Nghề Vương Phi

Chương 260




Cả người Vũ Lâu đầy mồ hôi lạnh, nàng đau đớn hít một hơi: “… Ta nói, nhưng chàng không chịu nghe…”

“Ta…” Hắn yên lặng, cẩn thận nghĩ lại, hình như vừa rồi đúng là nàng có ngăn cản hắn.

“Sau lần trước, ta đã cảm thấy không thoải mái.” Nàng nói: “Nhưng cũng không đau thế này.”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Giọng điệu nàng thản nhiên lại khiến hắn cảm giác như bị roi quất vào lòng. Những hành động hắn đã làm với nàng phút chốc vụt qua mắt hắn, càng nghĩ càng thấy mình thật không bằng cầm thú.

Vũ Lâu nói: “… Cũng không hoàn toàn trách chàng được, chính ta cũng không ngờ lại đau như thế.”

“Không, đều tại ta, nàng vừa sinh chưa bao lâu mà ta đã chạm vào nàng mới khiến nàng bị thương như thế.” Đêm tối là thời điểm thích hợp nhất để kiểm điểm bản thân: “Thật ra, sau khi nàng bị sảy thai, ta cũng đã từng muốn hành hạ nàng, cố tình cầu hoan để khiến nàng bị thương. May là ta đã không làm, nếu không, để nàng bị viêm nhiễm, thì ta sẽ đau lòng đến chết mất.”

Vũ Lâu không biết còn có chuyện này, nhớ lại tình hình lúc đó, nàng càng nghĩ càng giận, cầm gối đánh hắn: “Chàng còn dám nói ra nữa! Thì ra chàng còn có tâm tư như thế.” Lam Tranh đưa tay đón gối nói: “Lúc đó là lúc đó, nàng có thể đừng lôi chuyện cũ ra được không?!”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không nói gì, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, tức tối hét lên: “Nếu ta muốn lôi chuyện cũ ra, thì nói một đêm cũng không hết.”

“Vậy đừng nói nữa.” Lam Tranh nhấc tay xin tha: “Ta nhớ kỹ rồi mà.” Im lặng chờ một chút, hắn lại lén ngước nhìn nàng, thấy nàng vẫn tức giận, hắn thề thốt: “Ta sẽ bù đắp lại cho nàng tất cả mà.”

Đột nhiên nàng đưa tay bịt miệng hắn nói: “Phì phì, không tính toán gì hết, không tính toán gì hết.”

“Nàng làm gì vậy?” Hắn kéo tay nàng ra, chất vấn. Hắn thì hứa hẹn mà nàng lại phì phì phỉ nhổ như thế.

“Mỗi lần chàng nói những lời này, sau đó thế nào cũng xảy ra chuyện xấu.” Vũ Lâu hơi mê tín, bắt Lam Tranh phải nghe theo nàng: “Lam Tranh, chàng mau thu hồi mấy lời vừa rồi đi.”

“…”

“Nhanh lên.”

Hắn nghiêm túc nói: “Tần Vũ Lâu, ta không chỉ không thu hồi lại, ta còn muốn bồi thường cho nàng gấp bội phần. Chờ tới tháng giêng năm sau, ta nhất định sẽ làm lễ đại điển, sắc phong nàng làm Hoàng hậu.”

Nàng trợn mắt, lập tức xua tay, ra vẻ thoải mái cười: “… Ta tranh cãi với chàng, không phải vì muốn cầu tước vị. Vì chàng không đến gặp ta, nên ta mới hơi tức giận, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi. Chàng vừa đăng cơ, bọn họ sẽ không để cho chàng lập ta làm Hoàng hậu.”

“Chỉ có chuyện Hoàng thượng muốn làm, chứ không có chuyện Hoàng thượng không làm được.”

Tuy là không tránh khỏi một chút phiền phức.

“…”

“Nàng không vui sao?” Lam Tranh gảy gảy đỉnh nhũ hoa của nàng: “Làm gì có nữ nhân nào như nàng chứ, nghe thấy được làm Hoàng hậu mà không vui? Chẳng lẽ, phải làm Tây Vương mẫu nàng mới thoả mãn sao?”

Nàng không phải không vui, chỉ là cảm thấy không chân thật: “Đừng khinh nhờn thần linh.”

“Được được, ta không khinh nhờn thần linh.” Hắn hôn nàng một cái: “Ta khinh nhờn nàng được không.”

Bị nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo oán hận nhìn chằm chằm, hắn lập tức nhớ ra: “Ta biết nàng đau, ta chỉ thuận miệng nói đùa thôi mà, nàng đừng tức giận.”

Hắn ngoan ngoãn ôm nàng, lẳng lặng nằm xuống, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Nàng nhẹ nhàng nói: “Bạch đầu giai lão.” (Sống với nhau đến bạc đầu)

Đây là bốn chữ đẹp nhất mà hắn từng nghe thấy, mũi hơi cay cay, hắn ấn nhẹ xuống trán nàng một nụ hôn: “… Bạch đầu giai lão…”

“Lam Tranh, ta muốn phái người đón mẹ ta và chị dâu về kinh thành.”

“Được.”

Giọng điệu có vẻ không quá tình nguyện, nhưng dù sao cũng đồng ý rồi. Nàng vui vẻ cười nói: “Tạ chủ long ân.”

Lam Tranh bắt chước giọng điệu của nàng: “Đừng có làm bộ!”

Nàng xấu hổ: “Khó nghe chết đi được! Không được bắt chước, sau này ta không nói nữa là được.”

