Nghề Vương Phi

Chương 87: Khoảng cách xa dần




“So với người bình thường, Thái tử còn cẩn thận gấp trăm lần, ai mà tính kế được với hắn.”

“Thái tử không ăn được vải, dính một chút là cả người nổi mẩn, nôn mửa. Hôm qua hắn ăn hai miếng điểm tâm, đều là làm từ quả vải, nên nôn khan không dứt, tiếp theo là phát bệnh hen suyễn. Nghe thị nữ nói, khi Thái tử ăn tới miếng thứ ba, bên trong còn có tờ giấy, mở ra thì thấy dòng chữ ‘hoan nghênh ngươi thưởng thức bánh vải’……”

Sau khi nghe xong, Vũ Lâu cười ha ha nói: “Không trách được thái giám bên cạnh Thái tử sơ sót, dù bọn họ có nếm trước thì cũng không nghĩ được, thứ bình thường với họ lại là đồ trí mạng với Thái tử. Lúc đọc tờ giấy đó, chắc hẳn mặt Thái tử tái mét nhỉ.”

Tần Khải Canh thấy con gái vẫn không ý thức được nguy hiểm, nói sâu xa: “Sự tình không đơn giản như con nghĩ đâu, Thái tử thật sự là suýt chết. Giờ vẫn còn nằm dưỡng bệnh, nhưng có lẽ sau này ăn gì cũng thấy sợ rồi. Tra hỏi ở ngự thiện phòng cũng không tìm ra nguyên nhân.”

“Có người muốn lấy mạng Thái tử à?” Nàng bắt đầu nhận ra sát ý.

“Người biết Thái tử kiêng ăn vải thì không ít, nhưng người bình thường thì đều nghĩ là do người không thích thôi, cũng không biết quả vải như là độc dược đối với Thái tử.”

“Là người thân cận của Thái tử ư?”

“Ừ.” Sắc mặt Tần Khải Canh trở nên nghiêm trọng: “Sợ là sợ mọi người đều không thể nghĩ đến người này.”

“Chẳng lẽ cha đã đoán ra ai làm rồi sao?”

Tần Khải Canh vuốt cằm: “Nếu là do người này gây nên, thì tai ương tiếp theo sẽ rơi vào Tần gia chúng ta.”

“Cha, người đừng úp mở nữa, mau nói đi, để con còn nghĩ cách.”

“Huệ vương, phu quân của con.”

Lam Tranh và Vũ Lâu nghe vậy đều giật mình kinh hãi. Ở phía sau tường hoa, Lam Tranh đang cân nhắc, lão già Tần Khải Canh này đang có ý đồ gì đây, chẳng lẽ hắn dám nói thật hết với con gái mình sao?

Vũ Lâu cười: “Không thể là Lam Tranh đâu. Hắn ngốc như thế, còn chưa cả đọc thuộc ≪Luận Ngữ≫ nữa.”

Tần Khải Canh buồn bã nói: “Khúc mắc giữa Huệ Vương và Thái tử rất sâu, cho nên, bây giờ Thái tử gặp chuyện không may, người đầu tiên cha nghĩ đến là Huệ vương. Chỉ hy vọng không phải là hắn, nếu không sớm muộn gì Tần gia cũng muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu được.”

Vũ Lâu đã sớm cảm thấy cha mình có gì đó lạ lạ, nàng liền nắm lấy cơ hội này tra hỏi: “Cha, rốt cuộc người muốn nói gì, cha nói thẳng ra đi.”

Gần đây, càng ngày Tần Khải Canh càng thấy bất an, nhất là từ sau khi bắt gặp Độc Cô Lam Tranh bắt nạt Vũ Lâu, thêm việc lần này của Thái tử, đều khiến nội tâm của ông rối loạn. Ông bảo cảnh báo con gái, nếu Huệ vương đã hồi phục, phải lập tức rời đi.

“Vũ Lâu…… Huệ vương bị biến thành thế này, cha là người trực tiếp có liên quan.”

Lam Tranh trốn trong chỗ tối sợ hãi, Tần Khải Canh lại thẳng thắn với con gái mình như vậy…… Nhưng mà, điều hắn quan tâm hơn là thái độ của Vũ Lâu.

Vũ Lâu nhíu mày: “Liên quan trực tiếp là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ cha bắt tay với Thái tử, làm hại Lam Tranh?”

Tần Khải Canh vội bịt miệng Vũ Lâu: “Này — con nhỏ giọng một chút! Cha chỉ nhắc con, nếu con thấy Huệ vương có gì khác lạ, nhất định phải rời khỏi hắn! Vì trả thù cha, nhất định hắn sẽ gây khó khăn với con!”

Vũ Lâu nghĩ lại bộ dạng sáng nay của Lam Tranh, lắc lắc đầu: “Cha, cha yên tâm đi, trước mắt Lam Tranh cũng không có gì kỳ quái cả.”

Ít nhất là cũng không nhìn ra hắn có hành động gì muốn làm hại nàng.

Tần Khải Canh nghe nàng nói xong, thoáng yên tâm trong lòng: “Vậy là tốt rồi, nếu Huệ vương hồi phục, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần gia đâu.”

“Rốt cuộc là sao lại thế này? Lam Tranh sợ bướm đỏ, rốt cuộc là cha và Thái tử hại hắn như thế nào?”

“Đừng hỏi, vĩnh viễn cha cũng không nói cho con đâu.” Tần Khải Canh nói xong, lại hỏi Vũ Lâu một chuyện, vấn đề này, lại khiến mối quan hệ vừa mới gần lại một chút của Lam Tranh và Vũ Lâu trở nên xa cách hơn: “Vũ Lâu, con oán hận cha hại phu quân của con sao?”

