Nghề Vương Phi

Chương 94: Là Lam Tranh hại nàng sao???




“Thai chết trong bụng?” Vũ Lâu không thể tin được, máy móc lặp lại một lần, mắt nhìn chằm chằm Phương Lâm: “Ha ha, đừng làm ta sợ……” Nàng che miệng, mắt ngập nước nhưng vẫn như cười: “Xin ngươi, đừng làm ta sợ……”

Phương Lâm khẳng định: “Thật sự là đứa bé của cô chết rồi.”

“Sao lại như thế, rõ ràng ta rất…… rất chú ý mà……” Không dám để bị cảm, không dám ăn linh tinh, thật cẩn thận che chở cho đứa bé: “Hơn nữa, năm ngày trước đứa bé vẫn còn…….”

Chỉ có một kết quả, có người trong Tần phủ hạ dược nàng, không ngờ ngay cả ở nhà cũng không an toàn……

Nghĩ đến đây, người nàng không ngừng run lên: “Ta bị hại ở trong phủ……” Nàng hoảng sợ nhìn khắp mọi nơi, ngay cả nhà cũng không an toàn……

Phương Lâm vuốt cằm: “Lúc cô từ Huệ vương phủ về, y quan vẫn có thể chẩn ra hỉ mạch, khi đó đứa bé vẫn còn. Tức là con của cô mất ở đây.” Hắn chậm rãi nói ra suy đoán của mình: “Bệnh của cô, không giống như uống phải thuốc phá thai, nếu là uống thuốc, đột nhiên phá thai đi, thì mạch sẽ không vững vàng như bây giờ.”

Vũ Lâu mờ mịt: “Có ý gì?”

“Chà……” Phương Lâm thoáng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Gần đây cô có tắm rửa không?”

“Đương nhiên có.” Vũ Lâu thoáng hiểu ra ý của Phương Lâm: “Ngươi nói là trong hương liệu có độc?”

“Cũng có thể.” Phương Lâm nói: “Trước kia ta từng gặp chuyện chính thê đổi hương liệu tắm rửa của thiếp thất, bóp chết thai nhi từ trong trứng nước. Ta bắt mạch cho tiểu thiếp đó, tình hình rất giống với cô, mạch đập vững vàng, không có hiện tượng suy yếu giống người uống thuốc phá thai. Nhưng đứa bé thì đúng là đã chết rồi……”

Vũ Lâu nhìn về phía Phi Lục, sắc mặt Phi Lục đã bị dọa đến trắng bệch cả đi, nàng nói: “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng nhìn em như thế, em cũng không hề biết. Hương liệu người vẫn dùng là hàng năm do cục thượng cung ban cho các mệnh phụ mà.” Vì sợ hãi, Phi Lục vừa dứt lời đã òa lên khóc.

“Đừng khóc!” Vũ Lâu nói: “Đem hương liệu đến đây để Phương đại phu xem.”

“Vâng.”

Phi Lục lau nước mắt, nhanh chóng cầm một hộp bạc khắc hoa đến, mở ra đưa cho Phương Lâm. Phương Lâm cầm một nhúm đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lắc đầu: “Không có gì khác thường cả.”

“Không phải hương liệu có vấn đề à?” Vũ Lâu thất vọng, toàn thân như nhũn cả ra, dường như không chỉ có đứa bé mất đi, mà chính nàng cũng như đã chết vậy.

Phương Lâm thả hộp bạc xuống, bắt lấy tay Vũ Lâu: “Cô dẫn ta đi qua những nơi mấy hôm nay cô sinh hoạt, xem có phát hiện gì không.” Vũ Lâu vội vàng đi giầy, đưa Phương Lâm đi qua một lần những chỗ nàng đã đi qua. Tần Khải Canh không biết hai người đang làm gì, nhưng thấy vẻ mặt của Phương Lâm và Vũ Lâu đều nghiêm trọng, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi theo sau hai người.

Đi hết một vòng, Phương Lâm vẫn không phát hiện có gì lạ. Hắn nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng một lần, đột nhiên nhớ ra: “Sao ta lại quên mất nhỉ! Nhất định là thế rồi! Mau dẫn ta đến phòng chứa đồ.”

“Vâng.” Phi Lục trả lời, chạy lên trước dẫn đường.

Đoàn người đi nhanh đến phòng chứa đồ, Phương Lâm nhặt lên một miếng vải gấm, nhìn xuống thùng tắm, cúi người ngửi ngửi, rồi nói với Vũ Lâu: “Kẻ đầu sỏ đây rồi.”

Chân thị chen vào: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Các ngươi đang tìm gì thế?”

Vũ Lâu ngơ ngác hỏi: “Đầu sỏ?”

Phương Lâm nói: “Thùng tắm này được làm từ củi đã tẩm qua xạ hương. Mỗi khi tắm, đổ nước nóng vào, thì xạ hương ngấm trong củi sẽ tỏa hương, mà mùi xạ hương lại bị mùi của hương liệu giấu đi, nên ngươi không phát hiện ra.”

