Nghề Vương Phi

Chương 242: Mất con




Từ sau đêm mưa chạy trốn khỏi Liêu Đông, Vũ Lâu chưa gặp lại ca ca. Lúc này gặp hắn, bao nhiêu lời trách móc nàng chuẩn bị trong đầu đều quên hết. Huynh muội nhìn thấy nhau, cả hai đều rất xúc động, rất nhiều những lời nhớ thương để nói.

Vũ Lâu thấy miệng khô đi mới nhấp một ngụm nước trà trên bàn.

Nàng nhìn quanh cách bài trí trong phòng rồi nói: "Ca ca đi đường xa đến đây, sao không thấy hành lý đâu?"

"Ta đi vội vàng, nên không tiện mang gì!" Tần Viễn Địch nói: "Nghe nói muội đã sinh con, ta làm sao còn để ý được nhiều như vậy."

"Nhưng cũng không đến nỗi không mang theo thứ gì chứ." Nàng nghi ngờ.

Tần Viễn Địch vội nói sang chuyện khác: "Đừng nói chuyện này nữa, cháu của ta đâu? Sao không đưa tới cho cậu nhìn một cái?"

Vũ Lâu nói: "Ca ca nghe ai nói ta sinh con?"

"Sao thế, muội nghi ngờ cả ca ca à?"

Vũ Lâu ngượng ngùng: "Là muội quen miệng hỏi nhiều thôi, ca ca đừng bận tâm."

Tần Viễn Địch cười khoát tay: "Ca ca làm sao trách muội được……"

Cái gì cần nói thì cũng đã nói xong, Vũ Lâu bắt đầu nói vào chuyện chính: "Ca ca, sao huynh lại tới Kim Lăng, huynh vẫn là phạm nhân bỏ trốn, mau quay về Vân Nam đi, chị dâu ở nhà chắc sẽ rất lo cho huynh."

"Lần này ta đi tới đây, là có mục đích riêng."

Vũ Lâu tò mò: "Mục đích gì?"

Tần Viễn Địch không trả lời, mà thương tiếc nhìn nàng than thở: "…… Vũ Lâu, muội chịu khổ nhiều rồi……"

Vũ Lâu nói: "Có khổ hay không cũng là quá khứ rồi."

Lúc này Tần Viễn Địch mới đứng dậy, thong thả đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía Vũ Lâu: "… Độc Cô Lam Tranh, đối xử với muội như vậy! Mà muội còn sinh con nối dõi cho hắn…"

Nàng vẫn chưa kịp giải thích chuyện của Lam Tranh với ca ca, nhưng việc Lam Tranh làm, cũng khó mà giải thích được.

Hắn đóng dấu lên người nàng, ép nàng vào giáo phường tư đều là sự thật. Ca ca nhìn tận mắt, dù có nói gì cũng vô dụng.

"… Muội đã không còn trách chàng nữa. Thật ra, chàng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mọi chuyện cũng không hẳn như huynh nhìn thấy đâu."

Vũ Lâu bỗng cảm thấy đầu nặng xuống, nhìn mọi thứ trong phòng không rõ ràng nữa, mơ mơ hồ hồ.

Nàng đỡ đầu đi tới bên cạnh ca ca, muốn đẩy cửa sổ ra để hít thở không khí một chút cho đầu óc thanh tỉnh.

Nhưng ngay khi nàng vừa vươn tay ra, Tần Viễn Địch đã đè cánh cửa sổ xuống trước, nói: "Vũ Lâu, muội nghỉ ngơi một lát đi."

Nước trà vừa rồi có vấn đề.

Thì ra ca ca đứng trước ở đây là để khống chế cửa sổ, không cho nàng tỉnh táo.

Mí mắt nàng ngày càng nặng, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Nàng khó khăn chống hai tay trên mặt đất: "…… Ca ca, huynh định làm gì?"

"Vũ Lâu, muội không thể lại quay về bên cạnh Thái tử nữa!" Tần Viễn Địch nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn bức tử cha, sao muội còn có thể hầu hạ kẻ thù giết cha chứ!"

"Ai nói với huynh như vậy?"

"Muội đừng quan tâm là ai nói! Muội chỉ cần nói có đúng như thế hay không thôi?!" Tần Viễn Địch oán hận: "Vũ Lâu, huynh làm sao cũng không thể hiểu được, vì sao muội biết hết chân tướng mà còn hầu hạ Thái tử, còn sinh con cho hắn, để lại hai tên nghiệt chủng kia?!"

"Ca… ca ca…… Huynh không hiểu đâu…… Cha là vì……"

"Đừng nói nữa!"

Tần Viễn Địch thô lỗ ngắt lời giải thích của Vũ Lâu, bổ một chưởng vào gáy nàng.

Vũ Lâu a lên một tiếng, rồi ngã xuống đất, mất ý thức.

Chờ tới khi nàng tỉnh lại, thì trời đã về chiều, trong căn phòng đã không còn bóng dáng ca ca nàng nữa.

"Ca ca---" nàng hét lên.

