Buổi tối, lúc đi nghỉ, Vũ Lâu vẫn còn giận dỗi, không nói không rằng, cũng không thèm thay y phục, chỉ ngồi dưới đèn đọc sách. Lam Tranh từ đằng sau ôm lấy nàng, cằm ghé lên vai nàng, dán sát vào tai nàng nói: “Là ta không tốt, đừng giận ta nữa.” Hơi thở của hắn khẽ thổi vào tai nàng, làm nàng thấy rất ngứa ngáy, muốn gãi cũng không được. Vũ Lâu chỉ nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: “Thiếp không giận gì Vương gia cả.”
“Rõ ràng là nổi giận với ta. Hừ, ngủ hay không cũng kệ ngươi, ta không thèm quan tâm nữa.”
Chờ Lam Tranh ngủ say, Vũ Lâu mới hạ đèn một chút, chống tay lên cằm, đọc sách cổ giết thời gian. Trời càng về đêm càng lạnh, thị nữ đã phải hai lần thêm than củi vào mới ấm một chút. Đến khi trời hửng sáng, mí mắt nàng cũng sụp xuống, liền gối đầu lên tay chợp mắt. Chỉ được một chút, cả người nàng lạnh run, lấy tay che miệng, nhỏ giọng hắt xì một cái.
Vốn dĩ sức khỏe nàng rất tốt, nên cũng không để tâm, một ngày vẫn như mọi ngày. Nhưng đến giữa trưa, dù trời đông lạnh mà cả người nàng đều khô nóng, vừa động một chút là toát mồ hôi, hai gò má ửng hồng, nhìn Lam Tranh đều thành hai người. Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, bèn để Phi Lục dìu về phòng nghỉ. Đúng như nàng dự đoán, y quan khám xong kết luận nàng bị cảm, kê đơn cho thị nữ sắc thuốc cho nàng.
Lam Tranh ngồi cạnh nàng, xoa xoa cái trán nóng bỏng của nàng nói: “Hừ, giờ ngươi biết lúc đó ta khổ sở thế nào rồi chứ.” Vũ Lâu dù rất mệt mỏi nhưng tinh thần thì vẫn tỉnh táo, hung hăng lườm hắn một cái, đưa chén thuốc cho Phi Lục rồi nằm xuống, quay lưng về phía hắn ngủ.
Dần dần ý thức cũng không tỉnh táo nữa, nhìn mọi thứ không chỉ thành hai thành ba, mà còn vặn vẹo, méo mó. Nàng cứ mơ mơ màng màng, sự thực và giấc mơ đan xen, quỷ dị, cổ họng khô khan. Nàng hé miệng kêu, giọng nhẹ như lông vũ: “Nước…”
Ngay lập tức, có một dòng chất lỏng mát lạnh chảy vào miệng nàng, khiến nàng thoải mái không ít.
Lam Tranh ngẩng lên, hài lòng mỉm cười, lại ngậm một ngụm nước nữa, cúi xuống mớm cho nàng. Vũ Lâu tham lam tìm kiếm, khiến nước tràn ra khỏi miệng, chảy xuôi xuống dưới, dừng lại ở xương quai xanh của nàng, dẫn dắt cho nụ hôn của hắn. Cảm giác mát rượi thoải mái vừa rồi của Vũ Lâu, vì nụ hôn này mà tiêu tán hết, ngược lại, còn gợi lên sự khô nóng mãnh liệt, đốt cháy cơ thể nàng. Lam Tranh thuận thế hôn xuống, để lại trên da thịt tuyết trắng của nàng những dấu hôn mờ ám. Quần áo hỗn độn cùng với những vết hồng thoáng ẩn thoáng hiện như một bức tranh dụ hoặc khiến hắn không kiềm chế nổi. Hắn chậm rãi cởi bỏ y phục vướng víu ngăn trở của nàng. Hôn hít, đùa giỡn, không bỏ sót một phần da thịt nào. Thân thể Vũ Lâu đang nóng bừng, lại bị hắn sờ soạng, vuốt ve, khiến toàn thân như lửa đốt.
Nàng theo bản năng, đẩy hắn ra, nhưng cổ tay mềm nhũn không có chút lực nào, chạm vào người hắn lại như là âu yếm.
“Không… không muốn…” Sự trách mắng yếu ớt biến thành lời dụ dỗ. Lam Tranh như được cổ vũ, liền đưa tay khéo léo cởi quần lót của nàng. Vũ Lâu vặn vẹo người, yếu ớt cầu xin: “Ngươi buông ta ra…” Hắn ghé sát vào tai nàng nói: “Nếu không buông thì sao?” Trực giác thì đánh thức nàng, nhưng thanh âm quỷ mị đó lại chui vào tai, trêu chọc nàng, khiến suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
“Ta đã nói rồi, ta muốn ăn nàng.” Môi của hắn linh hoạt chạy trên người Vũ Lâu, nhấm nháp hương vị mê người của nàng, nhưng càng lúc hắn càng muốn nhiều hơn, hắn muốn nàng phải hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn lùi xuống dưới, cởi hắn quần lót của nàng, chậm rãi âu yếm, vuốt ve nàng.
“….Không được……”