Lam Tranh thấy nàng đáng yêu như vậy, không khỏi lại động tình, nhưng vì nghĩ nàng bị đau nên cố nhịn xuống, dặn dò nàng ngày mai phải truyền thái y tới xem bệnh cho, rồi vùi đầu vào ngực nàng nghịch ngợm: “Vũ Lâu, dù ta bận, thì nàng cũng có thể tới gặp ta mà. Ta ở đâu để phê duyệt tấu chương, chẳng lẽ nàng không biết sao.”

“Nữ nhân không thể tham gia vào việc triều chính, vẫn nên ngoan ngoãn chờ chàng ở hậu cung thì hơn.”

“Chà… Điểm này nàng lại tuân thủ lời dạy của thánh nhân à. Có một chút đức hạnh của nữ nhân nhỉ.”

“Ta không thích đấu qua đấu lại, cứ lẳng lặng sống yên bình là được rồi.” Đương nhiên, nếu ai dám bắt nạt nàng, nàng tuyệt đối không bỏ qua. Bỗng nàng nhớ ra gì đó: “Lam Tranh… Chàng có tin gì của Vân Triệt không?”

Lam Tranh à một tiếng: “Sao lại quên mất hắn nhỉ, sơ suất, sơ suất quá, ngày mai ta sẽ hạ chiếu thư, nếu Hàn vương thế tử không có thánh ý thì không thể rời khỏi đất phong nửa bước, cho hắn đỡ chạy loạn thiên hạ.”

“Đệ ấy giúp chúng ta không ít chuyện, chàng không thể đối xử với đệ ấy như thế được.”

“Ta hỏi nàng, nàng có biết dạo này hắn đang làm gì không? Biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.” Lam Tranh nói: “Sau khi ta đăng cơ, đã phái người đi tìm hắn, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Ta không muốn có một kẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi hoành hành trong giang sơn của ta.”

“Có lẽ đệ ấy ở cùng với Phi Lục, tìm thi thể của ca ca ta.”

“Hừ, tìm thi thể, chứ đừng biến mình thành thi thể là được.”

Thấy vẻ mặt nàng u ám, biết là nhắc đến ca ca nàng, lại khiến nàng buồn bã, hắn liền dỗ dành: “Có một số việc đừng suy nghĩ nhiều, đều là quá khứ rồi.”

“Ta… ta muốn xuất cung, quay về thăm Tần phủ một chút. Ta vẫn cảm thấy không bỏ qua được, muốn đi dạo loanh quanh.”

“À… vậy nàng đi đi.”

“Chàng thoải mái vậy sao?”

“Có hai con ở đây, thì nàng còn chạy đâu được?” Lam Tranh rất yên tâm: “Nàng nhớ cải trang một chút, về trước khi trời tối là được.”

“…”

Có con là bị trói hoàn toàn rồi.

***

Khi nàng tỉnh lại, Lam Tranh đã lên triều. Vũ Lâu cảm thấy hạ thân không còn đau nữa, nghĩ là dù sao cũng định xuất cung, nên sẽ đi tìm Phương Lâm, nhờ hắn kê cho vài phương thuốc điều dưỡng là ổn. Nàng không cho truyền thái y, mà giả trang thành tiểu thái giám, mang theo lệnh bài, đến gần trưa thì xuất cung hồi phủ.

Đang là đầu xuân, cỏ cây nảy mầm, phủ đệ không có ai dọn dẹp, nên trên mặt đất cũng mọc một lớp cỏ xanh mềm. Tuy cũ kỹ xập xệ nhưng lại có một cảm giác tươi mát lạ. Điều này khiến nàng nhớ tới thời gian trước đây, cũng là cảm giác ngửi mùi cỏ xanh thơm mát này, cũng là cảm giác gió nhè nhẹ vuốt ve.

Lúc đó, nàng còn nghĩ là mình sẽ được gả cho Tấn vương, còn nghĩ cha là một người thẳng thắn yêu gia đình.

“Ôi…” Nàng khẽ thở dài, bước về hoa viên phía sau.

Lúc này, một bóng đen đứng dưới tàng cây, theo dõi nhất cử nhất động của nàng, thấy nàng đi ra hoa viên cũng đi theo. Vừa bước vào hoa viên, bóng đen đột nhiên bị đối phương bóp chặt yết hầu, ấn xuống đất.

Vũ Lâu tung quyền định đánh.

“Đừng đánh, tỷ tỷ, là ta!”

“Vân Triệt!” Vũ Lâu vui mừng đỡ hắn dậy, phủi bụi đất cho hắn: “Sao đệ lại ở đây?”

“À…” Vân Triệt quanh co: “Chăm sóc Tần Viễn Địch.”

Nàng ngẩn người, lập tức kích động nước mắt lưng tròng: “Ca ca còn sống sao?”

“Coi như là còn sống.”

“Cái gì mà coi như còn sống? Huynh ấy làm sao?”

“Vết thương cũ chưa lành đã chạy đi ám sát Tấn vương, có thể sống được là kỳ tích rồi.”

Đầu nàng nổ ầm một tiếng: “Ám sát Tấn vương sao? Có thành công không?”

Vân Triệt lắc đầu: “Đệ không nghe tin tức gì, nhưng Tần Viễn Địch bị thương rất nặng, ở đây là an toàn nhất nên đệ đưa hắn về đây, tỷ mau đi theo ta xem xem thế nào.”

Hết chương 260