Nghề Vương Phi

Chương 246: Khiêu khích




Lam Tranh không muốn bỏ rơi Vương Lân như vậy, muốn quay lại dìu hắn, Vũ Lâu nhìn thấy vội kéo hắn lại: “Không kịp nữa rồi, thoát thân quan trọng hơn!”

“Nhưng mà…”

Vương Lân hét lên với hắn: “Điện hạ mau đi đi — đừng lo cho ta!”

“Ta…” Lam Tranh còn chưa kịp hứa hẹn gì với Vương Lân, đột nhiên một ánh sáng lóe lên trước mặt, một thanh kiếm định đâm vào bả vai hắn. Hắn vội lùi về sau, tránh đường kiếm.

Vũ Lâu nhìn thấy, vội che trước mặt Lam Tranh ứng chiến. Nàng đứng che trước Lam Tranh, hét lên với hắc y nhân: “Ca ca, nếu huynh còn ép ta nữa, ta sẽ chết cho huynh xem.”

Vừa nói xong, cả Lam Tranh và hắc y nhân đều sửng sốt.

“Quả nhiên là ca ca……” Vũ Lâu đoán trúng, đau lòng nói nhỏ.

Nhân cơ hội này, Vũ Lâu kéo Lam Tranh phi thân vài bước lên núi, hình bóng chợt lóe lên rồi biến mất.

Gió rét buốt thổi qua khiến vết thương đau như bị xát muối. Lam Tranh ôm vết thương trên vai, tránh để máu rơi xuống làm manh mối cho những tên thích khách kia đuổi theo. Đến khi kiệt sức, tốc độ ngày càng chậm hai người mới dừng lại.

Lam Tranh quay đầu nhìn lại phía sau, thấy cả một trời tuyết trắng không còn ai theo dõi, hắn mới chống tay vào gốc cây, thở dốc.

Vũ Lâu lau mồ hôi trên trán, hai tay chống lên chuôi kiếm cắm thẳng vào tuyết, cũng thở hổn hển dồn dập. Hai người nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng vì mỏi mệt nên nhất thời không phát ra tiếng.

“… Nàng… nàng… Khụ!” Hắn muốn mở miệng trước, nhưng chỉ vừa nói hai chữ “nàng” đã thở không ra hơi, ho sù sụ.

Vũ Lâu vỗ lưng cho hắn thuận khí, Lam Tranh mới khàn khàn nói: “Nàng… là ca ca nàng sao?”

Nàng khổ sở gật đầu, xác nhận thân phận của thích khách.

Lam Tranh gạt tay Vũ Lâu ra, chỉ nàng muốn mắng, nhưng bối rối giây lát rồi đạp thẳng vào cây đại thụ bên cạnh trút giận.

Rào rào.

Toàn bộ tuyết đọng trên tán lá cây đổ ầm xuống đầu Lam Tranh.

Vũ Lâu vội vàng chạy tới gạt tuyết ra cho hắn, Lam Tranh lại đẩy nàng, tự phủi tuyết cho mình.

Nàng ngơ ngẩn đứng bên cạnh, giống một đứa nhỏ phạm lỗi, lặng lẽ nhìn nhất cử nhất động của Lam Tranh. Nhìn thấy Lam Tranh phủi tuyết xong xoay người định đi, vội túm hắn lại: “… Chàng định đi đâu?”

“Đương nhiên là đi gọi viện binh, giết ca ca nàng.”

“… Lam Tranh…” Vũ Lâu nói: “… Chàng đừng đi vội… Nghe ta nói đã…”

“Có gì mà nói?!” Lam Tranh oán hận: “Dám ám sát Thái tử, hắn cũng phải tự xác định trước kết quả rồi. Còn nàng, nàng mau đi tìm con về cho ta!”

“Chúng ta bàn bạc kỹ lại một chút đã, chàng cứ đi như vậy, lỡ lại gặp mai phục thì làm sao?”

“Chết cũng tốt! Như thế các người mới dừng tay được!”

Vũ Lâu thấy hắn vẫn còn giận mình, rưng rưng nói: “… Ta cũng không biết vì sao ca ca ta làm như vậy, nhưng ta có thể khẳng định với chàng, nhất định là huynh ấy bị lợi dụng.” Nàng kéo tay áo Lam Tranh, không cho hắn đi.

Hắn giật ra vài lần không được, không khỏi tăng thêm lực, mạnh mẽ vung tay, đẩy nàng ngã xuống tuyết.

Vũ Lâu ấm ức, khóc òa lên. Nàng vừa khóc đã khiến hắn đau lòng, không nỡ nhìn nàng khóc, lại đi tới, vươn tay ra: “… Vũ Lâu… đứng lên nào…”

Hai mắt nàng nhòa lệ, nâng đôi mắt ngập nước nhìn hắn nói: “… Ta cũng đâu muốn như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm chàng, chàng còn trách ta, không cần chàng phải nói, nếu con có chuyện gì, chắc chắn ta sẽ giết chết ca ca ta, không cần chàng động thủ.”

“Nào — nàng nói nhỏ một chút!” Lam Tranh ngồi xổm xuống, che miệng nàng: “Nàng nói lớn như vậy, là sợ người ta không biết chúng ta trốn ở đây sao? Có sức mà khóc thì không bằng đi tìm con đi còn hơn.”

