Nghề Vương Phi

Chương 207: Mẫu tử gặp mặt




Ta vẫn chưa trả lời rõ ràng với Tấn vương, chờ khi ta cáo quan rời khỏi kinh thành, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Gần tới ngày ước định với Hoàng hậu, ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuẩn bị đưa Tử Nhạc rời khỏi kinh thành về Hoa Đình trước, sau đó sẽ ngả bài với Chân thị. Hôm đó, ta lén lút tới thăm Tử Nhạc như mọi ngày, nàng cũng vẫn điên điên khùng khùng như cũ, nghe ta nói muốn đưa nàng rời khỏi kinh thành về quê nhà, sống cuộc sống không buồn bã, không lo lắng. Dường như nàng hiểu, nên cười với ta.

Sau khi thăm nàng, ta rời khỏi mật thất. Vừa đi ra khỏi nhà cũ, đột nhiên ta bị một người bịt miệng lại, dùng vải che hai mắt, kéo vào một chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, đi thẳng tới một nơi yên tĩnh mới dừng lại. Ta được tháo vải che mắt, bị đè quỳ rạp xuống đất.

Ta không nhìn được rõ tình hình xung quanh, căn phòng đó tối đen như mực, ánh sáng leo lét của cây đèn dầu nhỏ xíu khiến cho thần sắc của Thái tử bệnh hoạn đang ngồi trước mặt ta càng trở nên kinh khủng hơn.

Hắn bắt chéo chân, giọng trầm thấp: “Tần Khải Canh, ngươi thấy, phương pháp hủy diệt một cô gái tàn độc nhất là gì? Mất trinh tiết? Hay hủy dung mạo?”

Ta không hiểu ý của hắn: “Thái tử điện hạ……”

Ánh mắt hắn lạnh băng cười với ta: “Ngươi cảm thấy, để Tần Vũ Lâu nhận cả hai sự trừng phạt này có được không? Có phải chơi sẽ rất vui không?”

“Điện hạ, vi thần không hiểu, con gái vi thần chỉ mới mười một tuổi, chưa từng mạo phạm điện hạ!”

Tuyệt đối không thể để Vũ Lâu chịu khổ. Ta cực kỳ sợ hãi, Thái tử âm độc như vậy, ngay cả đệ đệ ruột của mình còn có thể xuống tay giết hại, thì nói chi đến một người xa lạ như Vũ Lâu.

“Nàng chưa mạo phạm ta, nhưng là chịu phạt thay ngươi.” Thái tử mỉm cười, bình tĩnh uy hiếp: 

“Chính vì nàng còn nhỏ, thời điểm bị đau khổ cũng là khi còn nhỏ, nên thời gian chịu thống khổ sẽ càng dài, ha ha, cũng không biết là sau khi bị cưỡng bức thì nàng còn có thể sống tiếp được không, nếu chết thì đúng là không thú vị chút nào.”

Mặt ta trắng bệch, sợ hãi ôm lấy chân Thái tử, dập đầu lia lịa: “Điện hạ — van xin ngài, xin ngài đừng làm thế, dù ta có làm gì, thì cũng không liên quan đến con bé.”

Tiếng cười khanh khách phát ra từ yết hầu của Thái tử khiến người ta nổi da gà: “Được lắm, Tần Khải Canh, ta hỏi người, Tô Tiêu là ai? Vì sao hắn lại giống Hàn vương thế tử như vậy? 

Còn nữa……” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, rít răng phun ra một câu: “Người đàn bà được giấu trong Tần phủ cũ là ai?”

Nhất định là Tấn vương đã nói cho hắn biết chuyện về Tô Tiêu.

Dù thế nào ta cũng không thể nói ra bí mật của Tử Nhạc được, Thái tử thấy ta cắn chặt răng ngoan cố chuẩn bị kháng cự, lại cười ha hả nói: “Tần Khải Canh, ngươi không nói đúng không? Được, vậy thì, lôi Tần Vũ Lâu ra ngoài kia để mấy gã nam nhân hưởng thụ đi, hừ, mười một tuổi, miễn cưỡng cũng có thể làm việc được rồi.”

