Nghề Vương Phi

Chương 70: Rốt cuộc ai mới vô lại?




Lúc Vũ Lâu biết thử thách thứ ba của Thái tử thì thật sự muốn ngất luôn cho xong.

Dù nàng có kỹ thuật bắn cung thiện xạ, cũng không thể cam đoan có thể phát huy tốt vào thời điểm mà sinh mệnh cao quý của Thái tử bị đặt trên tay mình. Chỉ cần hơi sai lệch một chút thôi, sẽ là tội mưu sát Thái tử, tru di cửu tộc. Nàng kéo cung, nhưng không bắn nổi. Càng nghĩ càng lo lắng, nhìn đồng tiền cũng trở nên mơ hồ hơn, lúc lớn lúc nhỏ…

Đúng lúc này, Diệp Thành nói nhỏ bên tai nàng: “Cô nợ ta một lần nhé.”

Nàng chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng bạc vọt qua, bay sượt qua tai Lam Tranh.

“Bản vương thua rồi, không cần so nữa.” Diệp Thành ném cung tên đi, nói với Thái tử ở đằng xa, sau đó khom người hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Mọi người đang xem trò vui cũng hơi mất hứng, đều xôn xao bàn tán: “Sao Tấn vương lại bắn trượt thế cơ chứ, để nữ nhân này tự dưng đứng chơi mà hưởng lợi rồi.”

Có gian tình.

Thái tử cực kỳ thất vọng, nhưng Tấn vương đã rời đi rồi, trận này cũng chỉ có thể xem như Tần Vũ Lâu thắng. Hắn liếc Lam Tranh một cái, giọng nói cũng mang thâm ý sâu xa: “Tấn vương đúng là người tốt, thật là hiểu lòng người. Ha ha, nhưng mà, theo ta thấy, có lẽ phải bỏ chữ ‘nhân’ ở giữa đi thôi.” (*)

Ở đây tớ giải thích theo ý hiểu của tớ thế này: Bạn Độc Cô Tĩnh Thần dùng cái câu “hiểu lòng người”, theo tiếng Hán là “tống nhân tình” 送人情, câu sau bạn í nói bỏ chữ “nhân” ở giữa đi, tức là chỉ còn “tống tình” thôi. Ý bạn í định nói giữa hai bạn Độc Cô Diệp Thành và Tần Vũ Lâu có gian tình với nhau hay sao í.

Ngươi cố tình châm ngòi, tìm cách chia rẽ phu thê ta đấy à?! Lam Tranh ra vẻ nghe không hiểu: “Tứ ca đang nói gì vậy?”

Độc Cô Tĩnh Thần cười nói: “Bỏ qua đi, cũng nên quay về rồi.”

Bây giờ đám tùy tùng mới ào ào xông tới, kiểm tra xem chủ tử nhà mình có bị thương tổn gì không. Vũ Lâu cũng vội kéo váy lên, chạy đến trước mặt Lam Tranh, xem xét kỹ lưỡng vài lần, thấy hắn không sao cả tâm trạng mới thả lỏng ra được.

“Bản Thái tử giữ đúng lời hứa, giảm bớt nửa thời gian sung quân cho huynh trưởng của ngươi.”

“Tạ ơn Thái tử điện hạ.”

“Đã cược thì phải có gan chịu thua. Hơn nữa, bản Thái tử còn phải cảm ơn Huệ vương phi, đã cho bản Thái tử một ngày rất thú vị.”

Độc Cô Tĩnh Thần ho khụ khụ vài cái: “Thân thể mang bệnh, thật không so được với mấy người khỏe mạnh như các đệ. Bản Thái tử nên hồi cung nghỉ ngơi thôi.”

“Cung tiễn Thái tử.”

“Tứ ca đi thong thả, hôm nào đệ tiến cung thăm huynh, chúng ta lại chơi cờ nhé, ta tuyệt đối sẽ không mang theo nữ nhân rắc rối này đâu.”

Ánh mắt Thái tử đảo qua Lam Tranh, rồi rơi xuống Tần Vũ Lâu, ý cười càng lúc càng mờ nhạt, xoay người theo đám cung nhân vây quanh quay về Đông cung.

Những người khác cũng lần lượt rời đi. Có một vài Hoàng tử vừa rồi định trêu đùa Lam Tranh, nhưng thấy Huệ vương phi dữ dằn như vậy, cũng không dám lỗ mãng, cùng lắm là lúc đi ngang qua Lam Tranh cũng chỉ dám khiêu khích hừ một tiếng thôi.

Lần này vào cung tuy có mạo hiểm, nhưng Vũ Lâu lại được cái lợi lớn, giúp ca ca bớt được ba năm sung quân, nên tâm tình nàng có chút thoải mái, nàng cười rạng rỡ: “Đi thôi, Lam Tranh, chúng ta cũng về thôi.”

Hừ, đặt ta vào nguy hiểm để đặt cược, cô lại còn rạng rỡ như vậy, được thôi, ta sẽ từ từ mà giày vò cô thật thật thật tốt mới được.

Khi ngồi lên xe liễn hồi phủ, Lam Tranh mới hỏi Vũ Lâu: “Mẫu hậu nói gì với ngươi thế?”

“Không có gì.”

“Sao thế được, hai người nói chuyện lâu như vậy. Lúc ngươi tới Xuân phường tìm ta cũng phải một canh giờ rồi.”

Trước mắt Vũ Lâu như hiện lên khuôn mặt u sầu của Hoàng hậu. Đó là biểu cảm mà chỉ có người mẹ thật tâm lo lắng cho con mình mới có được. Người còn nói với nàng rằng:

“Bản cung gọi con là Vũ Lâu nhé. Phải gả cho Lam Tranh thật là làm khó con rồi, hắn không hiểu chuyện, khiến con luôn phải nhường nhịn hắn.”

