Lam Tranh chuyển bại thành thắng, không chỉ rửa sạch hiềm nghi mà còn giáo huấn được Tấn vương nữa.
Tất cả những điều này đều nhờ công của Vũ Lâu. Hắn ở trong cung nhịn mấy ngày mới chuồn được ra để đi tìm nàng, nhưng vừa tới y quán đã thấy Phương Lâm vội vã rời đi.
“Đứng lại!” Lam Tranh gọi hắn lại: “Ngươi định làm gì?”
Dáng vẻ của hắn giống như muốn đi mật báo.
“À……” Phương Lâm hạ thấp người thi lễ: “Điện hạ, mời vào!”
“Có phải Tấn vương ở đây không?”
“Không, Tấn vương không có đây.”
Lam Tranh hơi yên tâm, nhưng nghĩ một chút, sắc mặt lại trầm xuống: “Có phải Hàn vương Thế tử đang ở đây không?”
Phương Lâm im lặng.
“Quả nhiên!” Nhớ câu nói hôm đó của Vân Triệt, Lam Tranh cực kỳ tức giận, hắn phải vào tống cổ tên ôn thần kia đi mới được.
Hắn nhanh chân đi về phía phòng của Vũ Lâu, đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng cười của nàng, lửa giận lại càng bùng lên trong ngực.
Lam Tranh vén rèm cửa lên bước vào, nhìn thấy Vũ Lâu đang ngồi trên ghế đùa giỡn với Vân Triệt ngồi đối diện.
Vũ Lâu nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thấy hắn, ngạc nhiên nhiều hơn vui mừng: “Sao chàng lại tới đây?”
Câu này, nghe không thoải mái tí nào.
Cái gì mà sao hắn lại đến đây chứ?!
Lam Tranh dỗi: “Sao nào? Ta không thể tới đây sao?”
Dù sao cũng sống cùng hắn một thời gian dài, Vũ Lâu biết hắn đang ăn dấm chua, vội nói tốt cho Vân Triệt: “Lam Tranh, chàng đừng như vậy, Vân Triệt đã giúp ta không ít chuyện đâu.”
Nếu không có Vân Triệt, nàng sẽ không lấy được thiên táng thảo, thì làm sao cứu được hắn.
Không chờ Lam Tranh trả lời, Vân Triệt đã ngượng ngùng cúi đầu nói: “Không có gì, vì Vũ Lâu tỷ tỷ, ta cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện này kia mà.”
Lam Tranh giận dữ đến gần hắn, nhìn xuống đối phương: “Khi nào ngươi quay về Vân Nam?”
“Còn chưa chơi đủ mà, ta vẫn chưa muốn về.” Vân Triệt nói: “Hơn nữa, Cửu ca lại trúng độc, ta rất lo lắng, chờ huynh ấy khá hơn ta sẽ đi.”
Lần này Vân Triệt không nói muốn đưa Vũ Lâu đi, Lam Tranh hừ lạnh một tiếng, rồi nắm tay Vũ Lâu kéo về bên mình, cười với nàng: “Vũ Lâu ngoan, có nhớ ta không hả?”
Vũ Lâu mặt mỏng, trước mặt Vân Triệt nàng không tiện thể hiện tình cảm với hắn, chỉ khẽ nghiêm mặt nói với Lam Tranh: “Còn có người ngoài ở đây đấy, đừng hỏi nữa.”
Lam Tranh nhìn Vân Triệt, nhíu mày, ý là, ngươi là người ngoài đấy, còn không đi mau đi?!
Vân Triệt cắn môi dưới, lạnh lùng lườm hắn một cái, rồi mới cười nói với Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, hay là quay về Vân Nam cùng ta đi.”
Ngươi, cái tên khốn này! Còn dám nói ra nữa! Lam Tranh tức giận.
Vũ Lâu mỉm cười: “Vân Nam rất đẹp, nhưng chỉ e là giờ ta không đi ngay được. Chờ bao giờ có dịp sẽ đi.”
Vân Triệt nói: “Không sao, dù sao ta cũng không vội, ta ở lại kinh thành chờ tỷ tỷ thu xếp công việc là được.”
Lam Tranh nói: “Ngươi ngốc thật hay giả ngốc thế, nàng nói chờ có dịp chẳng qua là nói cho qua chuyện thôi. Ngươi còn tưởng thật nữa à?!”
Vân Triệt nghe xong, buồn bã nhìn Vũ Lâu, giọng vô cùng thất vọng hỏi: “Tỷ tỷ, thật thế sao?”
Vũ Lâu không chịu được khi nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, vội nói: “Không phải nói cho qua đâu, nếu có dịp nhất định ta sẽ đi mà.”
Lam Tranh bực bội, giả vờ đáng thương để làm nũng, là nghề của hắn, Vân Triệt dùng chiêu này, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu rồi.
Lam Tranh tiến lên nắm lấy cằm Vân Triệt lắc: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bộ làm tịch trước mặt ta. Ngày mai ta sẽ khiến phụ hoàng phải bắt ngươi quay về.”
“Lam Tranh!”
Vũ Lâu bảo vệ Vân Triệt, trừng mắt nhìn hắn: “Vân Triệt không trêu chọc gì chàng, chàng bắt nạt hắn làm gì!”
Lại bị Vũ Lâu nghĩ oan khiến Lam Tranh mất bình tĩnh nói: “Được, nàng thấy hắn tốt, thì quay về Vân Nam cùng hắn đi!”
