Nghề Vương Phi

Chương 227: Tranh cãi không ngừng




Vân Triệt đứng dậy túm lấy tay Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, giờ có ta ở đây rồi, tỷ quay về Vân Nam cùng ta đi, cách xa tên này một chút!”

Lam Tranh vốn đã muốn nhường nhịn Vân Triệt, nhưng hắn ta còn dám gây sự ngược lại, làm sao hắn có thể bỏ qua, liền đứng vụt dậy nắm cánh tay Vân Triệt, bẻ quặt ra sau lưng, ép cả người hắn ta xuống bàn: “Vũ Lâu ở đâu, không cần ngươi nhiều chuyện! Không cần biết ngươi là ai, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta!”

“Tỷ tỷ, cứu ta!” Vân Triệt cầu cứu Vũ Lâu.

“Chàng mau thả đệ ấy ra!” Vũ Lâu đẩy Lam Tranh ra, bao che cho Vân Triệt: “Chàng thật là, lúc đầu học võ công thì bắt nạt ta, giờ lại bắt nạt Vân Triệt, chàng không thể dùng vào chỗ khác được à!”

Lam Tranh tức muốn nổ phổi, muốn biện bạch cho mình, nhưng vừa nhếch nhếch môi thì lại nhớ ra, đúng là hắn đã từng bắt nạt Vũ Lâu.

Vân Triệt xoa xoa cánh tay nói: “Tỷ tỷ, hắn không đáng tin, không chừng ngày nào đó, hắn thấy tỷ không thuận mắt, lại bắt nạt tỷ đấy. Đến chuyện phạt tỷ vào giáo phường tư mà hắn còn làm được, giờ bảo hắn đối xử tốt với tỷ hả, quỷ cũng phải bật cười.”

Lam Tranh nói: “Ngươi thì biết cái gì, nếu không có ta bảo vệ cho Vũ Lâu, thì nàng làm sao có thể không bị tổn hại đến một sợi tóc như thế?!”

Vân Triệt cười lạnh: “Vũ Lâu tỷ tỷ vốn đang êm đẹp làm một Vương phi cao quý, bị ngươi hại đến cửa nát nhà tan, giờ ngươi còn tự tô hồng mình thành tốt đẹp như thế à.”

Lam Tranh choáng váng, sao huyết thống họ Tần kia, ai cũng thích lôi chuyện cũ ra nói thế. May mắn lắm Vũ Lâu mới không cằn nhằn chuyện ác của hắn ngày xưa, giờ lại đến tên Vân Triệt này lôi ra, thay Vũ Lâu quở trách hắn là thế nào.

“Ban đầu là do Tĩnh Thần làm việc ác, rồi đến Tấn vương đục nước béo cò!” Lam Tranh nói: “Đương nhiên, tội lỗi lớn nhất là từ vị cha thân sinh của hai người đấy!”

Vân Triệt kéo Vũ Lâu ra sau lưng mình: “Ta không nhận Tần Khải Canh làm cha ta, chỉ nhận người tỷ tỷ này. Tóm lại, không cho ngươi bắt nạt tỷ ấy.”

“Tên tiểu tử nhà ngươi quản rộng thật đấy!” Lam Tranh lấy cứng đối cứng: “Ta mà sợ ngươi sao. Hàn vương phi phái người tới tìm ngươi, mau quay về Vân Nam đi. Ngươi ở kinh thành mấy tháng cũng quá đủ rồi. Đúng rồi, tiện đường lôi luôn cả tên mãng phu Vương Kỳ về đi.”

Vân Triệt khiêu khích: “Ngươi quản mới là rộng đấy. Hoàng thượng cũng chưa cho ta rời kinh thành, ngươi vội cái gì! Hơn nữa, còn lâu ta mới đi. Ta đi rồi, ngươi lại làm chuyện xấu hại Vũ Lâu tỷ tỷ thì sao!”

Lam Tranh biết không thể nói lý với tên này, liền quay sang Vũ Lâu: “Nàng nói cho rõ đi, nói cho hắn biết, nàng nguyện ý ở cùng ai‼!”

Vũ Lâu muốn làm người hòa giải, nói: “Hai người đừng ồn ào nữa, khó khăn lắm mới nói rõ được chân tướng sự việc, mọi người vui vẻ hòa thuận không tốt hơn sao?!”

Lam Tranh đang định nói thì Vân Triệt đã chen trước: “Ai thèm hòa thuận vui vẻ với hắn! Tên này chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì tốt đẹp đâu!”

Lam Tranh bị chỉ trích nhiều, rốt cuộc cũng bùng nổ: “Ngươi có tư cách gì mà nói ta? Ngươi hạ độc hại người, tâm địa tốt hơn ta sao?! Đừng có nói với ta, là ở đất phong của ngươi, hạ độc cũng giống như ăn cơm hàng ngày nhé, còn lâu ta mới tin!”

“Ta đúng là quá sai lầm, lẽ ra nên hạ độc câm cho ngươi, để ngươi câm luôn đi mới phải!”

“Vũ Lâu! Nàng nghe xem, rốt cuộc là ai ác hơn ai‼!”

Vũ Lâu phiền muốn chết đi được, cứ bắt đầu nói một cái là lại ồn ào không ngừng, chẳng lẽ không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được hay sao. Mặc kệ, phải giáo huấn một bên trước đã, Lam Tranh bất hạnh, trở thành mục tiêu đầu tiên của Vũ Lâu.

“Lam Tranh, chàng nói ít đi một hai câu được không, Vân Triệt còn nhỏ mà.”

Vân Triệt nghe vậy, cười đắc ý.

