Nghe tiếng trẻ con khóc, Lam Tranh vội lao đến bên cửa, định nhìn lén một chút, nhưng chưa kịp nhìn đã bị bọn thị nữ đẩy lại ra ngoài.
Lòng hắn như lửa đốt, đi qua đi lại trước cửa phòng, rốt cuộc hắn quyết định liều mạng. Không thèm quan tâm cái gì mà nam nhân không được bước vào phòng sinh nữa. Hôm nay hắn sẽ vào.
Thái tử điện hạ cứng rắn đi vào, thì cũng chẳng ai dám thật sự ngăn cản, chỉ nói vài câu: “Điện hạ dừng bước” rồi cũng phải nhường đường cho hắn.
Vào trong phòng, Lam Tranh lo lắng khi nhìn thấy Vũ Lâu suy yếu nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, ướt cả tóc mai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt nhìn, thấy Lam Tranh bước vào, liền bất chấp đau đớn, quát hắn: “…… Chàng…… sao lại vào đây? Mau…… mau ra ngoài đi‼!”
Bà đỡ đã vệ sinh sạch sẽ cho nàng, thấy hắn cũng bực mình: “Điện hạ, nam nhân không thể vào đây được, điềm xấu, mời ngài dời bước.”
Lam Tranh than thở: “Ta lo cho nàng mà.” Thấy nàng còn sức mắng mình, nên hắn cũng yên tâm, chắc nàng không sao, liền đi qua xem đứa bé vừa khóc oa oa kia.
Thị nữ cũng vừa lau rửa sạch sẽ cho em bé, quấn chăn ôm vào rồi đưa sang cho Lam Tranh: “Chúc mừng điện hạ, là thế tử.”
Lam Tranh vui mừng đến không khép được miệng, đưa ngón tay của mình nhẹ nhàng chạm vào ngón tay bé nhỏ như trong suốt của con. Trong đầu lại trống rỗng không còn nghĩ ngợi gì, chỉ thấy lòng tràn ngập sự vui sướng và hạnh phúc không thể khống chế được.
Bị hắn chạm vào, đứa bé lại khóc ầm lên, Lam Tranh cười khẽ hôn trán đứa bé một cái, rồi ôm đến bên giường Vũ Lâu: “Nghe con khóc to không này.”
Sinh con xong, nàng chỉ cảm thấy như vừa dạo qua một vòng địa ngục rồi quay về vậy. Còn chưa kịp nhìn ngắm con thì Lam Tranh đã vào. Nàng không kịp để ý đến con nữa, chỉ vội đuổi Lam Tranh ra ngoài: “…… Chàng mau đi ra……” Còn chưa nói hết câu, thì nàng đã cảm giác tử cung lại co rút như đau trở dạ, khiến nàng tối tăm mặt mũi, phát ra những tiếng thét đến tê tâm liệt phế.
Lam Tranh hoảng sợ, tưởng là do mình không nghe lời, nên chọc giận nàng, vội nói: “Vũ Lâu, nàng đừng lo, ta đi ra ngoài là được, nàng mau khỏe lên.”
Bà đỡ nhìn xuống hạ thân nàng rồi nói: “Còn một bé nữa, đầu ra rồi.”
Vừa rồi đã sinh một lần, nên lần này cũng không quá khó khăn nữa, chỉ dùng sức rặn một chút, bà đỡ đã đón được đứa bé thứ hai.
Bà đỡ nhìn lên, nhìn qua Vũ Lâu đang đau đớn rên rỉ, rồi quay sang nói với Lam Tranh: “Chúc mừng điện hạ, thêm một bé trai nữa.”
Vũ Lâu vừa nghe lại là bé trai, người nhũn ra, chán nản nói: “… sao lại là… con trai nữa…”
Lam Tranh như vừa tỉnh mộng. Sau khi bà đỡ lau rửa sạch sẽ đứa bé kia, lại đưa sang cho hắn, Lam Tranh mở chăn ra, thấy trên ngực đứa bé này có một vết bớt đỏ sẫm to bằng móng tay, nói: “…… Tốt quá, không khó phân biệt rồi…”
Lại lau rửa sạch sẽ cho Vũ Lâu lần nữa, bà đỡ và chúng thị nữ nói những lời chúc may mắn rồi lĩnh thưởng rời đi. Trong phòng chỉ còn vài bà đỡ có kinh nghiệm ở lại chăm sóc Vũ Lâu.
Lam Tranh ôm con tới bên giường, để Vũ Lâu nhìn. Vũ Lâu nhìn thấy hai đứa bé, hạnh phúc nói: “… Là con của chúng ta…”
Lam Tranh khẽ nhéo mũi nàng, cười nói: “Ngốc ạ… đương nhiên là con của chúng ta rồi…”
Vũ Lâu lại nói: “…… Nhìn đẹp hơn con chị dâu ta sinh nhiều……”
Lam Tranh chỉ vào mình: “Bàn về diện mạo, thì ca ca nàng làm sao so được với ta?”
Nàng dở khóc dở cười: “Lúc này mà chàng không thể nói được câu gì khác sao?”