Hắn vừa dứt lời, liền có hộ vệ khiêng một chiếc túi phát ra những tiếng khóc thút thít đi ra ngoài. Chuyện gì Thái tử cũng có thể làm được, ta sợ hãi, đầu óc trống rỗng, liên tục khóc lóc cầu xin Thái tử tha thứ, nhưng không có tác dụng gì.

“Ta nói, ta nói, ta sẽ nói hết cho ngài nghe!”

Ta không có cách nào khác, vì ta muốn cứu Vũ Lâu.

Thái tử đưa mắt ra lệnh cho hộ vệ dừng lại, để ta kể hết chân tướng sự tình ra. Hắn vô cùng kinh ngạc, sai người ném cái túi kia xuống đấy, ta vội chạy qua mở túi ra, nhưng bên trong căn bản không phải là Vũ Lâu, mà chỉ là một tên tiểu thái giám.

Thái tử đắc ý cười lạnh: “Thật không ngờ ngươi lại là một tên ngu xuẩn như vậy, vì sao mẫu hậu lại coi ngươi là tâm phúc chứ.”

Thái tử đứng dậy rời đi, bỏ lại ta ngơ ngác quỳ gối tại chỗ. Ta đã nói hết chuyện cũ với Thái tử, quan hệ của hắn và Huệ vương gay gắt như vậy, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta đi bộ từ ngoại ô về Tần phủ cũ thì cũng gần đến nửa đêm. Chuyện khiến ta thống khổ nhất là, không thấy Lãnh Tử Nhạc đâu nữa.

Nhất định là Thái tử đã mang nàng đi, Thái tử sẽ làm gì với nàng?! Ta vội vàng chạy về nhà, thấy Tô Tiêu vẫn còn ở đó, ta sợ hãi ôm hắn khóc ầm lên không ngừng. Mọi người đều không hiểu, vì sao ta lại ôm con của một ‘hạ nhân’ mà khóc rống lên như thế.

Chạng vạng ngày hôm sau, ta bồn chồn lo sợ, bị một người trong Đông Cung dẫn tới một vườn hoa đang nở rộ, sau đó ta mới biết, nơi đó là nơi chuyên nuôi hoa để cung cấp cho Vương lão thái quân.

Ánh chiều tà đỏ rực như máu, đám mây phía chân trời cũng đỏ rực như màu máu tươi khiến người ta sợ hãi.

Ta nhìn thấy Thái tử và Huệ Vương chậm rãi đi tới. Huệ vương nhíu mày: “Tứ ca, huynh dẫn ta tới đây làm gì?”

Thái tử bĩu môi: “Đưa đệ tới nhận người.”

“Nhận người?”

Thái tử đưa tay áo lên che miệng, ánh mắt hung ác, nham hiểm cười nói: “Đệ đệ tốt của ta, ngươi còn chưa biết ngươi là con của một cung nữ đúng không? Mẹ của người là tỳ nữ của Hoàng hậu, vì quyến rũ được Hoàng thượng mà sinh ra ngươi.”

Huệ vương giận dữ: “Tĩnh Thần, ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Thân thể ngươi có bệnh, nên đầu cũng bệnh luôn rồi hay sao?!”

Thái tử chỉ vào người ta nói: “Tần Khải Canh, ngươi tới đây, nói cho hắn biết xem hắn có phải là con của một cung nữ ti tiện không? Ha ha, mẫu hậu cũng thật là, con ruột thì không thương lại đi cưng chiều thứ tiện chủng của người khác như ngươi!”

Huệ vương nghe xong, vung tay lên đánh Thái tử. Vì thân thể Thái tử suy yếu, bị hắn đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn không giận, cười phất tay gọi người hầu: “Dẫn người đàn bà kia tới đây.” Bọn hộ vệ nhanh chóng kéo một chiếc túi, ném tới trước mặt chúng ta.

“Lam Tranh, đây là mẹ ruột của ngươi, ngươi có thể nhìn xem, còn nữa, nhìn con bướm……” Thái tử nói xong, để hạ nhân đỡ hắn rời đi.