Lam Tranh bị phê phán, thái độ kiêu ngạo bỗng chốc bị hạ xuống, ủ rũ ngồi vào ghế, buồn bã cô đơn.

Vũ Lâu nhìn bộ dạng hắn như một đứa nhỏ chịu oan ức, khiến nàng cũng không đành lòng, liền đi lại gần, dịu dàng nói: “Lam Tranh, có chuyện gì thì từ từ nói, chàng đừng tức giận.”

Lam Tranh sao có thể không tức giận, than thở: “Vì sao nàng không nói hắn lại đi mắng ta.”

Vân Triệt thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa: “Tỷ tỷ, tỷ xem kìa, hắn ngây thơ như vậy, không đáng tin chút nào. Tỷ vẫn nên theo ta thì hơn, ta nhất định sẽ tuyển cho tỷ một phu quân tốt.”

Lam Tranh nổi cáu, nhưng bỗng nghĩ ra điều gì, chợt cười nói: “Ngươi nên tỉnh lại đi, Vũ Lâu đã có thai con của ta, còn gả được cho ai?!”

Xung quanh bỗng yên tĩnh‼!

Vân Triệt không tin: “Tỷ tỷ, hắn gạt ta đúng không? Có phải không?”

Lam Tranh buông tay: “Có phải gạt người hay không, chờ sinh ra là biết.”

Vũ Lâu muốn chấm dứt màn cãi cọ liên miên này, nên thuận ý Lam Tranh, nói với Vân Triệt: “…… Đúng thế.”

Đến lượt khí thế của Vân Triệt bị hạ xuống, hắn quay về ghế, căm tức nhìn Lam Tranh nhưng lại không nói được gì, chỉ oán hận lườm Lam Tranh một cái.

Rốt cuộc cũng không còn ồn ào nữa, Vũ Lâu cũng ngồi xuống, hỏi Vân Triệt: “Sao đệ lại hạ độc Tấn vương?”

“Hắn có hôn ước với tỷ mà lại ngồi yên nhìn tỷ bị tên khốn này bắt nạt, nên giáo huấn!”

Vũ Lâu nói: “Nhưng hạ độc rất nguy hiểm, nếu Tấn vương phát hiện ra, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đệ.”

“Chẳng phải hắn không thể phát hiện ra sao.” Vân Triệt cười khẽ: “Trong mắt hắn, ta chỉ là một tên ngây ngô ngốc nghếch. Hơn nữa, ta có người giúp mà.”

“Ai giúp ngươi?” Lam Tranh bĩu môi: “Ngươi mà cũng xếp thân tín vào bên cạnh Tấn vương à?”

“Là Thanh Hà vương.” Vân Triệt tủm tỉm nói: “Thanh Hà vương là tay sai trung thành của Tĩnh Thần, Tĩnh Thần đã chết, hắn nghĩ là Tấn vương làm, nên hận Tấn vương đến tận xương tận tủy.”

“Ngu ngốc.” Lam Tranh đánh giá tên đệ đệ của mình: “Tĩnh Thần chỉ coi hắn là một con chó, mà hắn lại trung tâm đến vậy.”

“Cho nên…… Chỉ cần bên Tấn vương có bất cứ động tĩnh gì, ta cũng biết. Khi ta biết Vũ Lâu tỷ tỷ đi ra khỏi y quán, ta liền đi theo, ta nghĩ tỷ ấy đến hái thảo dược để cứu Tấn vương. 

Tuy ta cho tỷ ấy, nhưng lại thừa lúc nửa đêm đốt cháy túi đựng thảo dược, tiếc là không được như ý. Ta vốn đang thất vọng, nhưng đến buổi cung yến hôm đó, thấy ngươi không bị độc phát, là ta đoán được, Vũ Lâu tỷ tỷ chế dược cho ngươi. Thật đáng giận!”

Thì ra đây là chân tướng sự việc.

“Hừ, ngươi không hại được ta, có phải là lại nảy ra kế mới để đẩy ta vào chỗ chết không?”

Lam Tranh vừa dứt lời, lại khiến Vân Triệt trầm mặc.

Vũ Lâu có dự cảm xấu: “Sao thế? Sao đệ không nói gì?”

“À……” Vân Triệt vòng vo: “Thật ra…… ta đã làm rồi……”

Lam Tranh vội hỏi: “Ngươi làm gì rồi?” Tim hắn nhảy loạn lên.

“…… Ta……”

“Nói mau!”

Ngay khi Lam Tranh đang khổ sở ép hỏi Vân Triệt, thì chợt nghe có thái giám ở cửa cung cao giọng nói: “Thánh chỉ đến — Đông Cung Thái tử tiếp chỉ‼!”

Lam Tranh vội mở cửa điện ra, quỳ xuống đất nghe chỉ, Vũ Lâu và Vân Triệt cũng quỳ xuống.

Mười mấy thái giám truyền chỉ đứng xếp thành hai hàng trước cửa cung, khí thế phô trương này vừa nhìn là thấy không phải thánh chỉ tầm thường.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, lệnh cho Thái tử Lam Tranh đi đến Kim Lăng trông coi việc tu sửa lăng mộ của Ý Trinh Thái hậu, ngày hôm nay lập tức lên đường!”

Thái giám tuyên chỉ xong, Lam Tranh đưa hai tay tiếp chỉ, giao lại cho Vũ Lâu đứng bên cạnh. Tên thái giám kia cũng vội vàng cáo từ: “Nô tài còn ý chỉ khác phải tuyên, xin khấu biệt Thái tử thiên tuế!”

“Còn ý chỉ phải truyền sao?”

“Hồi Thái tử điện hạ, mỗi Hoàng tử đều có thánh chỉ riêng!”

***