Quân tử dạ trung tấu điệu cầm
Ầm ầm trượng trượng tiếng oai sâm
Nhu nhu nhi nữ mân mi ngưỡng
Lạc lạc thanh thanh vũ miên cầm."
( Dịch thơ - Thơ chính chủ phiên bản chém gió của tác giả.
Quân tử trong đêm tấu khúc đàn
Ầm ầm rầm rập tiếng xa vang
Nhẹ nhàng nhi nữ nâng mi ngắm
Dịu dịu êm êm múa với đàn)
Bất ngờ bóng dáng Lý Giản vút qua phía trước, chân giậm kình khí đã phi thân như một mũi tên tới, tốc độ thân thủ này tuyệt đối không phải chỉ một quan văn bình thường là có thể bắt kịp được, một trân gió lướt qua đã đi đến lối ra chỗ nàng vừa mới đứng. Tốc độ nhanh chóng khiến Tiểu Lan cũng cảm thấy ngạc nhiên, đám người của Lý gia cũng một trận kinh ngạc, nhất thời quên mất phản ứng. Người xoay đầu lại đầu tiên là Tiểu Lan, nàng ta ngay lập tức phi thân theo.
Thì ra nữ nhân cũng có thể có nhiều hoa đào như vậy, Tiểu Lan âm thầm than, hồng nhan đúng là được người ta yêu thích mà, nhưng mà cô nương gia không tha bất kì người nào mà. Biết rõ phương hướng lại chạy gấp nên chẳng mấy chốc Tiểu Lan đã bắt kịp Lý Giản, từ chỗ họ đứng và chiếc xe ngựa đưa nàng đến vẫn còn một khoảng, lấy thái độ hôm nay của hắn, nàng ta cảm thấy hình tượng Lý đại nhân có dấu hiệu đổ vỡ, giọng nói cũng thập phần nghiêm trọng. " Lý đại nhân xin dừng bước!!! Bạc chưa trả, sao lại muốn chạy?!" Rõ ràng là chạy theo bóng dáng của nàng, nhưng thái độ này, lại xét thân thủ sợ là về sức e không đấu lại với hắn, nàng ta đành hạnh họe.
" Nhưng là... là Hoan nhi... Ta muốn gặp nàng! Phiền..." Lý Giản ấp úng, hiếm khi lại làm ra chuyện luống cuống như vậy, nhưng hắn ta sợ là...
Đáng tiếc chưa nói thành câu đã bị Tiểu Lan chặn ngang. " Lý đại nhân?! Tiểu thư nhà ta nếu muốn gặp đại nhân thì đã lộ diện rồi hà tất để đại nhân đuổi theo. Đại nhân mời theo nô tì hồi Lý gia để bồi bạc lại cho tiểu thư nhà chúng ta." Vừa nói Tiểu Lan vừa chấp tay mời, bóng dáng cũng không xê dịch một chút.
" Ngươi... Nhưng là..." Thấy thái độ Tiểu Lan cứng rắn như vậy, Lý Giản sắp bị làm cho hỏng mất rồi, không để ý đến nàng ta nữa, đành điểm huyệt rồi vụt về phía trước.
Cách đó một khoảng, chỗ xe ngựa, nàng hớt hải từ đó chạy ra, tuy dáng vẻ có chút chật vật, váy áo xộc xệch, nhưng càng là như vậy lại có chút hư tình giả ý khiến người ta suy nghĩ loạn, nhất là khi trên người nàng chỉ mặc y phục mỏng manh không chút che đậy được cơ thể, trên người vừa tươm ra một tầng mồ hôi mỏng đem chất vải ôm sát vào người nàng, dính dấp trên da thịt trắng noãn hồng hào không tỳ vết, khiến người ta chỉ cảm thấy một trận nóng ran. Nhất là nam nhân sợ là không chịu nổi.
Mà nàng chạy đến, không ai khác chính là A Cường, thấy nàng, lòng hắn ta lại bắt đầu nhộn nhạo, nhìn thấy cơ thể mỹ nhân trước mắt mà không được hưởng dụng đúng là một sự giày vò khó cưỡng. Dáng vẻ nàng vội vàng, vừa bước lên xe ngựa đã vội kéo lấy ống tay áo hắn, gương mặt hơi đỏ ửng vì chạy lại càng thêm kiều diễm phong tình, mi mắt chớp động có chút ướt át, môi đỏ hơi mân, thập phần đáng yêu hô. " A Cường, ta nóng suýt ngất rồi..." Vừa nói vừa cởi ra ngoại bào mỏng manh, lau qua loa trên mặt, không chút để ý mình chỉ còn lại chiếc yếm màu hồng phấn, ánh mắt mê man như u đầm tĩnh cốc không chút sinh khí, ngón tay nàng nhu nhu mi tâm, cơ thể vì chạy vội mà tốn không ít hơi sức giờ mệt rã rời, hơn nữa phơi nắng hơi lâu một chút liền có cảm giác choáng váng. " A Cường, đỡ ta vào trong, ta thấy mệt quá..." Giọng nói thều thào yếu ớt.
Ánh mắt A Cường không theo suy nghĩ nữa mà dính chặt lấy khối cơ thể trước ngực nàng, âm thầm nuốt khan một ngụm, bên dưới một dòng chất lỏng nóng bỏng hội tụ lại dưới thân, trong lòng thầm đọc tam tự kinh để trấn định thần trí. " Cô nương cẩn trọng..." Giọng nói hắn ta khàn đi thấy rõ, nhưng vẫn là cố trả lời, bóng dáng cao lớn cũng hướng về phía nàng, giơ ra bàn tay đỡ lấy hai bên người nàng rồi nhẹ nhàng dìu nàng vào trong xe ngựa.