Không có ai đáp lời.

Đột nhiên nàng như bừng tỉnh!

Kế điệu hổ ly sơn?!

Thân thể Vũ Lâu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, vừa cố gắng bước vài bước đã ngã nhào xuống đất. Nhưng nàng không còn cảm thấy đau, chỉ vô cùng sợ hãi, dù thế nào cũng phải cố đứng dậy.

Nàng bò được tới cửa, mở cửa ra, vịn vào tường khách điếm, nghiêng nghiêng ngả ngả xuống lầu.

Tiểu nhị khách điếm thấy một nữ tử xinh đẹp lảo đảo bước từ trên lầu xuống, vội đi tới đỡ nàng.

"Tiểu thư, người ……"

Vũ Lâu kéo áo tiểu nhị hỏi: "Nam nhân ở phòng trong cùng trên lầu hai rời đi lúc nào?"

Đôi mắt tiểu nhị mở to, nhớ lại rồi nói: "Đi khoảng hai canh giờ rồi!"

"Đáng giận‼!" Nàng đẩy đối phương ra, đi ra cửa.

"Vị khách quan này!" Chưởng quầy vội bước ra nói: "Nhìn tiết trời này, thì sắp sửa có một trận tuyết lớn đấy, ngài vẫn nên tránh một chút thì hơn, giờ ra đường không đi được đâu."

Vũ Lâu sững người, nàng nhìn ra ngoài, quả nhiên ánh tà dương phía cuối chân trời đỏ rực một góc, nhưng ngay bên cạnh đã bị mây đen vần vũ kéo đến.

Sẽ có một trận tuyết lớn!

Nhưng nàng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy. Vũ Lâu bước ra khỏi khách điếm, phi thân lên ngựa quay về chỗ ở.

Khoảng hơn một canh giờ sau, tuyết bắt đầu rơi, từ những bông tuyết mỏng manh như cánh ve, rồi không bao lâu bắt đầu biến thành những bông tuyết to như lông ngỗng đổ xuống.

Những gì nàng nhìn thấy, chỉ là một mảng trời trắng xóa.

Gió to thổi ào ào vào miệng, vào mũi khiến nàng không thở được.

Vó ngựa trơn trượt khiến nàng suýt thì ngã xuống núi, may mà nàng phản ứng nhanh, vừa vặn túm được khối đá nhô ra, vùng vẫy một hồi mới không bị rơi xuống vách đá sâu.

"…… hu hu…… Lam Tranh……"

Nàng xoa xoa đôi mắt khóc đến sưng đỏ: "Thật sự xin lỗi…… Thật sự xin lỗi…… Lam Tranh …… Ta không bảo vệ được con của chúng ta……."

Bước thấp bước cao, nàng thất thểu bước trong tuyết, đi xác nhận cái kết cục mà nàng đã dự đoán trước.

Ca ca thừa dịp nàng hôn mê, trộm đi hai đứa bé của nàng.

Nàng đã sớm bị trận đại tuyết làm cạn kiệt thể lực, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng, hai chân nàng chôn sâu trong tuyết, không thể bước được nửa bước.

Nàng ngất đi.

Tuyết rơi dầy đặc nhanh chóng chôn vùi cơ thể nàng.

***

Vũ Lâu tỉnh lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc khiến nàng không thể không hoài nghi, có phải nàng đã chết và đang ở trong mộng của ai đó không?!

Nàng nhéo mình một cái.

Đau!

Không phải là mơ?!

Cho dù là mơ, nàng cũng phải đi xem hai đứa bé thế nào. Nàng xoay người xuống giường, bổ nhào vào chiếc nôi bên cạnh.

Nàng vô cùng hy vọng có thể nhìn thấy hai bảo bối đáng yêu đang ngủ say bên trong.

Nhưng, rỗng tuếch!

Nàng vươn tay sờ vào nơi mà lẽ ra hai đứa bé đang nằm, ngay cả chính nàng cũng không hiểu, tại sao phải làm như vậy?‼!

Rõ ràng đã bị đưa đi mất rồi……

Nàng vịn vào nôi, ngã ngồi xuống đất, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: "…… Đây là mộng, là cơn ác mộng… phải mau tỉnh lại……"

Lúc này, nàng nghe tiếng bước chân tới gần, nàng rưng rưng oán hận ngẩng đầu: "Ai?"

"Tỷ tỷ, là đệ!" Người vừa tới nhẹ giọng nói. Cánh tay phải bị băng bó treo trước ngực.

"Vân Triệt?" Vũ Lâu mờ mịt: "Sao đệ lại ở đây?" Hỏi xong, không chờ Vân Triệt trả lời, nàng nhớ tới chuyện quan trọng hơn, nàng điên cuồng đứng bật dậy, lắc mạnh vai hắn: "Con của ta đâu? Đệ có nhìn thấy con ta không?"

"Ta đã thay tỷ hỏi mọi người, thấy bọn thị nữ nói là Phi Lục đến, ôm hai đứa nhỏ đi!"

"…… Phi Lục?"