Nghề Vương Phi

Chương 234: Quỷ thần phá án




Lam Tranh để cho Vũ Lâu đạp vào vai mình, rồi đẩy nàng lên, sau đó hắn tự phi thân ra khỏi động. Ngoài trời bắt đầu sáng, những tia nắng ban mai mỏng manh không giấu được ánh sáng lấp lánh chiếu rọi xuống con đường mòn trên núi.

Vũ Lâu phủi bụi đất trên người, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Vẫn là thế giới bên ngoài tốt hơn.” Nàng xoay người, thấy Lam Tranh đang nhíu mày nhìn cửa động liền hỏi: “Chàng nghĩ gì vậy?”

“Có gì đó hơi kỳ quái……” Hắn vuốt cằm nói: “Chúng ta nói là phải đi, vậy mà nàng ta quá phối hợp. Nếu đúng ra, bị cầm tù lâu như vậy, nhìn thấy có người đến cứu thì sống chết cũng phải đòi ra bằng được ấy chứ.”

“Chắc là con gái nhà quan, nên hiểu lý lẽ.” Vũ Lâu kéo hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Sao mà suy luận nhiều thế, chàng mau về tắm rửa đi, rồi lát nữa phái người cứu nàng ta ra.”

Lam Tranh nghe xong, không nghĩ thêm nữa, ngược lại, lại nhớ tới chuyện Vũ Lâu mang thai.

Hắn càng nghĩ càng vui vẻ, không khỏi cắn môi cười trộm, rốt cuộc lại để nàng bắt gặp, khiến nàng cũng kéo tay áo mỉm cười.

Hai người đắm chìm trong ánh nắng sớm ban mai ấm áp, hạnh phúc đi xuống núi.

***

Quay về phòng ở, Vũ Lâu sai người đun nước tắm rửa, rồi thay xiêm y cho Lam Tranh, hắn vội nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta tự làm được rồi.”

“Được, chàng tự làm đi.” Vũ Lâu ôm vai, nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Lam Tranh vụng về cởi đai lưng.

Nàng im lặng nhìn hắn không nắm được điểm mấu chốt, rốt cuộc đành ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng: “Chàng đúng là bị sự giáo dục của đế vương làm hỏng rồi.”

Lam Tranh nói: “Chuyện này đương nhiên là có người hầu hạ, đâu phiền ta phải tự làm.”

Vũ Lâu à một tiếng, rồi tiến lên giúp hắn cởi xiêm y, ra vẻ vô tình hỏi: “Vậy trước đây đều là ai hầu hạ chàng?”

“Không nhớ rõ.”

Vũ Lâu giương mắt theo dõi hắn: “Nói nhảm, từ nhỏ chàng đọc qua sách là đã nhớ rõ, chẳng lẽ không nhớ được ai hầu hạ chàng sao?”

“Lời thánh nhân thì phải lưu tâm, chuyện phàm phu tục tử chỉ là gió thoảng mây trôi thôi.”

Nàng kéo cẩm bào của hắn, túm túm gọn lại rồi ném vào góc tường: “Xui xẻo!”

Hắn cười hì hì, kéo xiêm y của nàng: “Đúng thế, xui xẻo lắm, cởi hết đi.”

Móng vuốt sói còn chưa kịp cởi ra thì đã bị nàng đập cho một cái: “Ta đi gọi thị nữ đến hầu hạ chàng, chàng chờ đó.”

Lam Tranh không hiểu gì cả, vừa rồi vẫn còn tốt đẹp, sao chớp mắt một cái mặt đã biến sắc rồi: “Vũ Lâu, nàng đừng đi.” Hắn chợt nhớ ra, có thể do vừa rồi nhắc đến chuyện thị nữ kia, nên vội giải thích: “Ta sợ nàng thế này nên mới không nói đấy, thật sự không có gì mà.” Hắn ôm nàng vào lòng, thân mật một hồi, rồi lôi kéo nàng vào thùng tắm. Vuốt ve nàng lại khiến hắn động tình, nhưng vì nghĩ đến nàng đang mang thai nên đành nhịn xuống.

Vũ Lâu thấy vẻ mặt quẫn bách của hắn, khẽ nheo mắt lại, rồi cười xấu xa, cố ý tới gần hắn, ngón tay ngọc khẽ di chuyển từ ngực hắn xuống. Nhìn thấy tay nàng như có như không chuẩn bị rơi vào trong nước, Lam Tranh vội túm lại, cắn cắn đầu ngón tay nàng nói: “Chọc giận ta, cẩn thận ta ăn nàng đấy.”

Nàng ôm bụng, cúi đầu thở dài: “Đứa con đáng thương của ta, con có phụ vương như vậy không biết là có thể an toàn mà ra đời không đây.”

Hai người cũng biết có đứa bé này là chuyện khó khăn đến thế nào, nhất là Lam Tranh. Hắn vội giơ tay làm ra vẻ tù binh đầu hàng: “Ta cam đoan không chạm vào nàng nữa, sẽ ít ham muốn hơn cả hòa thượng quy y trên núi Ngũ Đài.”