“Con nói ý chỉ phế vị Vương phi sao? Ha ha, đó là do lúc biết Lam Tranh gặp nạn nên có chút nóng nảy thôi, con vì Tranh nhi mà ngay cả dung nhan của mình cũng không cần, một Vương phi tốt như vậy, bản cung làm sao nỡ trách mắng nặng nề chứ. Chuyện lần đó bản cung nói với Tần thị lang, con cứ coi như chưa từng nghe đi. Hôm nay bản cung muốn gọi con tiến cung, là vì muốn nói chuyện này với con, không muốn con chịu áp lực.”

Sợ bóng sợ gió một hồi, thì ra căn bản là không cần phải có quan hệ vợ chồng thật sự với hắn mà.

Vừa nghĩ đến đây, nàng càng thêm hối hận, xấu hổ, cả giận dữ không chịu nổi nữa. Đều là do mình quá vội vàng, không nên để tinh thần bị rối rắm cả lên như thế, vừa hại mình, lại vừa khiến hắn được lợi rồi.

Lam Tranh quơ quơ tay trước mặt Vũ Lâu: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Rốt cuộc là mẫu hậu nói gì với ngươi?”

Nàng nhìn hắn đã thấy bực bội, đưa tay gạt tay hắn ra: “Đã nói không có gì, cứ hỏi mãi thế!”

“Hỏi một chút thì sao nào? Sao lại nổi cáu với ta?”

Thấy hắn tức giận, Vũ Lâu cũng chợt ý thức được thái độ của mình không được tốt cho lắm, thở dài một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Thật sự không có gì cả, chỉ hỏi tình hình ở Huệ vương phủ gần đây, còn nói chuyện về sức khỏe của ngươi nữa.”

“Ngươi trả lời thế nào?”

“Tất cả đều tốt.”

“Không tốt thì có.”

“Sao mà không tốt?” Nàng hỏi lại. Hắn khỏe mạnh như vậy, còn suốt ngày làm ầm ĩ, có gì mà không tốt?

“Ở đây này.” Hắn cầm lấy tay nàng, ấn xuống hạ thân của mình. Vũ Lâu kêu lên một tiếng, giật tay ra, buồn bực nói: “Ngươi thật vô lại!”

Dám mắng ta vô lại, ta vô lại cho cô xem. Hắn lại dính vào người nàng: “Vừa rồi ngươi đã hứa với ta, cho ta hôn nhẹ mà.”

Điều không nên nói thì vạn lần đừng có nói, Vũ Lâu hơi chán nản, làm sao mà vượt qua được chuyện này với hắn đây. Nàng khẽ tránh người ra, nhướng mày hỏi: “Ta hứa lúc nào?”

“Ngươi xấu lắm, nói không giữ lời.” Lam Tranh vẫn tính trường hợp xấu nhất là nàng sẽ dùng công phu đối phó, không ngờ được Vũ Lâu lại dùng chiêu này.

“Ta vốn không hề hứa hẹn gì, thì sao nói ta không giữ lời được?”

“Rõ ràng ngươi đã nói, lúc ngươi muốn ta đi làm bia đó!”

“Ai nghe thấy? Có nhân chứng không?”

Độc Cô Lam Tranh bị nàng hung hăng hỏi vặn lại, lập tức thấy chán nản, trừng mắt nhìn nàng. Còn Vũ Lâu thì nhếch môi mỉm cười, làm ra vẻ rất xấu xa, đố ngươi làm khó dễ được ta đấy!

“Ông đây là nhân chứng chứ ai!” Lại bổ nhào vào nàng, phải dạy cho nàng ta biết hậu quả của việc không giữ lời là thế nào.

Vũ Lâu hết sức bình tĩnh, đưa tay chưởng một chưởng vào ngực hắn, đập nát thế tiến công như trứng chọi đá của Lam Tranh. Lam Tranh ôm lấy ngực, ho khan vài cái rồi gào lên: “Ngươi… nữ nhân này…” Chờ đó, sớm muộn gì ta cũng chế ngự được cô.

Nàng cũng sợ hơi quá tay làm hắn bị thương, liền cúi người nhìn hắn: “Lam Tranh, ngươi không sao chứ, ta cũng đâu có dùng nhiều lực đâu.” Lam Tranh đột nhiên ôm lấy nàng, chui chui vào trong ngực nàng: “Ngươi nỡ đánh ta thế à!”

Cứng không được thì mềm, không từ thủ đoạn nào, kể cả làm nũng.

“Ngươi đừng ôm ta, buông ra nào, muốn làm loạn thì về phủ đã rồi tính sau.” Vũ Lâu lùi người về phía sau, đối mặt với cái tên yêu nghiệt kia, nàng lại như phát sốt lên vậy. Lam Tranh càng áp vào người nàng: “Ta không buông, chết cũng phải chết trên người ngươi.” Vừa nói xong liền ngẩng lên hôn vào môi nàng.

Nàng tránh mặt ra không cho hắn thực hiện được ý đồ, thì hắn lại thuận đà, hôn lên cần cổ tuyết trắng của nàng. Dấu vết ngày hôm qua vẫn còn đó, hắn lại làm thêm một vết ngay bên trên nữa, tay cũng không có quy củ, tiến vào trong vạt áo giở trò.

Xe ngựa đi càng lúc càng chậm, cuối cùng cũng dừng lại, giọng Lưu Hi vang lên: “Khởi bẩm Vương gia, đã về đến Vương phủ rồi ạ.”

Vũ Lâu nhân cơ hội đẩy hắn ra rồi nhảy xuống xe chạy trước.