Nghề Vương Phi

Chương 280: Câu chuyện nhỏ của Phương Lâm




Tác giả: Mẹ Cherry

***

Hic, lúc đầu chỉ định viết gọn trong một fic, mà kéo dài tới phần 2 rồi vẫn chưa xong. càng lúc mình càng dài dòng thì phải… Viết xong bỗng cảm thấy mình biến thái… Hay cả nhà cho phép ta dừng ở đây được không? T.T

***

(2)

Đến sáng hôm sau, Phương Lâm dìu Vương Lân ra khỏi động. Lúc đó, Vương Lân mới nói cho hắn biết, khu rừng này đã được cài đặt cơ quan, cứ đến chiều tối sẽ tự khởi động, nếu không biết cách hoá giải sẽ không thể thoát ra được. Buổi sáng mọi cơ quan sẽ tự đóng, nên hai người dễ dàng tìm được đường ra khỏi khu rừng.

Vất vả cả một quãng đường dài, vào ngày thứ ba, hai người cũng đã có thể an toàn về đến kinh thành. Phương Lâm vội vàng đưa Vương Lân về y quán của mình, sau khi sắp xếp cho hắn ta nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng đi vào phòng thuốc, tìm các dược liệu cần thiết để chế giải độc cho Vương Lân.

Hừ, bọn chúng tưởng rằng trên đời không ai có thuốc giải Thất Nhật Tán hay sao? Chỉ là thứ độc vớ vẩn, hắn nhắm mắt cũng có thể giải được. Hắn là ai nào? Là Phương Lâm, thần y nổi danh khắp thiên hạ, có thứ độc nào hắn không biết giải chứ.

Chế thuốc mất nửa ngày, khi hắn quay lại phòng ngủ thì Vương Lân cũng đã tỉnh dậy. Hắn bước tới bên bàn, rót một chén trà rồi đưa tới bên miệng Vương Lân: “Huynh uống chút nước đi. Ta đã chế xong giải dược rồi. Huynh uống xong, tự dùng nội lực điều hoà chân khí, bức độc thoát ra là ổn thôi.”

Vương Lân nặng nề chống người dậy, tuy mấy ngày qua phải bôn ba trên đường, nhưng y thuật của Phương Lâm quả thật rất kỳ diệu, những vết thương trên người hắn đã lành nhiều, chỉ còn vết thương trên lưng vẫn đau nhức vì độc thôi. Hắn đón lấy chén trà trong tay Phương Lâm, nhấp một ngụm, rồi nhận tiếp viên giải dược mà Phương Lâm vừa chế, uống vào. Phương Lâm giúp hắn ngồi thẳng dậy, xếp bằng vận nội công, bản thân hắn ta cũng không hề nhàn rỗi, hắn rút một hộp kim châm ra, nhanh tay châm vào các huyệt đạo trên người Vương Lân, giúp hắn đả thông kinh mạch.

Một canh giờ sau, sắc mặt Vương Lân cũng đã hồng hào hơn, hắn mở mắt, nhìn Phương Lâm bằng ánh mắt như cười như không: “Lâm, lần trước cũng nhớ huynh cứu lấy đôi chân của ta, giờ thì cả tính mạng ta cũng do huynh kéo về. Ta không biết phải trả ơn huynh thế nào đây?”

Phương Lâm buồn bực, hắn không thích nghe thấy Vương Lân khách khí như thế: “Ta là đại phu. Cứu người là trách nhiệm của ta, huynh không cần khách khí như vậy, huynh nghỉ thêm một chút đi. Lát nữa ta sẽ cho người về phủ hầu gia, để báo người nhà qua đón huynh.”

Nói rồi hắn bước lại gần, đỡ Vương Lân nằm xuống. Bỗng, hạ nhân ngoài cửa thông báo: “Phương đại phu, có Hoàng lão gia và Hoàng phu nhân ghé thăm.”

“Hoàng lão gia?” là ai? Hắn không nhớ có quen với nhân vật này.

“Là ta!” Một dáng người dong dỏng cao, mặc y phục hoa lệ bước vào. Phương Lâm vừa nhìn thấy người này đã hoảng hốt vội quỳ xuống.

“Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn…”

“Phương Lâm, ngươi đa lễ làm gì, đứng lên đi.” Người phụ nữ đi phía sau người kia chợt lên tiếng. Đúng, họ chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu đương triều. Phương Lâm toát mồ hôi lạnh. Hai vị tôn thần này hôm nay cải trang xuất cung làm gì đây? Lại còn “đặc biệt” ghé thăm y quán của hắn nữa.

Lam Tranh tự nhiên ngồi xuống ghế, rót một chén trà rồi thủng thẳng nói: “Ta nghe nói biểu ca bị thương, được Phương đại phu cứu về, nên qua xem tình hình biểu ca thế nào, cũng muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Phương đại phu.”

Lúc này, Phương Lâm mới nhẹ nhàng thở ra, hai người này, cứ mỗi lần xuất hiện là hắn không được yên thân, thôi thì cứ tránh mặt đi cho yên lành: “Vậy ta không làm phiền mọi người hàn huyên nữa. Ta đang định cho người báo về phủ hầu gia để người ta đến đón Hầu gia về, nhưng giờ hai vị đã tới đây rồi thì chắc không cần nữa. Ta lui trước, y quán còn nhiều việc phải lo.”

Lam Tranh khoát khoát tay ý là để hắn đi. Hắn vừa định xoay người, thì một bàn tay chợt vươn ra giữ hắn lại.

“Lâm, huynh ở lại đây đi, đều là người nhà cả mà…” Không hiểu vì sao, nhưng Vương Lân không muốn để Phương Lâm đi. Hắn muốn nhìn thấy hắn ta, chỉ biết rằng, nhìn thấy hắn ta, có thể khiến hắn yên lòng hơn. Hắn chỉ sợ như lần trước, trị liệu xong đôi chân cho hắn, Phương Lâm lại biến mất, hắn có sai người tìm thế nào cũng không thể tìm được hắn ta…

Phương Lâm cảm thấy khó xử… trước mặt Hoàng thượng, hắn không muốn cư xử luống cuống, nhưng tình hình này hắn cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Lam Tranh liếc mắt nhìn hai người trước mặt, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, rồi lại quay sang nhìn Vũ Lâu. Vẻ mặt nàng bây giờ cũng tràn đầy sự ngạc nhiên. Nhưng nàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nàng hơi nghiêng đầu sang, bắt gặp ánh mắt của Lam Tranh, chỉ trong giây lát, cả hai người đều như hiểu đối phương đang nghĩ gì. Vũ Lâu khẽ hắng giọng, rồi cũng cầm chén trà lên, ra vẻ không để tâm đến hành động vừa rồi của Vương Lân.

“Biểu ca ta nói đúng đấy, ngươi cũng đừng quá giữ lễ, dù sao, ngươi cũng có công rất lớn với Độc Cô gia ta.” Ý hắn muốn nhắc đến công Phương Lâm đã điều trị, giải độc cho Vũ Lâu, nên bây giờ hắn và nàng mới có cuộc sống viên mãn như thế.

“Hoàng thượng đừng nói vậy, đó vừa là trách nhiệm, cũng là vì mối giao tình của Phương gia và Tần gia mà thôi.” Phương Lâm khiêm tốn.

Lam Tranh không để ý đến hắn, chỉ quay sang hỏi Vương Lân: “Biểu ca, huynh thấy trong người thế nào rồi?”

“Nhờ có Phương Lâm chăm sóc, điều trị, ta cũng khá nhiều rồi. May mà có huynh ấy cứu ta kịp thời…” Vương Lân nói xong lại ho khụ khụ hai tiếng. Mũi tên bắn gần sát phổi của hắn, nên bây giờ hắn hít thở cũng có chút khó khăn.

“Hừ! Trẫm đã tha cho bọn chúng một con đường sống vậy mà còn không biết an phận. Lần này trẫm nhất định không nương tay.” Lam Tranh oán hận nói. Đám tay chân của Tấn vương hết lần này đến lần khác gây trở ngại cho hắn, kích động dân chúng bốn phương, thật không coi ai ra gì. Hắn không thể bỏ qua được nữa.