Dứt lời, hắn phẩy tay đi vào phòng trong, để lại Vũ Lâu đang tức giận và Vân Triệt đắc ý đứng đó.
Vũ Lâu nhìn theo bóng Lam Tranh, giận dữ nói: “Đúng thật là, Tấn vương vừa yên thì đến lượt hắn tới ầm ĩ với ta.”
Vân Triệt nói: “Thập ca thật ngây thơ.”
Mặc dù ngoài miệng nàng mắng Lam Tranh, nhưng trong lòng thì vẫn hướng về hắn một chút: “Tính tình hắn, chẳng qua là hơi dễ cáu giận một chút thôi.”
“Vậy sao tỷ tỷ phải ở bên cạnh hắn để bị hắn ức hiếp chứ?”
“Cái này……”
“Liệu có phải sau khi tỷ bị tổn thương, hắn bố thí cho tỷ một chút ơn huệ mà tỷ đã quên đi hiềm khích lúc trước không?”
Nhớ tới những việc lúc trước Lam Tranh làm với nàng, trong lòng nàng cũng thấy khó chịu: “Quên đi, đừng nói những chuyện này nữa.”
Vân Triệt hiểu mình nên biết điểm dừng, nói nhiều thêm sẽ dễ khiến Vũ Lâu phản cảm: “…… Được rồi, ta không nói nữa. Ta còn có việc, cáo từ.”
“Thế tử đừng tức giận, ta không có ý nói thế tử nói không đúng.”
Vân Triệt mỉm cười: “Ta không tức giận với tỷ tỷ, thật sự là ta có việc. Hôm nay Vương tướng quân muốn đi gặp công chúa Hâm Nghi, sợ có chuyện phát sinh nên muốn ta đi cùng.”
“Nếu vậy, để ta tiễn thế tử ra ngoài.”
Vũ Lâu tiễn Thế tử xong, quay vào trong viện lại đụng phải Phương Lâm, Phương Lâm nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu thở dài: “Thật là ghen tị, ghen tị quá, dạo này cô cũng đào hoa thật đấy!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Lâu đỏ bừng lên, nói: “Đừng hiểu lầm……”
Phương Lâm nói: “Ta có lầm hay không cũng không quan trọng, cái vị tôn thần trong phòng kia có hiểu lầm hay không mới là quan trọng kìa.”
Vũ Lâu thấy hắn nói có lý, vội vàng đi vào phòng trong.
***
Khi Vũ Lâu bước vào, chỉ thấy Lam Tranh đã cởi giày, ngồi xếp chân trên giường, mặt quay vào trong tường, đưa lưng về phía nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hắn lại dịch người vào trong một chút, hừ một tiếng.
Vũ Lâu đi qua, ngồi xuống cạnh hắn, cười nói: “Ai phạt chàng quay mặt vào tường thế.”
Lam Tranh quay mặt sang một bên, hằm hừ nói: “Nàng còn quay về đây làm gì? Còn chưa đi Vân Nam cùng hắn à?”
Vũ Lâu cười: “Ta phải thu thập hành lý đã chứ.”
Lam Tranh nghe xong, híp mắt căm tức nhìn nàng một chút, đột nhiên ôm chầm lấy Vũ Lâu, áp nàng xuống giường, bổ nhào lên người nàng, mặt cọ cọ vào cổ nàng.
“Còn dám thu thập hành lý nữa! Hừ, ta cởi hết xiêm y nàng ra, xem nàng trần truồng như vậy còn dám đi không.”
Nói xong, hắn dùng cả hai tay kéo vạt áo nàng xuống.
Vũ Lâu lắc lắc người, không để hắn thực hiện được ý đồ: “Đang ban ngày ban mặt, chàng đừng quậy nữa. Lỡ người ta nhìn thấy thì sao.”
Lam Tranh nói: “Ta đang có ý này đấy, nhìn đi, nhìn đi, để cả Tấn vương và Vân Triệt nhìn thấy mới được.”
Hắn cúi người hôn xuống môi nàng, khẽ gợi mở miệng nàng, môi lưỡi dây dưa. Vũ Lâu bị hắn giữ chặt hai tay không động đậy được, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn nóng rực, khiến nàng không thở nổi.
Nhìn thấy nàng đỏ bừng mặt, Lam Tranh mới thả đôi môi đã sưng đỏ của nàng ra, đưa tay cởi xiêm y của nàng.
Vũ Lâu hít mạnh vài hơi, rồi với tay cầm gối đập hắn: “Chàng không thể nghĩ chuyện khác được hay sao, trong cung xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, chàng nói cũng không thèm nói, vừa tới đã muốn làm mấy chuyện vô dụng này.”
Lam Tranh đang mải ngắm nhìn da thịt trắng nõn của nàng lộ ra, không chú ý nên bị gối đập trúng vào người. Thừa dịp hắn còn đang trố mắt sững sờ vì bị tập kích không kịp ngăn cản, Vũ Lâu giãy dụa đẩy hắn xuống, lại tiếp tục ném gối về phía hắn: “Tên sắc quỷ nhà chàng, sao không để Tấn vương hạ độc chết chàng luôn đi!”
Lam Tranh giật lại gối, ôm eo nàng, mặt dán vào bụng nàng cọ cọ làm nũng: “Nàng đúng là tiểu nương tử độc ác, ta mà bị hạ độc chết, nàng sẽ phải thủ tiết đấy.”
***