Chợt nghe choang một tiếng giòn vang, Lam Tranh kêu lên, lùi người lại, ôm tay nhăn nhó: “Ngươi, ngươi mặc cái gì vậy?!”
Vân Triệt đắc ý vênh mặt lên: “Vũ Lâu tỷ tỷ, lần trước ta quên nói cho tỷ biết, thật ra hôm đó Tần Viễn Địch đâm vào ngực ta, nhưng thấy không trúng nên mới chuyển hướng chém tay ta một đao rồi chạy mất. Ta mặc chiếc giáp mềm này, hôm nay có thể sẽ có công dụng đấy.”
Lam Tranh nghe xong, bất chấp tay đau, nói với Vũ Lâu: “Ca ca nàng đúng là đồ du côn! Sao gặp ai là giết người đó thế?!”
Vũ Lâu không nói. Bỗng nàng nghe tiếng nước chảy, nàng nhìn theo âm thanh đó, hóa ra là tuyết tan thành nước chảy xuống một hầm ngầm. Nàng đi lại gần, nhìn ngó một chút: “… Ở đây tối như vậy, không ngờ lại có hầm ngầm.”
***
Bóng đêm phủ xuống, củi để đốt trong ngôi miếu đã gần hết. Thấy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, Vân Triệt lạnh run người, ôm vai nói: “Nếu bọn họ không đến giết chúng ta, thì đệ cũng chết vì đông lạnh mất.”
Đột nhiên Vũ Lâu, lắng tai nghe, thấy có động, nàng cảnh giác đứng dậy, mở cửa ngôi miếu thăm dò nhìn ra ngoài, thấy có mấy con tuấn mã cách đó không xa.
Người đi đầu tiên đẩy một người ra. Người kia vừa đến trước mặt Vũ Lâu, liền ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả chiếc cẩm bào, nôn ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất như nở ra một bông hoa màu đỏ máu trên nền tuyết trắng.
“Vũ Dương hầu!” Vũ Lâu kinh hãi.
Vân Triệt ló đầu ra từ sau lưng Vũ Lâu, nhìn Vương Lân, chép miệng: “Thôi rồi, thương tích nặng thế này, cha hắn và cô chắc sẽ tức lắm đây.”
Vân Triệt vừa nói xong, thì một mũi tên bay thẳng về phía hắn, sượt qua thái dương, ghim trên cánh cửa. Vân Triệt sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười trêu tức nói: “Tần Viễn Địch, vài ngày không gặp mà vẫn tức giận vậy à?”
Tần Viễn Địch rút kiếm chỉ Vân Triệt: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Vũ Lâu không nhìn được nữa, nói: “Thế tử đối xử với Tần gia không tệ, ca ca, vì sao huynh phải đánh đệ ấy chứ?”
“Hắn làm gì với Tấn vương điện hạ?! Muội hỏi hắn đi!”
“Ca ca… Quả nhiên là huynh bị Tấn vương sai khiến, nên mới đuổi giết chúng ta, phải không?”
“Vũ Lâu, muội tránh ra, ta chỉ tìm Độc Cô Lam Tranh tính sổ thôi!” Tần Viễn Địch nói với Vân Triệt: “Còn ngươi, Tấn vương điện hạ sẽ xử lý ngươi!”
Vân Triệt cười: “Làm sao bây giờ, ta sợ quá đi.”
Câu này lại chọc Tần Viễn Địch tức điên, nâng cung lên định bắn Vân Triệt, Vũ Lâu vội che trước người Vân Triệt nói: “Ca ca, huynh có biết đệ ấy là ai không? Vân Triệt là đệ đệ cùng cha khác mẹ của chúng ta! Đệ ấy là do cha và sư muội của ông sinh ra!”
Tần Viễn Địch nghe xong, giống như bị sét đánh, sững người một lát, nghi ngờ nhìn Vân Triệt: “Vì sao không ai nói cho ta biết?”
“Ca ca…” Vũ Lâu nói: “Chuyện này hơi phức tạp, sau này từ từ ta sẽ nói với huynh, huynh buông đao kiếm xuống trước đi.”
Tần Viễn Địch có vẻ xúc động, chậm rãi buông đao xuống, khi mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thì hắn đột nhiên kéo cung lên, bắn chết hai tùy tùng bên cạnh mình.
“Chuyện Thế tử có quan hệ với Tần gia, không thể để người ngoài biết được.”
Vũ Lâu ngạc nhiên, hít một hơi lạnh, kinh hãi không nói nên lời. Vân Triệt bình thản ung dung, nhìn người tùy tùng còn lại khoác áo choàng dài che mặt không bị giết chết kia, hỏi: “Người đó là ai vậy? Nhìn dáng nhỏ nhắn như nữ nhân, không phải là Phi Lục đấy chứ?”
Người kia thả mũ xuống, lộ mặt ra, quả nhiên là Phi Lục, trong lòng còn đang ôm hai đứa bé.