Căn phòng trở nên im ắng kỳ dị, bỗng Lam Tranh khẽ nhếch môi cười rồi nói tiếp, ánh mắt tràn ngập vẻ đùa cợt: “Hôm nay ta lại muốn nói với biểu ca chuyện khác…”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Vương Lân cũng có dự cảm không lành: “Hoàng thượng có việc gì cần cứ nói, thần sẽ tận trung tận lực…”

Lam Tranh xua tay: “Không không, việc này rất đơn giản thôi…” hắn ngừng một chút, quay sang nhìn Vũ Lâu, thấy ánh mắt của nàng cũng không có ý ngăn cản, liền nói tiếp: “Hôm vừa rồi, bá bá có phàn nàn với ta, biểu ca mãi mà không chịu thành thân, nhờ ta sắp xếp, chỉ hôn cho biểu ca. Ta muốn hỏi xem ý biểu ca thế nào? Nếu huynh vừa ý cô nương nhà ai, thì cứ nói, ta sẽ giúp huynh. Còn nếu huynh chưa có ý trung nhân, thì ta sẽ nói Vũ Lâu để ý xem có thiên kim nhà nào hiền lương thục đức, rồi chỉ hôn cho huynh. Vừa ổn định cho biểu ca, mà bá bá cũng yên lòng. Huynh thấy sao?”

Vương Lân trợn trừng mắt, hắn bối rối nhìn sang Phương Lâm, thấy vẻ mặt Phương Lâm vẫn bình thản như chưa nghe thấy gì, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng mất mác…

“Hoàng thượng, chung thân đại sự là chuyện lớn, hiện giờ ta cũng chưa muốn nghĩ tới, mong Hoàng thượng đừng bận tâm. Về gia phụ, ta sẽ về nói rõ với ông…” Vương Lân uyển chuyển từ chối.

“Biểu ca nói vậy là không được. Huynh xem, ta và Vũ Lâu thành thân từ năm ta mười chín, giờ huynh đã hai mươi lăm, còn không nghĩ tới thì trì hoãn tới bao giờ? Huynh không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho bá bá chứ?!” Lam Tranh ra vẻ giận dữ nói.

Vương Lân cảm thấy vô cùng đau đầu… Thực sự cho tới thời điểm này, hắn vẫn không hề nghĩ đến chuyện thành thân… hắn cũng… chưa từng phải lòng một ai… Hắn lại quay sang nhìn Phương Lâm, không ngờ Phương Lâm cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hắn ta rất phức tạp, vừa có một chút ai oán, một chút mất mác, một chút thất vọng… Ánh mắt hắn ta, khiến hắn cảm thấy nhói lòng.

“Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc đi, ta xin cáo lui, y quán còn rất nhiều việc.” Phương Lâm nói rồi không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn giật tay ra khỏi bàn tay Vương Lân, đi thẳng ra ngoài.

Lam Tranh và Vũ Lâu lại nhìn nhau. Có vẻ như phán đoán của họ đã chính xác. Màn kịch này, cũng chỉ cần diễn tới đây thôi.

“Nếu biểu ca không còn gì muốn nói nữa, thì cứ quyết định vậy đi. Ta sẽ sai người báo về phủ cho người tới đón huynh. Huynh nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, Lam Tranh ra hiệu cho Vũ Lâu đứng dậy, việc cần làm đã làm xong, hắn không muốn phí cả một ngày đẹp trời thế này ở đây, hắn phải tận hưởng từng giây từng phút bên Vũ Lâu của hắn chứ.

“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Vì bị thương nên Vương Lân không thể hành lễ. Hắn nằm trên giường, nhìn chong chong lên đỉnh màn.

Thành thân, chỉ hôn… những từ ngữ này quá xa lạ với hắn. Hắn phải làm sao đây? Hắn chỉ muốn có thể ngao du giang hồ, sống những tháng ngày tiêu dao tự tại, không còn muốn trói buộc vào tranh đấu chốn cung đình nữa. Hắn muốn được ở bên người mà hắn yêu thương… Nhưng, ai mới là người dành riêng cho hắn…

Phương Lâm… nhắc đến Phương Lâm hắn bỗng cảm thấy tim đau nhói. Hắn không định nghĩa được thứ tình cảm đang dâng lên trong lòng hắn bây giờ. Trước giờ hắn không nghĩ là hắn lại có sở thích khác người này. Hắn cũng chưa bao giờ có thứ cảm xúc này với một nam nhân nào khác, nên bây giờ… hắn thực sự cảm thấy rất bối rối…

Hắn phải làm sao đây?!