Nghề Vương Phi

Chương 233: Nửa đêm thăm lăng tẩm




Sau khi Lam Tranh ngã xuống động sâu, Vũ Lâu cũng vội vàng muốn đi xuống, nhưng nàng rất sợ huyệt động tối đen như mực thế này, không biết là nông hay sâu. Nàng quỳ xuống, ghé vào cửa động nói với Lam Tranh: “Chàng chờ một chút, ta đi gọi người đến.”

Lam Tranh không trả lời nàng, vì thế, Vũ Lâu lại càng lo lắng gọi hắn.

Bỗng nhiên, có một vài tiếng khóc thê lương, nức nở vang ra từ đáy động, quanh quẩn không dứt, khiến nàng cảm giác như mình vừa bước lạc xuống địa ngục, tóc gáy dựng đứng cả lên, cũng không quan tâm là Lam Tranh có cho phép hay không, liền bước vào cửa động, trượt người xuống.

Động này không quá dốc, lại rất gồ ghề, nên Vũ Lâu trượt xuống cũng không quá nhanh, có thể dễ dàng chạm đất vững vàng. Lam Tranh đang lần mò đi xem tình hình thế nào, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng loạt soạt, rầm rầm, quay lại đã thấy Vũ Lâu đang trượt xuống, hắn bị dọa đến biến sắc, vội lao ra đỡ nàng.

Vũ Lâu an toàn rơi bịch xuống người hắn, khiến Lam Tranh lảo đảo lùi về sau vài bước, ôm được nàng đứng vững rồi, hắn mới tức giận trách cứ: “Sao nàng cũng nhảy xuống đây? Không phải là ta để nàng đi gọi người tới sao?”

“Vừa rồi chàng không nghe thấy tiếng khóc à? Ta sợ chàng bị quỷ ăn mất, nên mới xuống xem chàng thế nào! Chàng lại còn trách ta!”

“Nàng xuống tìm ta, nếu có quỷ thật, thì nàng chạy làm sao?”

“Chết thì chết chứ sao, người một nhà, chết cùng một chỗ cũng được.”

Tuy giọng điệu của nàng không hay ho gì, nhưng ba từ “người một nhà” lại khiến Lam Tranh thấy vô cùng ấm áp, không kìm được khẽ nở nụ cười. Vũ Lâu lấy đồ nhóm lửa từ trong tay áo ra, nhìn tình hình xung quanh, lại thấy Lam Tranh đang cười, liền nhíu mày nói: “Cười cái gì, kỳ cục!”

Lam Tranh ôm lấy nàng, cọ cọ vào mặt, cười tủm tỉm nói: “Từ nay về sau chúng ta có ba người rồi, ta vui mừng, hạnh phúc chẳng lẽ không được sao.”

“Hừ, về sau phải đối mặt với hai tên ma quỷ thích bám người thế này, ta cũng sớm đoản mệnh mất thôi.”

Lam Tranh đưa tay xoa bụng nàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương: “Chắc chắn con sẽ là một đứa bé ngoan.”

Nàng cười phì một tiếng: “Con của chàng, mà có thể ngoan được, thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi.” Bỗng nàng nhìn thấy trên mặt đất phía trước có một cây đèn, liền đẩy hắn ra, đi tới chỗ đó, cúi người nhặt đèn rồi châm lửa lên.

Nàng giơ đèn, nhìn khắp mọi nơi, mới phát hiện mình đang ở trong một mật động rất lớn.

“Ở đây là……”

“Đâu đó trong huyệt mộ……”

Hai chữ huyệt mộ làm nàng cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua, mà lúc này, một tiếng khóc thanh thanh bay tới càng phụ họa thêm cho tình cảnh lúc này. Vũ Lâu kêu lên một tiếng, rồi ôm chặt lấy tay Lam Tranh, sợ hãi nói: “Lam Tranh…… Chúng ta ra ngoài đi.”

“Xuống cũng xuống rồi, tốt xấu gì cũng phải điều tra xong đã rồi nói sau.” Lam Tranh nhẹ nhàng đè tay nàng: “…… Đừng sợ.”

Trong lòng hắn lại thầm thích thú, bộ dạng này của nàng thật sự rất đáng yêu.

Vũ Lâu nói: “Sao không sợ được, đây là huyệt mộ đấy. Chẳng lẽ chàng không sợ chuyện ma quỷ sao?”

“Ta chỉ sợ không phải là quỷ…… mà là người.”

“Sao chàng lại khẳng định như vậy?”

Lam Tranh ôm trán than nhẹ: “Tổ mẫu của ta là Trinh Ý Thái hậu, là một người rất……, đừng nói đến chuyện bà khóc, chỉ cần các cung nữ chôn cùng bà mà dám khóc, e là còn bị bà xử phạt ấy, dù biến thành quỷ cũng vậy.”

“Một người rất làm sao?” Không nghe thấy hắn tả chính xác, Vũ Lâu thắc mắc.

“Mạnh mẽ, nghiêm khắc.” Lam Tranh nhớ lại chuyện trước đây: “…… Là một người siêu cấp đáng sợ, hình như bà chưa bao giờ cười, trẻ một cách quỷ dị. Khi bà tấn thiên, cũng tầm khoảng sáu mươi tuổi, nhưng dung nhan nhìn chỉ như tầm bốn mươi tuổi thôi……”

“Không phải là rất tốt sao.” Là một nữ nhân, nàng đương nhiên hâm mộ người có khả năng giữ gìn nhan sắc.

