Nghề Vương Phi

Chương 270: Mâu thuẫn tăng lên




Lam Tranh cũng không đuổi theo nàng.

Nàng ngã xuống giường, khóc vì ca ca mình, càng khóc càng đau lòng, nước mắt làm ướt đẫm cả một mảng đệm, hai mắt sưng phù lên. Một lúc lâu sau, nàng mới hơi động người, hỏi Phi Lục: “Hoàng thượng đâu?”

“Nô tỳ không biết.” Phi Lục nói: “Sau khi người đi, Hoàng thượng cũng bỏ đi luôn.” Cô vắt khăn đưa cho Vũ Lâu: “Ngươi lau qua mặt đi.”

Vũ Lâu đón khăn, chườm lên mắt: “Vĩnh viễn đừng đến nữa! Ta không muốn gặp chàng!!!” Khăn lạnh đắp lên mắt khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Tiểu thư… Tính tình này của người, phải sửa đi thôi…” Phi Lục khuyên nhủ: “Nếu Hoàng thượng tức giận, xử phạt người… thì thật không đáng…”

Vũ Lâu không phải không hiểu, ở trong cung nên sống thế nào. Nàng biết rất rõ quy củ, nhưng lại không khống chế được mình. Biết Lam Tranh tính kế nàng, hại ca ca nàng, nên nàng cũng quên hết mọi thứ, chỉ muốn phát tiết lửa giận thôi.

“Còn phạt ta thế nào được nữa?” Vũ Lâu cười lạnh: “Đóng dấu lên người ta? Hay là lại phạt ta vào giáo phường tư?”

Nàng ngồi dậy, đưa khăn cho Phi Lục: “Em lui xuống đi, để ta ngồi một mình một chút.”

“Tiểu thư, người đừng khóc nữa, sức khoẻ quan trọng hơn.” Phi Lục dặn dò xong, bê chậu nước ra ngoài. Vũ Lâu cũng đuổi các cung nữ khác đi, cả tẩm cung chỉ còn mình nàng.

Đã lâu nàng và Lam Tranh không cãi nhau gay gắt như vậy. Những lần trước, hễ tranh cãi, Lam Tranh đều chủ động giảng hoà, không biết lần này sẽ thế nào…

Nếu hắn đến giải thích, muốn hoà giải thì sao, nhưng mà ca ca…

“Đức phi tiếp chỉ—.” Tiếng thái giám đột nhiên truyền tới.

Vũ Lâu đứng dậy bước xuống giường, quỳ trên đất tiếp chỉ. Thái giám truyền chỉ bước vào, cầm thánh chỉ tuyên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Đức phi Tần thị, được sủng mà kiêu, ngỗ nghịch thánh ý, đức này không đủ dạy bảo Hoàng tử, không thể làm hiền mẫu. Ngay hôm nay, lập tức đưa Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử rời khỏi Đức phi, chọn người hiền đức nuôi nấng.” Thái giám khép thánh chỉ lại, nói: “Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử đang ở đâu? Xin Đức phi giao lại cho lão nô, để lão nô còn quay về phục mệnh.”

Vũ Lâu hoảng hốt, Lam Tranh lại muốn trừng phạt nàng bằng cách đoạt con nàng đi…

Nàng khẽ cười lạnh: “Hôm nay ta không chết, thì các ngươi đừng mơ đến chuyện lấy con của ta!”

Tên thái giám kia thở dài: “Hoàng thượng đã sớm dự đoán được là ngài sẽ kháng chỉ… Chúng nô tài cũng không phải đối thủ của nương nương ngài.” Hắn vỗ vỗ tay: “Vào đi!” Vừa dứt lời, thì một đội Ngự Lâm quân đi đến.

Hoàng đế hạ chỉ để nam tử tiến vào tẩm cung của phi tần, mục đích chính là để chế ngự nàng.

Vũ Lâu khóc một hồi nên người cũng suy yếu, căn bản không phải đối thủ của đám Ngự Lâm quân khoẻ mạnh kia, chỉ giao thủ vài chiêu đã bị bắt. Nàng chỉ còn cách đứng nhìn thái giám ôm hai Hoàng tử đi. Phi Lục muốn bước lên ngăn cản thì bị người ta đẩy ngã xuống đất, nhưng cô vẫn không chịu buông tay, ôm lấy chân một người, liền nhận thêm hai cước nữa.

Chờ những người kia đưa hai hoàng tử đi một lúc lâu, tên nam nhân đang khống chế Vũ Lâu mới nói một tiếng: “Nương nương thứ tội.” rồi buông nàng ra, ôm quyền cáo lui. Vũ Lâu nhìn chiếc nôi trống rỗng, ngay cả khóc cũng không khóc được, lảo đảo bổ nhào vào bên cạnh nôi, nghẹn ngào nói: “Quả nhiên, chàng rất biết cách làm tổn thương ta sâu sắc nhất…”

Sự trả thù của Lam Tranh đối với nàng là chiêu chí mạng.