Vũ Lâu nghe hắn lại trách mình, liền tức giận cắn vào lòng bàn tay hắn, Lam Tranh bị đau vội buông ra, tức giận nói: “Sao nào? Nàng thấy oan ức à?”

Nàng cũng không biết bây giờ nên làm gì, muốn nén nước mắt xuống, cố tỉnh táo tìm đối sách, nhưng vừa chạm mặt Lam Tranh, chưa được ba câu đã cãi nhau, khiến nàng buồn bực, đau lòng, nước mắt cứ chảy dài không ngừng.

Lúc này chợt có tiếng bước chân đạp trên tuyết truyền tới từ phía sau, Vũ Lâu kinh hãi cầm bảo kiếm lên, chuẩn bị nghênh chiến.

“Tỷ tỷ, là đệ.” Vân Triệt vẫy tay.

Vũ Lâu nhẹ nhàng thở ra: “Là đệ à… Không phải ta bảo đệ chờ trong ngôi miếu đổ sao?”

“Ta không yên lòng, nên đuổi theo xem thế nào.” Vân Triệt thấy Vũ Lâu khóc như hoa lê dưới mưa, căm hận lườm Lam Tranh. Nghiến răng một lúc mới nuốt được cục tức vào trong, chỉ nói: “Tỷ tỷ, về chỗ kia trú tạm đã. Ở đây nguy hiểm lắm.”

Hắn tiến lên định đỡ Vũ Lâu dậy, không ngờ lại bị Lam Tranh tranh trước một bước đẩy hắn ra. Lam Tranh kéo Vũ Lâu lên, nói: “Là tại ta nóng tính quá, chúng ta về bàn bạc đã.”

Vũ Lâu rưng rưng gật đầu: “Chàng nói được những lời này là tốt rồi.”

Vân Triệt bĩu môi: “Tỷ tỷ, tỷ cũng dễ nói chuyện thật đấy.”

“Đâu đến lượt ngươi lên tiếng?” Lam Tranh chướng mắt nhìn Vân Triệt cứ bám lấy Vũ Lâu.

Vân Triệt vốn định mỉa mai hắn một chút, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì, thần bí nhếch môi nhìn Lam Tranh cười ha ha hai tiếng xấu xa, rồi nhanh chân bước trước.

***

Quay lại ngôi miếu đổ nát, Vân Triệt nhóm lửa, ba người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm, Vũ Lâu xé áo băng vết thương trên vai cho Lam Tranh.

Một lúc sau, rốt cuộc cũng thấy hơi thở ấm lên một chút, Vân Triệt thở dài: “Lạnh thật đấy.”

Lam Tranh nói luôn: “Sợ lạnh sao ngươi không biến về Vân Nam đi.”

Vũ Lâu hà hơi vào lòng bàn tay nói: “Đừng cãi nhau nữa! Ca ca ta muốn tìm được tới đây cũng phải mất hai canh giờ! Không còn bao nhiêu thời gian, mau hơ ấm người chuẩn bị ứng chiến.”

Vân Triệt nói: “Cứng đối cứng không được, phải dùng trí!”

Lam Tranh cười lạnh: “Sao? Các người còn muốn giữ mạng cho hắn nữa à?!”

Vũ Lâu cau mày: “… Chỉ sợ không có thời gian mà nói rõ lý lẽ với huynh ấy! Huynh ấy xác định tới là để giết người, nên chắc chắn sẽ không chịu nghe ta nói, chỉ cố giết bằng được chàng thôi!”

“Được rồi, ta đã nói rồi, ta mà không chết, thì Tần gia nhà nàng đừng hòng yên thân.”

Im lặng.

Một lát sau, Vân Triệt nói: “Tần Viễn Địch chắc chắn là bị Tấn vương sai phái, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta phải nghĩ cách mới được.”

Lam Tranh nghĩ nghĩ: “Nếu hai đứa bé ở trong tay ca ca nàng, nhất định là hắn đã có dụng ý riêng, ta đoán là…”

Hắn kéo Vân Triệt và Vũ Lâu vào, cúi đầu thì thầm nói ra suy tính của hắn.

Vũ Lâu nghe xong nói ngay: “Không đâu, ca ca ta sẽ không đê tiện như vậy đâu!”

Vân Triệt nói: “Từ từ đã! Nếu là do Tấn vương sai khiến, thì cũng có thể như thế… Chúng ta tương kế tựu kế!”

Lam Tranh hừ lạnh: “Ngươi nói xem tương kế tựu kế thế nào nào?”

Vân Triệt khinh bỉ nhìn Lam Tranh: “… Huynh coi khinh ta phải không? Ta vào Nam ra Bắc, hơn gấp mấy lần cái kẻ ếch ngồi đáy giếng, chôn thân trong Hoàng cung ở kinh thành ấy.”

Lam Tranh xoa tay, làm bộ muốn đánh Vân Triệt: “Thật không, vậy thử tỷ thí một chút đi.”

Vũ Lâu thấy hai người lại muốn tranh cãi vội ngăn lại: “Dừng tay hết cho ta, kẻ thù còn đang rình mò ngoài kia, hai người còn tranh cãi nội bộ nữa!”

Vân Triệt không nghe, hai tay kéo hai khóe miệng, lè lưỡi làm mặt quỷ với Lam Tranh: “Xì — giỏi thì huynh đánh đi!”

Vũ Lâu chưa kịp ngăn lại, Lam Tranh không nhịn được nữa liền tung một đấm vào bụng Vân Triệt.