“Tốt gì mà tốt.” Lam Tranh nói: “Tĩnh Thần nói người bà có ngâm hương liệu chống phân hủy ấy.”

“Tên đó mà cũng biết sợ người à.” Tuy hiện giờ nàng đã có thai, nhưng nhắc lại Tĩnh Thần đã từng hại nàng, thì nàng vẫn oán hận như trước.

“Không ai là không sợ bà, Thanh Hà vương nói chỉ cần vừa nhìn thấy bà là đã sợ đến mức muốn đi nhà xí rồi.”

Lam Tranh vừa nói xong, đột nhiên một cơn gió lạnh ùa vào thổi tắt cây đèn trong tay, Vũ Lâu hoảng sợ, giọng run rẩy nói: “Lam Tranh, chàng đừng nói nữa, Thái hậu tức giận rồi……”

“Bà tức giận thật thì sẽ đáng sợ hơn thế này nhiều.” Lam Tranh cầm chặt tay nàng: “Có gió, chứng tỏ là có lối ra, nàng châm lại đèn đi, cố gắng đừng để gió thổi tắt nữa, chúng ta tham quan huyệt mộ nào.”

Vũ Lâu lại châm đèn lên, nhắm mắt đi theo hắn. Nàng thầm nghĩ, lúc trước khi hắn sinh bệnh, sợ bóng tối như vậy, ném hắn vào căn phòng không có đèn là khóc bù lu bù loa, giờ thì sao, lại còn dám tham quan huyệt mộ vào lúc nửa đêm nữa, muốn làm Thần Chung Quỳ đến phát nghiện rồi hay sao?

* Thần Chung Quỳ: là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo tranh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.

“Lam Tranh… chúng ta quấy rầy Thái hậu thế này, không tốt đâu……” Nàng hơi hơi sợ.

“Có người khóc trong huyệt mộ của bà, ta giúp bà tìm ra, bà nên vui mới đúng.”

Vì sợ hãi, Vũ Lâu bám chặt, như dính trên người Lam Tranh. Lam Tranh thầm cười trộm, được lời rồi!

“Lam Tranh… không phải trong huyệt mộ của Hoàng thất thường có cơ quan sao?”

“Ở mộ chính thì có, hiện giờ chúng ta cách mộ chính rất xa.” Lam Tranh nói: “Ta đoán, có lẽ con trai Trâu Phàm đã nhốt cô gái kia ở đây, nếu không, ở động khẩu cũng sẽ không có đèn…… A! Nàng nghe xem, giọng nói phát ra từ phía trước. Đi mau!”

Vũ Lâu không dám mở mắt, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, nên khép hờ mi, đi sát theo Lam Tranh. Tiếng khóc ngày càng gần, rốt cuộc nàng cũng tìm được chủ nhân của tiếng khóc đó, một cô gái tóc tai bù xù. Ánh mắt cô gái kia đã sớm không còn quen với ánh sáng. Cây đèn của Vũ Lâu vừa đưa tới gần, nàng ta đã thét lên một tiếng rất thê lương.

“…… Chúng ta tới cứu cô.” Vũ Lâu dịu dàng nói, nàng đẩy cây đèn ra xa.

“Ngươi là ai?” Lam Tranh hỏi.

Cô gái kia đưa tay che mắt, giọng nói yếu ớt: “…… Ta là…… con gái của Lễ bộ thị lang ở Kim Lăng.”

“Vì sao ngươi ở đây?” Lam Tranh nhìn xiêm y trên người nàng ta tuy đã bẩn hết, nhưng vẫn nhìn ra được nó vốn là đồ quý, thân phận không phải tầm thường.

Vừa hỏi xong, nàng kia lại thổn thức khóc. Vũ Lâu kéo Lam Tranh ra sau mình, tiến lên nhẹ nhàng nói: “Cô đừng sợ…… Chàng sẽ đòi lại công bằng cho cô mà.”

“…… Ta phát hiện trang sức hắn tặng ta có vấn đề, nên chất vấn hắn mới biết, trang sức đó là lấy trộm từ trong huyệt mộ ra…… Ta nói muốn tố giác hắn, dưới tình thế nguy cấp, hắn đã bắt cóc ta, giam ta trong này.”

“Hắn mà cô nói, có phải là con trai Trâu Phàm không?”

“…… Phải……”

Lam Tranh hừ giọng: “Ngươi có muốn tố giác hắn cũng không thể nói thẳng với hắn được. Trộm đồ trong lăng tẩm của Hoàng thất là tội tru di cửu tộc, hắn không giết ngươi đã là phúc cho ngươi lắm rồi.”

Vũ Lâu dậm chân, nhéo Lam Tranh một cái: “Nàng ta đã đau khổ như vậy rồi, mà chàng còn mỉa mai nữa.”

Lam Tranh xoa xoa cánh tay bị nàng nhéo: “Được rồi, được rồi, ta không nói, chúng ta đi thôi.”

“Chàng không cứu nàng ta sao?”

“Ngày mai ta sẽ sai người vào tuần tra, làm bộ như phát hiện nơi này có vấn đề, sau đó cứu nàng ta lên.” Lam Tranh nói: “Giờ nếu cứu nàng ta lên ngay, thì cái tội tự ý xâm nhập vào lăng tẩm của Trinh Ý Thái hậu, ta sẽ phải nhận đủ đấy.”

***