Không được gặp con, nàng nhất định sẽ chịu thoả hiệp, làm sao còn so đo chuyện hắn lừa gạt nàng nữa. Không bao lâu cũng sẽ khóc lóc cầu xin hắn tha thứ thôi.

Bên tai nàng vẫn văng vẳng tiếng khóc tê tâm liệt phế của hai đứa con khi bị mang đi, nước mắt lại dâng lên, tim nàng đau như bị dao cứa…

“Tiểu thư, người đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ hỏng mắt…” Phi Lục khóc ròng: “Người đi cầu xin Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ trả hai đứa nhỏ cho người mà.”

Vũ Lâu yên lặng lắc đầu, nhẹ nhàng quay về giường, dựa vào thành giường, hai mắt trống rỗng, vô hồn: “Ta sẽ không cầu xin hắn nữa… sẽ không cầu xin hắn nữa…”

***

Nhưng, Lam Tranh thì lại rất mong nàng đến cầu xin hắn. Dù sao, nhìn thấy cung nhân đưa hai đứa con đến, hắn cũng rất vui mừng. Nhưng hậu cung không có nữ nhân khác, giao cho Thái hậu thì hắn lại không muốn, đành phải ôm bên mình.

Nhưng hai tên tiểu tử kia rời khỏi mẫu thân thì cứ khóc liên tục không ngừng, Lam Tranh không biết làm sao, đành ngồi dỗ dành chúng: “Đừng khóc, lát nữa mẫu thân các con sẽ tới đón các con về mà.”

Có điều, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Vũ Lâu đến. Tiếng trẻ con khóc làm hắn vô cùng đau đầu. Củ khoai nóng bỏng đã rơi vào tay, giờ muốn bỏ cũng không xong, mà giữ cũng chẳng được. Nếu giữ lại, thì hắn chỉ có thể nhờ Thái hậu trông giúp. Mà nếu bỏ ra, hắn mất bao nhiêu công mới giành được hai đứa nhỏ, chẳng lẽ không được gì lại phải nhận thua, trả về cho nàng sao.

Nàng được sủng nên hư người rồi. Sau này tính tình không chừng sẽ còn khó chịu hơn nữa.

Đến tối mịt cũng không thấy bóng Vũ Lâu, Lam Tranh đón đứa con lớn vừa được thái giám ru ngủ, ôm vào lòng nói: “Nàng không đến thì thôi, sau này con ở bên phụ hoàng là được rồi!”

“Hoàng thượng…” Vẻ mặt thái giám rất khổ sở, muốn nói lại thôi.

“Nói đi!”

Thái giám không nói chuyện, mà chỉ chỉ vào ngực Lam Tranh, Lam Tranh cũng cảm thấy có gì đó là lạ, vội nhấc đứa bé ra xa khỏi ngực mình, cúi đầu nhìn mảng áo ướt sũng kia, tức đến nổi cả gân xanh: “Con cố ý phải không?”

Trẻ con rất nhạy cảm, vừa thấy phụ hoàng chỉ trích, cái miệng nhỏ nhắn liền mím lại, rồi thút thít khóc.

“Đừng… đừng khóc…”

“Oa oa…”

Ồn ào tới nửa đêm, Lam Tranh chịu đủ rồi, mới quyết định đi tìm Vũ Lâu. Chỉ cần nàng chịu nói nhỏ nhẹ vài câu, hắn sẽ trả con cho nàng. Đến trước tẩm cung, thái giám hầu hạ nói nương nương đang ngủ, Lam Tranh liền phá lệ sai cung nữ vào truyền Đức phi đứng dậy đón Hoàng thượng.

Đèn trong phòng nhanh chóng được đốt lên, cung nữ đón hắn vào.

Bước vào tẩm điện, thấy nàng nằm nghiêng bên giường, không có chút ý định nào là đứng lên nghênh đón, khiến hắn bực tức: “Nàng càng ngày càng không có quy củ gì hết!”

Nàng nghe vậy, liền bước xuống giường, quỳ trên đất lẳng lặng nói: “Đức phi cung hậu thánh giá.”

“Đứng lên đi.”

“Vâng.”

Kỳ quái, nàng lại không khóc lóc, không la hét gì. Tình hình khác xa với sự tưởng tượng của hắn, nhưng thái độ của nàng rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn không khác gì nhìn một người xa lạ.

“Vũ Lâu…” Xưng hô thân mật quá, không đủ độ nghiêm khắc, sửa lại: “Tần Vũ Lâu!!! Nàng có biết vì sao ta phải đưa con đi không?”

Nàng thản nhiên trả lời: “Tuỳ ngài, chỉ cần ngài thích, cần gì lý do chứ.”

Lam Tranh đang tính nên nói thế nào để trả con về cho nàng, cũng thuận tiện dỗ cho nàng vui vẻ thì lại nghe nàng nói tiếp: “Ta mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian… Chàng đưa con đi cũng tốt. Lam Tranh, ta muốn xuất cung giải sầu một thời gian ngắn, được không?”

Hết chương 270