Từ đó về sau, ta thường xuyên nghe thấy chuyện Huệ vương chạy tới phủ Lương vương chơi.
Trước kia Huệ vương rất chướng mắt với người không có tinh thần cầu tiến, ham mê nữ sắc như Lương vương, nhưng từ khi bị bệnh, quan hệ của hắn và Lương vương lại tốt hơn rất nhiều.
Huệ vương ngốc nghếch không hề biết đến sự thống khổ của Hoàng hậu. Bà dần trở nên tiều tụy, cảm xúc cũng trầm xuống, một thời gian dài chỉ giam mình trong cung không gặp ai. Huệ vương biến thành tên ngốc, khiến lòng bà như tro tàn, không còn nhiệt tình đấu tranh gì nữa, rất thờ ơ với mọi chuyện.
Tuy Thái tử quan tâm đến mẫu thân, nhưng mỗi khi nghĩ rằng bà vì Lam Tranh mới trở nên suy sụp thế này, hắn lại cực kỳ khó chịu, dù đến thăm Hoàng hậu cũng rất hiếm khi nói câu gì để an ủi bà.
Ta không từ quan, bà cũng không truy cứu. Ta đồng ý gả Vũ Lâu cho Tấn vương, bà cũng không truy cứu, dường như trên thế giới này, dù có xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan đến bà nữa.
Khi hôn ước của Vũ Lâu và Tấn vương đã được xác định, Chân thị nhiệt tình bồi dưỡng Vũ Lâu hơn bao giờ hết. Nhìn Vũ Lâu ngày một lớn, ta cũng dần khôi phục lại từ những chuyện thê thảm đã qua, thầm nghĩ, chỉ cần đừng phát sinh chuyện bi thảm gì nữa, mọi chuyện đã qua, cứ để nó qua đi thôi.
Nhưng không như ta mong muốn, một năm sau, Tô Tiêu vì trèo cây lấy con diều cho Vũ Lâu mà ngã từ trên cây xuống chết.
Ta phạt Vũ Lâu quỳ, còn mình thì chạy đến một chỗ kín đáo, vụng trộm khóc. Tử Nhạc đã chết, Tô Tiêu đã chết, Huệ vương ngốc nghếch. Ba mẹ con nàng, giống như bị nguyền rủa vậy.
Ta chôn Tô Tiêu cùng chung một mộ với Tử Nhạc, nhưng nói với Vũ Lâu là nơi đó chỉ chôn mình Tô Tiêu. Ta hy vọng sau khi ta rời đi, mỗi lần con bé đến thắp hương cho Tô Tiêu, cũng coi như là đốt một nén hương cho Tử Nhạc.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm năm trôi qua, Viễn Địch luôn hăng hái phấn đấu, tuổi còn trẻ đã giành được địa vị rất cao, trấn thủ biên quan. Sau mười mấy năm, rốt cuộc ta cũng có những ngày thư thái, chỉ cần chờ đến lúc gả Vũ Lâu cho Tấn vương là ổn rồi. Nhưng ngay lúc đó, sự việc lại xoay chuyển bất ngờ, Hiền phi, người vẫn gây áp lực cho Hoàng hậu bỗng qua đời vì bệnh tật. Hoàng hậu giấu mình nhiều năm, cuối cùng cũng khôi phục lại sinh khí.
Đúng lúc này, Viễn Địch bị người ta vu oan, giam vào ngục. Tấn vương ở tận Liêu Đông, còn đang chịu tang mẫu phi, không thể giúp được gì.
Vì thế, Hoàng hậu đã ra điều kiện, chỉ cần ta hứa gả Vũ Lâu cho Huệ vương, bà sẽ cứu Viễn Địch.
Ta và Hoàng hậu đã không còn quan hệ đồng minh từ lâu, bà chịu giúp ta, không ngại ta đã từng phản bội bà, quay sang phục tùng dưới trướng Hiền phi, đều là vì muốn giành lấy Vũ Lâu để khiến Tấn vương đau khổ.
Ta không có lựa chọn nào khác, ta đã quen nhẫn nhục chịu đựng. Vũ Lâu cũng vậy, con bé hiếu thuận như thế, có thể làm mọi việc vì người nhà.
Con bé vẫn nghĩ là sẽ phải gả cho Tấn vương, nên không hề biết gì về tình hình của các Hoàng tử khác. Trong lòng ta có quỷ, sợ con bé biết được tình hình thực sự của Huệ vương, nhất định sẽ không chịu bị gả đi, liền lừa con bé, nói rằng thân thể Huệ vương không khỏe.
Chân thị đi xem thầy, về khóc lóc hỏi ta, sinh nhật của Vũ Lâu và Huệ vương không hợp, phải làm sao bây giờ.
Ta muốn gả Vũ Lâu cho Tô Tiêu, kết quả là Tô Tiêu chết.
Ta thật sự tin tưởng lời nói của thầy bói kia, nên khi ta báo với Tông Nhân phủ sinh nhật của Vương phi, ta đã sửa ngày sinh của Vũ Lâu, mục đích là để làm cho bát tự của con bé và Huệ vương xứng đôi với nhau.
Lừa mình dối người.
Sự tình càng ngày càng phát triển theo hướng xấu đi.
***
Vũ Lâu nằm trong phòng, nghe cha kể lại sự tình. Lúc nghe đến những việc Lam Tranh đã gặp phải, nàng không kìm được, nước mắt chan chứa. Thì ra chân tướng sự việc lại đến mức này.
Nàng bị Lam Tranh điểm huyệt câm, không phát ra tiếng, chỉ im lặng nức nở trong bóng đêm.