Huệ vương trố mắt nhìn túi giấy, cười giễu cợt: “Thật đúng là, vì sao ta phải nghe mấy lời bậy bạ của Tứ ca chứ.” Nói rồi hắn xoay người rời đi. Đúng lúc này, chiếc túi lại phát ra tiếng khóc hu hu, khiến hắn dừng chân suy nghĩ một lát, rồi bước tới mở túi ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Tử Nhạc, Huệ vương sợ hãi vô cùng, liên tục lui về phía sau. Sau khi bị lửa thiêu, dung mạo Tử Nhạc đã bị hủy hoàn toàn, cực kỳ xấu xí, giống một quái vật đang mấp máy môi.

“Con trai, là con phải không?” Vừa nhìn thấy Huệ vương, Tử Nhạc bỗng ôm lấy hắn khóc ròng: “Con trai, có phải là con không?”

Huệ vương giãy dụa tránh: “Đừng lại đây!”

Tử Nhạc bổ nhào vào chân hắn, cười với ta: “Khải Canh, rốt cuộc chàng cũng tìm thấy con.”

Huệ vương bị dung mạo của nàng dọa, nhìn chằm chằm vào vết sẹo bỏng như hình con bướm trên mặt nàng, không hề nhúc nhích.

Ta khóc nói với Huệ vương: “Điện hạ, nàng thật sự là mẹ của ngài, ta sẽ kể cho ngài nghe chân tướng sự việc sau, nhưng nàng thật sự là mẹ ngài……”

Huệ vương ngơ ngác nhìn ta, rồi lại nhìn Tử Nhạc: “Không, không thể nào……”

“Con trai, con trai—” Tử Nhạc cười khanh khách, ôm Huệ vương: “Để mẹ ngắm con nào! Con trai, con có đói không, mẹ cho con ăn nhé.”

Bệnh điên của Tử Nhạc lại tái phát, ta vội vàng ngăn nàng lại: “Tử Nhạc, con ở đây, nàng tỉnh táo lại rồi nhìn con cho kỹ.”

Khi ta tới gần Tử Nhạc, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ta.

Sao lại có mùi rượu?! Bỗng ta nhìn thấy tất cả những con bướm đang bay lượn trong vườn hoa đều tụ tập lại một chỗ, nhìn theo hướng bay của những con bướm đó, ta nhìn thấy Thái tử đang đứng trong đình ở hòn núi giả, bên cạnh hắn là một người bắn cung đang giương mũi tên được đốt cháy lên.

“Không —”

Mũi tên lửa rời khỏi cung, xuyên thủng sự tĩnh lặng, đâm vào thân thể Tử Nhạc. Trong chớp mắt, người nàng như một ngọn đuốc sống rừng rực cháy.

Tử Nhạc phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, giữa ngọn lửa đang hừng hực cháy, nàng cố giãy dụa những thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, vươn tay về phía Huệ Vương: “Con trai — lại đây, cho mẹ ôm con một chút……”

Những con bướm trong vườn hoa bị lửa lớn thu hút, tụ tập lại bay xung quanh Tử Nhạc, chúng dường như đang ca đang múa theo tiếng rên rỉ thảm thiết của nàng.

“Bà đừng lại đây, đừng lại đây……” Huệ vương nhìn cây đuốc sống Tử Nhạc, sợ hãi không ngừng lui về phía sau: “Đừng lại đây —”

“Tử Nhạc, Tử Nhạc!” Ta khóc như muốn ngất đi, lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Đột nhiên lúc này, thân mình Huệ vương chấn động, ngã nhào xuống đất. Ta nhìn thấy sau hắn có một gã hộ vệ cầm một tảng đá còn dính vệt máu.

Rốt cuộc Tử Nhạc cũng không phát ra tiếng kêu nữa, cháy đen nằm cách đó không xa. Nàng đã chết.

Đầu óc ta trống rỗng, quỳ gối tại chỗ, lòng ta cũng như đã chết.

Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy Thái tử nói: “Chi bằng, nhân cơ hội này, giết luôn tên này đi.”

“Nếu lão mà chết thì phiền lắm.”

Là Tấn vương, thì ra hắn cũng luôn có mặt tại hiện trường, chẳng qua là không lộ diện thôi.