Lam Tranh vừa nghe thấy câu này, bàn tay đang cầm tường vi run lên, hắn rất muốn biết thái độ của Vũ Lâu. Cha nàng hại hắn đến thế này, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào.

Vũ Lâu cắn môi một chút rồi nói: “Con không trách cha, nhất định là cha cũng chỉ là thân bất do kỷ thôi.” Nàng không phải đương sự, vốn không có tư cách hoài nghi hay oán hận. Nhưng nàng sẽ dùng thời gian cả đời để bù đắp cho sai lầm của cha. Cha nàng hại Lam Tranh, thì nàng sẽ dùng cả đời chăm sóc cho hắn.

Lam Tranh kinh ngạc, nàng trả lời như vậy sao??? Thân bất do kỷ??? Hắn là phu quân của nàng, cùng nàng ăn ngủ bao nhiêu ngày nay, đã quan hệ thân mật đến như thế, vậy mà nàng không hề để ý??? Tay lại bị gai tường vi đâm xuyên qua, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy đau, không có cảm giác gì cả, chỉ nhìn chằm chằm giọt máu càng lúc càng lớn.

“Vũ Lâu…… Nếu có thể, cha vẫn mong con rời khỏi Huệ vương phủ, tìm chỗ khác mà sinh sống.”

Vũ Lâu cười khổ: “Cha nói gì vậy, lúc trước vì cứu ca ca, cha bắt con phải gả cho Huệ vương, Hoàng hậu nương nương vừa nói một câu, rằng sáu tháng nữa không có thai thì phế phi, cha lại chạy vội tới nói cho con biết, không phải vì muốn giữ ngôi vị của con hay sao. Giờ lại còn nói thế này, rốt cuộc cha muốn con làm gì?”

Lam Tranh lại càng thêm kinh ngạc, thì ra nàng phát sinh quan hệ với mình là vì có mẫu hậu bức bách sau lưng. Hắn đã hiểu hết rồi, vì sao nàng rõ ràng rất chán ghét, nhưng đến thời điểm mấu chốt cũng lại chiều hắn. Là bởi vì nàng muốn cố gắng mang thai trong vòng nửa năm, giữ vững ngôi vị. Hắn đưa ngón tay vào miệng mút lấy giọt máu đang chảy ra, đáy lòng lạnh như băng.

Tần Khải Canh vội hỏi: “Hoàng hậu nương nương không nói cho con là người đã thu hồi lời nói đó hay sao?”

“Có, người có nói rồi.”

“Con không cần phải vội vàng sinh con dưỡng cái cho Huệ vương đâu, không có đứa nhỏ liên lụy, sau có phát sinh chuyện gì cũng dễ xoay xở hơn, Vũ Lâu, con còn chưa có thai đấy chứ……”

Vũ Lâu sợ cha nói nhiều phiền phức, thuận miệng đáp: “Vẫn chưa có.”

Lam Tranh thật muốn cười to lên, thì ra là như vậy. Chẳng trách sao gần đây nàng liều chết cũng không chiều theo hắn, là bởi vì không muốn có thứ gì ràng buộc, nàng không cần hắn. Hắn nắm chặt bông tường vi trong tay, siết cho nó héo nát rũ xuống.

Vũ Lâu nghe đủ rồi, không muốn cha nói thêm gì nữa.

Trong lòng nàng đã thầm tính toán, dù Lam Tranh có thể hồi phục hay không, dù hắn có biến thành bộ dạng gì, thì nàng cũng mãi mãi ở bên hắn.

“Cha, từ nhỏ cha mẹ đã muốn con trở thành Vương phi, giờ con đã thế này rồi, cha mẹ còn muốn gì nữa.”

“Nhưng mà Huệ vương…… Đều là tại cha, không chịu được, nếu lúc trước gả con cho Tấn vương thì đã không phiền phức thế này!”

“Huệ vương hay Tấn vương thì cũng có gì khác đâu.” Tần Vũ Lâu ta đã gả cho ai, thì nhất định sẽ theo người đó.

Tần Khải Canh còn muốn nói nữa, nhưng trời bỗng có cơn mưa nhỏ: “Mưa rồi, chúng ta về phòng rồi nói sau.”

Vũ Lâu nói: “Sáng nay dậy muộn, đầu óc không được tỉnh táo lắm, con đang muốn đi dạo hít thở không khí một chút, không ngờ lại mưa, thật xui xẻo.” Nói xong, nàng quay người cùng phụ thân đi mất.

Bông tường vi trong tay Lam Tranh đã héo nát, dính trong lòng bàn tay, lưu lại một vệt đỏ tươi.

Nàng nói, là Huệ vương hay Tấn vương thì cũng có gì khác đâu………

Lam Tranh cười tự giễu cợt mình, xem ra hắn không phục hồi thì nàng đối xử với hắn vẫn tốt đẹp hơn.

Nàng căn bản không có tình cảm gì với hắn, tất cả mọi chuyện nàng làm đều là vì lợi ích của gia tộc nàng mà thôi.

Vũ Lâu đi theo cha, thấy mưa càng ngày càng lớn, phái người đi tìm cũng không thấy Lam Tranh đâu, vội vàng chạy đi, tự mình cầm ô đi tìm hắn. Cuối cùng cũng tìm thấy Lam Tranh đang đứng bên hồ sen, hắn không có đồ gì để che mưa, chỉ ngơ ngác đứng chịu mưa bên cạnh hồ sen.