Nàng nghe thấy cha nói: “Từ sau khi gả Vũ Lâu cho điện hạ, ta không có một đêm ngủ yên, ta sợ hãi……”
“Sợ là nếu ta giả ngu, thì sẽ làm Vũ Lâu bị tổn thương, phải không?” Giọng Lam Tranh nghe rất nghẹn ngào, hình như hắn cũng khóc.
Sau đó Vũ Lâu nghe thấy tiếng đập cửa, nàng biết Lam Tranh đã đứng dậy rời đi.
Chắc hắn ra ngoài để khóc.
Đầu ngón tay Vũ Lâu bắt đầu có cảm giác, chắc huyệt đạo đã tới lúc tự giải. Nàng thở một hơi, tay chống xuống giường, từ từ ngồi dậy, xoa bóp hai chân mình.
Nàng nghe thấy tiếng Lam Tranh quay lại, bèn vén màn lên nhìn, thấy Lam Tranh đang đứng trước mặt cha mình hỏi: “Mộ của Tô Tiêu và Tử Nhạc, ngươi chuyển đi đâu rồi?”
“Khi ở Liêu Đông, ta nghe Vũ Lâu nói dường như thần trí của ngài đã khôi phục, nên sợ đến mất hồn mất vía, chạy suốt đêm về kinh thành, đưa hài cốt của hai mẹ con về Hoa Đình.”
Lam Tranh cười lạnh: “Vậy ngươi có phát hiện, khi dời mộ đã thiếu mất thứ gì không?”
Tần Khải Canh lắc đầu. Lam Tranh lấy chiếc nhẫn hồng ngọc từ trong tay áo ra, ném vào mặt lão: “Ngươi đã đánh rơi vật này! Nó đã giúp ta rất nhiều! Ít nhất cũng giúp ta xác định được, ta là con của Hoàng thượng!”
“Ngài đương nhiên là con của Thánh thượng……”
Lam Tranh nói: “Đúng vậy, nếu không thì Hoàng hậu cũng sẽ không nhốt Lãnh Tử Nhạc lại để bà sinh ta ra, rồi cướp làm con mình.”
“Điện hạ……” Tần Khải Canh rơi lệ nói: “Tuy ngài không phải là con ruột của Hoàng hậu nương nương, nhưng bà đối xử với ngài như con đẻ của mình, chưa bao giờ bạc đãi người.”
“Không cần ngươi phải nhiều lời.” Lam Tranh lạnh lùng: “Ta muốn đối phó ai, báo thù ai, ta đều hiểu rõ, ngươi đừng dùng tâm tư đê tiện của mình mà áp đặt lên ta. Nếu ta thực sự là kẻ không phân biệt phải trái, trắng đen, thì Tần Vũ Lâu đã chết hàng trăm lần rồi.”
Tần Khải Canh nói: “Điện hạ…… van xin ngài……”
“Tha chết cho ngươi sao? Ngươi cũng xứng cầu xin điều này sao?” Lam Tranh cười ha hả nói:
“Ngươi trêu đùa con gái của sư phụ mình, bức nàng phát điên, mà còn có mặt mũi cầu xin sự tha thứ?!”
“Cha—” Vũ Lâu hiểu ý tứ của Lam Tranh, hắn nhất định sẽ không tha cho cha mình, vội thất thểu chạy từ trong phòng ra, nhưng vì chân vẫn chưa có cảm giác, nên ngã xuống ngay trước mặt Lam Tranh. Nàng liền thuận thế ôm lấy chân hắn, khóc ròng nói: “Lam Tranh, van xin huynh, đừng giết cha ta, ông đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng đều là thân bất do kỷ.” (hoàn cảnh đưa đẩy, không muốn nhưng bắt buộc phải làm)
“Thân bất do kỷ?” Lam Tranh nghiến răng oán hận nói: “Đưa ra kế sách cho Hoàng hậu, để bà cướp đi đứa con của người khác, cũng là thân bất do kỷ?”
Tần Khải Canh nghẹn ngào nói: “Điện hạ, lúc ấy ta không còn cách nào khác, Tử Nhạc đã bị bỏng, hủy hết dung mạo, không có khả năng được sủng hạnh lần nữa……”
“Vậy ý ngươi, là ta nên cảm tạ ngươi sao? Nếu không có đề nghị quý báu của ngươi, ta sẽ không có địa vị như bây giờ?” Giọng Lam Tranh đầy vẻ mỉa mai nói: “Đúng vậy, ngươi nói đúng, chẳng qua, là ngươi quá sợ chết mà thôi!”
Vũ Lâu khóc thút thít nói: “Lam Tranh, cha ta đã làm nhiều chuyện không đúng. Ông làm sai, ta sẽ thay ông đền tội với huynh, những gì huynh đã làm với ta, ta sẽ không để ý nữa, từ nay về sau, huynh bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó, tất cả mọi việc ta đều nghe theo huynh, chỉ cần huynh thả cho cha ta một con đường sống thôi……”
Lam Tranh nghe vậy, ngửa đầu cười ha hả nói: “Trả nợ…… Lần này, lý do để nàng ở lại bên cạnh ta lại là như vậy sao? Ta đối xử tốt với nàng, tìm mọi cách giữ nàng lại, còn nàng chỉ vì thay cha trả nợ cho ta, nên mới có thể ở lại bên cạnh ta……”
Vũ Lâu ngẩn người, chân thành nói: “Không phải…… Lam Tranh, ta dùng lý do gì để ở bên cạnh huynh cũng được, chỉ cần huynh nói……”
***