Lam Tranh cười nói: “Trừ vui mừng, hạnh phúc ra, ta còn nói được gì nữa.”
Vũ Lâu lại thoáng ưu sầu: “…… Hai con trai sinh đôi…… Sau này phải làm sao bây giờ?”
Hắn biết ý nàng nói đến chuyện hoàng trừ (người được xác định sẽ kế thừa ngôi vua), liền cười nói: “Trên người không có bớt là ca ca, là con trai trưởng.”
Vũ Lâu nói: “Chỉ ra đời chậm hơn một chút mà mất cơ hội… Thật không công bằng.”
“Nàng lo nhiều quá rồi, chuyện đó là chuyện sau này, giờ nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nàng nghĩ cũng đúng, đây là chuyện rất lâu sau này. Lam Tranh hôn nàng một cái rồi nói: “Ta thề, giờ tuyệt đối không quấy rầy nàng.” Nhóm vú nuôi chăm sóc cho Vũ Lâu xong, rồi ôm bọn nhỏ đi ra ngoài.
Sau ba ngày, làm lễ tắm rửa đơn giản xong, Lam Tranh liền ôm con qua thăm Vũ Lâu. (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh ra đời được ba ngày thì sẽ tắm.)
Qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt nàng cũng khá lên nhiều. Vũ Lâu vui vẻ đón một đứa bé ôm vào lòng, hỏi Lam Tranh: “Con ăn chưa?” Một bà vú ở bên cạnh nói: “Dạ ăn rồi, đã mời bà vú có gia thế trong sạch đến chăm sóc ạ.”
Vũ Lâu bế xong, lại đổi với Lam Tranh, khi mở xiêm y, thấy trên ngực đứa bé có bớt, nàng lại nghĩ đến chuyện bất công với nó, không khỏi ôm nhiều hơn một chút.
Lam Tranh nhận ra nàng thiên vị với đứa con nhỏ, nói: “Nàng đừng bận tâm quá như thế, con còn chưa nói gì mà.”
Vũ Lâu nhướng mày: “Con nhỏ như vậy thì nói gì được?”
Lam Tranh vội cười nhận lỗi: “Ừ, là ta sai, nàng đừng tức giận, người vẫn còn yếu, tức giận sẽ hại sức khỏe.”
“Ta cũng đâu phải làm bằng giấy.” Nàng nói: “Sau này không cần bà vú nữa, tự ta sẽ chăm sóc hai đứa con này.”
“Một đứa thôi đã đủ mệt rồi, đây lại còn hai đứa, nàng cho con ăn sao nổi. Vẫn nên giao cho bà vú chăm giúp thì hơn. Ta và nàng cũng đều do bà vú nuôi lớn, không phải cũng rất tốt sao?”
Vũ Lâu nghe xong, chỉ nựng nựng con, không đáp lời.
Lam Tranh thở dài: “…… Sau này còn sinh nữa, nàng lại được chăm con mà.”
Mang thai song sinh đã vượt dự đoán của nàng rồi, thế mà lại còn nghe hắn nói sinh nữa, không khỏi nhíu mày: “Chàng còn dám nói vậy?! Đều tại chàng hết! Nếu không, làm sao lại cùng lúc sinh tới hai đứa để gây sức ép cho ta.”
Lam Tranh than thở: “Sao lại đổ lỗi cho ta.”
“Tại chàng. Vì chàng cũng từ bào thai song sinh mà ra.”
Lam Tranh buồn bực, đưa tay vẽ vòng tròn bên mép giường: “… Nếu hai đứa nó cũng có tật xấu gì, nàng cũng lại đổ cho ta à?”
“Nếu hai đứa mà thích dính người, thì ta không muốn sống nữa.” Vũ Lâu nói.
Lam Tranh an ủi: “Không đâu, có anh có em, chúng nó có bạn rồi, không phiền chúng ta đâu.”
Đúng như hắn nói, lần đầu sinh con lại có liền hai đứa, dù có nhóm bà vú giúp đỡ nhưng Vũ Lâu rất mệt nhọc.
Lam Tranh cũng có chuyện phiền lòng, đó là, việc Vũ Lâu sinh con chắc chắn đã báo về kinh thành. Hắn sợ sau khi Hoàng hậu biết sẽ có hành động gì, nên vô cùng lo lắng.
***
Sắp đến ngày đầy tháng, tối hôm đó, Lam Tranh ghé vào giường, vừa chơi với con vừa bàn bạc với Vũ Lâu chuyện tổ chức tiệc rượu.
Vũ Lâu nói: “Không cần phải làm phô trương quá, ở đây không có hoàng thân quốc thích, chúng ta tổ chức bữa tiệc nhỏ là được rồi.”
“Nhưng như vậy thì thiệt thòi cho các con quá.”
“Chờ đến khi về kinh thành, chúng ta sẽ tổ chức lại.”
Lam Tranh à một tiếng, rồi trầm mặc nói: “Vũ Lâu, nếu Hoàng hậu cho người tới đón mẹ con nàng về kinh thành, nàng có đi không?”
***