Nghe hắn nói vậy, Vũ Lâu bật cười. Lam Tranh nhìn nụ cười của nàng, trong lòng lại nảy sinh ham muốn, sợ cầm lòng không được, bèn vội vội vàng vàng tắm cho xong rồi mặc y phục rời đi. Dọc đường đi, hắn phải liên tục hít sâu hít sâu…

Sáng sớm, Thái tử điện hạ nói là thiếp thân hộ vệ của mình lạc đường, sai người đi lục soát, còn hắn thì yên ổn ngồi trong trướng. Dưới mưu kế của hắn, bọn hộ vệ ‘ngẫu nhiên’ phát hiện một huyệt động đáng ngờ.

Khi nghe người hầu báo lại, Lam Tranh làm ra vẻ khiếp sợ rồi đi ra ngoài: “Đi mau, đưa ta đi xem.” Đi được hai bước, hắn quay lại nói với Trâu Phàm đang lén lau mồ hôi: “Trâu đại nhân, chuyện này rất nghiêm trọng, mau đi theo ta.”

Đến cửa động đêm qua, đã có người đi xuống trước. Lam Tranh chắp tay sau lưng đứng ở cửa động chờ tin tức, một lúc sau, có thị vệ đi lên, ôm quyền bẩm báo: “Bẩm điện hạ, phía dưới phát hiện một thi thể nữ nhân.”

Trong lòng Lam Tranh run lên, tình hình gì thế này, sao chỉ vài canh giờ mà người đã chết rồi. Liệu có phải là bị giết người diệt khẩu không?!

Người hầu kia nói tiếp: “Nhìn tình trạng thi thể, thì có vẻ người đó chết được vài ngày rồi, mặt hư thối không nhìn rõ lắm.”

“Hả?” Lam Tranh ngạc nhiên, tim nhảy loạn lên, một lúc lâu sau mới nói: “Gọi Lâm thị lang của Kim Lăng đến nhận thi thể.”

Trâu Phàm nói: “Thần thấy nữ nhân này có thể là do không cẩn thận nên bị ngã xuống động mà chết, sao ngài lại nói là con gái của Lâm thị lang?”

Lam Tranh lạnh nhạt nói: “Là xác chết đó nói cho ta biết.”

“Ha ha……” Trâu Phàm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Ngài thật thích đùa.”

Lam Tranh càng nghĩ càng thấy quái dị, giữa cảnh sắc tươi đẹp này mà hắn không kìm được, rùng mình một cái, yên lặng quay về hướng mộ chính thầm cầu nguyện: “Tổ mẫu đại nhân. Cháu sai rồi, người nghỉ ngơi đi.”

Tử thi kia nhanh chóng được đưa lên, vừa nhìn thấy xiêm y trên người nàng ta, chân Lam Tranh như mềm nhũn, may mà có người hầu bên cạnh đỡ lấy. Tim Lam Tranh lạnh như băng, xiêm y trên người tử thi này giống hệt xiêm y mà nữ nhân tối qua hắn nhìn thấy.

Trong lúc chờ Lâm thị lang tới xác nhận thi thể, Lam Tranh cảm thấy sau lưng lạnh run.

Lâm thị lang lật xem phía sau tai của tử thi, lập tức khóc ròng nói: “Có bớt, là con gái ta…… là con gái ta……” Sau đó, ông ta ra vẻ liều mạng, lao vào đánh Trâu Phàm: “Ngươi là hung thủ giết người!”

Lam Tranh quát hai người dừng tay, rồi hỏi Lâm thị lang: “Có phải con gái ngươi và con trai Trâu Phàm có tình cảm với nhau không?”

Lâm thị lang ngẩn người: “Dạ phải……”

“Vậy được rồi.” Lam Tranh phân phó xuống dưới: “Bắt Trâu Phàm lại cho ta, lập tức phái người đi khám xét nơi ở của hắn, cẩn thận tìm kiếm, dù có lật ba thước đất lên cũng phải tìm kỹ từng tấc. Còn nữa, bắt cả tên con trai giết người của hắn lại, chờ người từ kinh thành về áp giải đi.”

Lệnh ban xuống liên tiếp khiến mọi người giật mình, Trâu Phàm sợ đến vỡ mật, Thái tử chỉ vừa đến tẩm lăng chưa được vài ngày, sao đã biết được hết những việc xấu của lão rồi?! Lam Tranh đi theo quan binh vào tra xét nhà Trâu Phàm, quả nhiên phát hiện có giấu trân bảo lấy trộm từ hoàng lăng của Thái hậu.

Chân tướng đã rõ ràng, lại càng làm hắn lạnh người hơn. Lúc này, quan viên địa phương ở Kim Lăng cũng đã tới, Lam Tranh liền ‘khoan dung’ nhường chỗ, để tri phủ tự lo liệu vụ án này.

Quay về chỗ ở, thấy Vũ Lâu đang ngồi trên giường thêu thùa may vá, hắn giật lấy vải thêu, ném sang bên cạnh, ôm nàng nằm xuống nói: “Thật đáng sợ……”

Vũ Lâu giãy dụa: “Chàng mau đứng lên, mau đứng lên!”

Lam Tranh không chịu, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Trinh Ý Thái hậu…… thật đáng sợ……”

Vũ Lâu buồn bực: “Không đứng dậy thì đừng hối hận!”

Hắn không hiểu, cọ cọ vào người nàng: “Hối hận cái gì?” Đột nhiên hắn cảm giác bên hông đau đớn, hắn chợt hiểu ngay: “Kim, kim, kim, kim‼! Đau chết ta mất‼! Sao nàng để bừa mấy thứ này ra đây‼!”