Vũ Lâu chỉ cảm thấy đầu óc như mê muội đi, không biết nên làm thế nào, lại bật cười nói: “Nói vậy, là ta đã ngâm trong nước có thuốc sảy thai suốt năm ngày vừa rồi?” Thảo nào nàng không có cảm giác gì, đúng là nước ấm nấu ếch (*), độc tính gây sảy thai của xạ hương từ từ ngấm vào cơ thể nàng, giết chết con của nàng.

(*) Nước ấm nấu ếch: giống câu mưa dầm thấm đất của mình ấy. Câu nước ấm nấu ếch này là dựa theo thí nghiệm sinh học, đặt một con ếch vào một cốc nước sôi, thì ếch nhảy ra ngay lập tức, nhưng cho vào một cốc nước ấm, rồi từ từ đun lên, ếch ta bơi tung tăng, đến khi nước nóng quá không chịu được thì cũng không còn khả năng phản kháng nữa…  (nguồn zhidao.baidu.com)

Chân thị lắp bắp: “Thùng tắm này…… là tháng trước sau khi Vũ Lâu rời đi, ta cho thợ mộc làm. Lão gia, lão gia, thợ mộc kia đâu?”

Tần Khải Canh ngẩn ngơ lắc đầu: “Không biết đi đâu rồi.” Việc đóng, chế các đồ thường dùng trong phủ đều tùy tiện thuê thợ ở bên ngoài về làm, khi xong việc thì thợ cũng rời phủ đi kiếm việc nơi khác.

Phương Lâm sờ thùng tắm nói: “Cho dù có tra ra được là thợ nào làm, cũng vô ích thôi. Vấn đề không phải ở thợ, mà là ở gỗ. Về phần gỗ này từ đâu ra, thì ai có thể tra? Người ta đã nghĩ ra cách này để hại Vũ Lâu, thì việc giải quyết gọn ghẽ hậu quả cũng phải lo đến rồi.”

“Phương đại phu……” Vũ Lâu nức nở: “Ngươi nghĩ là ai muốn hại ta?”

Phương Lâm lắc đầu: “Ta cũng không biết, theo tính cách của cô, thì chắc hẳn cũng gây thù chuốc oán với không ít người. Nhưng mà, người muốn dùng kế liên hoàn hại cô, thì cũng không phải hạng người đơn giản. Ít nhất là hắn biết cô đã từng ghé Tấn vương phủ, lại biết cô có thai. Như vậy mới có thể dùng dược làm rối loạn hỉ mạch của cô, khiến cô bị nghi oan. Còn biết chắc sau khi bị oan cô sẽ tức giận bỏ Vương phủ về nhà, cho nên chuẩn bị thùng tắm tẩm xạ hương từ trước khiến cô sẩy thai.”

Vũ Lâu cắn môi oán hận nhìn Phi Lục, chuyện nàng mang thai chỉ có Phi Lục và Phương Lâm biết. Phương Lâm thì không có nghi ngờ gì, như vậy chỉ còn lại Phi Lục. Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Phi Lục, khiến nàng sợ hãi quỳ sụp xuống đất khóc ròng: “Tiểu thư, người phải tin em, thật sự em không làm chuyện gì hại người, hu hu, từ bảy tuổi em đã đi theo tiểu thư, làm sao em dám làm chuyện thế này chứ……”

Vũ Lâu nén nước mắt, cố gắng giữ vững lý trí: “…… Ta cũng không tin em sẽ hại ta, nhưng em nói cho ta biết, chuyện ta có thai em có nói với ai hay không?”

“Em……” Phi Lục ngập ngừng.

“Nói!”

“Em nói với….. Lưu công công…… Lưu Hi.” Phi Lục nói: “Khi tiểu thư hồi phủ thấy Vương gia cùng với nữ nhân khác, lúc người giận dữ bỏ đi, em tức quá, có nói với Lưu công công, Vương phi đã mang cốt nhục của Vương gia, mà còn phải chịu nhục nhã thế này…… Nhưng mà, Lưu hi cam đoan sẽ không nói cho Vương gia.”

Mọi người ngạc nhiên. Lời nói của một tên nô tài như Lưu Hi thì làm sao mà tin được, có chuyện tốt có thể lĩnh thưởng lớn thì nhất định sẽ báo cho chủ nhân. Ngay cả Vũ Lâu cũng không thể tin được, nghe Phi Lục kể xong, thì thào nói: “Chẳng lẽ Lam Tranh đã biết từ trước rồi? Tại sao còn nghi ngờ ta?”

Lúc này Tần Khải Canh mới nói: “…… Chỉ có một lý do. Đó là tất cả mọi việc đều do Huệ vương làm.”

Vũ Lâu vẫn còn đang ngỡ ngàng với thông tin kinh người vừa rồi, nên dường như nghe gì cũng không còn thấy kinh ngạc nữa, nàng ngơ ngác hỏi: “Cha, cha nói gì thế? Lam Tranh làm ư?”

Tần Khải Canh túm lấy Vũ Lâu, môi run lên: “Nếu Huệ vương đã tỉnh lại từ lâu, thì hắn có thể làm tất cả để trả thù Tần gia chúng ta, trước là để con chịu oan, sau lại làm con mất đi đứa bé. Nếu không phải hắn, con nghĩ ai còn có thể biết được mọi việc, mà nghĩ ra kế hoạch kín kẽ như vậy để hại con?”

“Lam Tranh ư?”

Hắn làm hại nàng sao?