Vũ Lâu nhìn thấy hai đứa trẻ, lập tức không nhịn được định tiến lên. Lúc này, Tần Viễn Địch mới rút kiếm ngăn nàng lại nói: “Từ từ đã, muội gọi Độc Cô Lam Tranh ra đây trước đi! Chẳng lẽ hắn không muốn gặp con hắn à?!”
“Lam Tranh đi rồi!” Vũ Lâu nói: “Ta bảo chàng đi trước rồi.” Rồi nàng xoay sang Phi Lục, khóc ròng: “Phi Lục, ta vẫn coi em như tỷ muội thân thiết, muội trả con lại cho ta… Trả cho ta…”
Phi Lục không nói gì, quay mặt đi không dám nhìn Vũ Lâu.
Tần Viễn Địch quát: “Gọi Độc Cô Lam Tranh ra đây. Ta biết hắn không thể đi trước được!”
Vừa dứt lời, Lam Tranh liền đẩy Vân Triệt ra, bình tĩnh nói với hắn: “Tần Viễn Địch, ngươi muốn gì?! Giết ta à?!”
Khí thế của hắn khiến Tần Viễn Địch ngẩn người, nhưng hắn ta nhanh chóng điều chỉnh lại, giận dữ nói với Lam Tranh: “Ngươi bức tử cha ta, ta đến tìm ngươi để báo thù.”
Vũ Lâu vẫn muốn giải thích: “Ca ca… là do cha trước đây bất nhân, nên tự nguyện tự sát để chuộc tội.”
“Nói bậy!” Tần Viễn Địch hét lên: “Trước khi cha chết đã cầu kiến Tấn vương, nói là ông bị Độc Cô Lam Tranh bức mà chết.”
Lam Tranh cười lạnh: “Ngươi đúng là nghe lời Tấn vương thật, quên đi, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
“Một mạng đền một mạng!”
“Đừng có ngu ngốc thế!” Vương Lân vẫn đang ngã quỵ trên mặt đất cười lạnh: “Cái mạng chó của Tần Khải Canh làm sao xứng để đánh đổi với mạng của Thái tử chứ.”
Tần Viễn Địch nói với Vương Lân: “Sao ta lại quên mất ngươi nhỉ?!” Dứt lời, hắn giơ cao kiếm định đâm xuống.
Vũ Lâu hét lên: “Tần Viễn Địch, huynh dừng tay cho ta! Nếu Vũ Dương hầu mà chết, huynh còn có thể sống được sao?!”
“Ha ha—” Tần Viễn Địch ngửa mặt lên trời cười to: “Ta ám sát Thái tử, chẳng lẽ còn đường sống hay sao?!”
Lam Tranh ngăn Vũ Lâu lại, bước lên từng bước, nói với Tần Viễn Địch: “Người ngươi muốn tìm là ta, thì cứ nhắm vào ta đi. Chỉ có điều, phải chết dưới kiếm của loại người nhu nhược chỉ biết uy hiếp người khác như ngươi, ta cũng không cam lòng.”
Tần Viễn Địch nghĩ nghĩ rồi nói với Vũ Lâu: “Muội đưa kiếm cho hắn đi, để hắn cũng tự sát là được!”
Vũ Lâu oán hận: “Chàng là phu quân của ta, ta làm sao nghe theo huynh được!”
Tần Viễn Địch lạnh lùng chỉ kiếm vào hai đứa bé trong lòng Phi Lục: “Muội chọn đi!”
“Huynh… Huynh…” Bàn tay nắm chuôi kiếm của Vũ Lâu lạnh run lên, vừa vì tức giận, vừa vì đau lòng: “Tần Viễn Địch… Huynh có biết ta vì cả nhà mà trả giá thế nào không? Nhưng vì sao các người không chịu buông tha cho ta? Lam Tranh… và con đều là sinh mạng của ta, không có bọn họ… Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa…?!”
Phi Lục nhận ra giọng điệu của Vũ Lâu có gì đó lạ lạ, vội nói: “Tiểu thư, người đừng đưa kiếm cho Thái tử! Hai đứa bé này không phải là con của người! Em đã tráo hai đứa trẻ đó, nhờ cha mẹ em chăm sóc ở Kim Lăng rồi!”
Tần Viễn Địch nghe thấy không còn thứ để uy hiếp nữa, oán hận nâng cung bắn về phía Lam Tranh.
Vũ Lâu phi thân qua đẩy Lam Tranh tránh thoát khỏi mũi tên.
“Tần Viễn Địch… Huynh‼!” Nàng đứng lên, ngẩng đầu khóc ròng với ca ca: “Huynh muốn giết chết ta phải không? Được, ta sẽ thành toàn cho huynh!”
Dứt lời, nàng rút chủy thủ đeo bên hông ra, giơ lên cao rồi đâm thẳng vào bụng mình.
***