Nghề Vương Phi

Chương 147: Đánh cược




Không thể nói đạo lý với Lam Tranh được. Vũ Lâu ném lại một câu: “Tùy ngươi” rồi không để ý Lam Tranh ngủ nướng thế nào nữa, mặc kệ hắn, bỏ ra ngoài.

Tiểu nhị trong y quán đã quét sạch tuyết, Vũ Lâu đứng nhìn một lúc, dặn dò bọn họ chú ý giữ ấm rồi đi tìm mấy tùy tùng mà Lam Tranh mang đến, phân phó họ quay về Huệ vương phủ cũ lấy quần áo mùa đông đến cho Lam Tranh.

Một tiểu nhị chạy tới báo với Vũ Lâu, trận đại tuyết hôm qua đã làm hỏng nóc phòng bếp, hôm nay phải sửa lại nên không thể nấu cơm được. Vũ Lâu đi đến phòng bếp nhìn qua thì thấy một góc phòng bị sụp xuống, cả căn phòng là một mảng trắng xóa.

“Phát cho mỗi người mấy văn tiền, mọi người ra ngoài ăn đi, hôm nay nghỉ, ăn cơm xong, mọi người cứ tự do về nhà.”

Bọn tiểu nhị thầm nghĩ, không phải cô sợ chúng ta chướng mắt, quấy rầy thời gian riêng tư của cô với nam nhân kia hay sao.

Vũ Lâu nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nói: “Không phải.”

Mọi người hoảng sợ vội vàng đi lĩnh tiền công rồi về luôn.

Nàng quay về phòng tìm Lam Tranh, thấy hắn vẫn còn nằm trên giường. Vũ Lâu vừa nhìn đã thấy tức rồi, đưa bàn tay lạnh như băng luồn vào trong cổ áo hắn, Lam Tranh đột nhiên mở to mắt, lùi về phía sau: “Lạnh quá, lạnh quá.” Chờ đến khi nhìn thấy rõ vẻ mặt cười đắc ý của Vũ Lâu, hắn không né nữa, cầm tay sưởi ấm cho nàng: “Sao tay nàng lạnh thế này, không cho ra ngoài nữa, đừng để bị lạnh rồi lại ốm mất.”

Trong lòng Vũ Lâu dâng lên một tình cảm ấm áp, nhưng nhớ đến những điều ác hắn làm, nàng cũng không dám dễ dàng tin hắn nữa: “Giả mù sa mưa.”

“Ta nói thật.” Lam Tranh thổi khí sưởi ấm tay cho nàng: “Ta cũng thật lòng thật dạ đối với nàng.”

“A?” Vũ Lâu chợt nảy ra một ý: “Ngươi có dám không nói dối một câu nào suốt một ngày hôm nay không?”

“Chơi đùa à?”

“Ta chỉ muốn nhìn xem Độc Cô Lam Tranh chân thật như thế nào thôi, chỉ cần là một ngày cũng đủ rồi.” Vũ Lâu thở dài: “Ngươi giả ngu lừa ta lâu như vậy, nhưng ta thì ngay cả bộ dạng chân thật của ngươi thế nào cũng không biết.”

Lam Tranh như mở cờ trong bụng: “Nàng đừng hối hận.”

“Ta cực kỳ mong chờ.”

“Ta nói thật cũng được thôi, nhưng nàng cũng phải nói thật, hơn nữa, nàng phải cam đoan không được đánh ta.”

“Ta hứa.”

“Nếu nàng đánh ta thì sao?” Lam Tranh che miệng, làm ra bộ dạng lưu manh xấu xa cười: “Nếu nàng động thủ đánh ta, thì buổi tối nàng phải nghe theo ta……”

Vũ Lâu đánh giá thấp khả năng gian tà của Lam Tranh, vỗ ngực nói: “Cứ thế đi. Từ bây giờ trở đi nhé.”

Lam Tranh nhìn chằm chằm ngực nàng nói: “Ta muốn hoan ái cùng nàng.”

Vũ Lâu trợn mắt: “Ngươi nói gì?!” Trước kia nàng cũng biết hắn vô lại, nhưng chưa bao giờ hắn dám trắng trợn như thế.

“Ý nghĩ chân thật, biểu đạt cũng chân thật.” Lam Tranh buông tay: “Nàng cũng có thể đánh ta mà.”

“Không được.” Vũ Lâu nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ chuyện đó.”

Đúng lúc này, người hầu gõ cửa, mang y phục mùa đông của Lam Tranh đến. Vũ Lâu nhận lấy, thấy y phục bị lạnh, liền cẩn thận đem lại gần chậu than hơ cho ấm.

“Nàng thật tốt.”

Vũ Lâu lạnh nhạt nói: “Ta tốt, đáng tiếc lại không gặp được người tốt.”

“Nàng đúng là có phúc không biết hưởng, nàng thử hỏi thiên hạ xem, còn có thể tìm ra một người nam nhân thứ hai nào dễ dàng tha thứ cho nàng được như ta không? Đánh không đánh trả, mắng không mắng lại. Nàng ngang nhiên cấu kết cùng nam nhân khác làm bậy, ta cũng không đánh nàng, chửi nàng.” Lam Tranh nói một hồi, chính hắn cũng thấy lòng chua xót, than thở: “Ta thật là uất ức mà.”

Thì ra người này vẫn cứ nghĩ mình hơn người như thế: “Đúng vậy, người không đánh ta, không mắng chửi ta, nhưng tùy ý làm nhục ta, dùng người nhà ta để làm tổn thương ta, cuối cùng còn đóng cho ta một vết sẹo này nữa.”

“Mỗi lần giao hoan với nàng, mười lần thì đến chín lần là thật tâm muốn nàng, chỉ có duy nhất một lần đúng là muốn bắt nạt nàng.” Lam Tranh nói thật, không giấu diếm: “Ai bảo nàng lúc nào cũng thô bạo, chỉ có mỗi lúc trên giường là dịu dàng một chút.”

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Vũ Lâu điều hòa hơi thở: “Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì sợ ngươi làm thương tổn người nhà ta, thì dù chỉ một lần ta cũng không muốn giao hoan với ngươi.”

“Nàng gạt người, nàng đâu phải là tảng đá, ta cũng không tin nàng không có dục vọng.”

“Không có đối với ngươi.” Vũ Lâu ném quần áo đã hơ ấm cho hắn: “Mặc vào, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Không ăn, tức đến no cả bụng rồi.”

“Không ăn thì không ăn, mặc kệ ngươi.”

Lam Tranh thấy nàng định bỏ đi, vội nói: “Ta đi —- chờ ta với.” Hắn vội vội vàng vàng mặc quần áo vào. Vũ Lâu đứng giữa phòng nhìn hắn, càng nhìn càng bực mình, lại không nhịn được mà chê bai: “Cái dải đó không phải đeo như vậy! Không thể tin được, ngay cả quần áo ngươi cũng không biết mặc. Ta cứ nghĩ lúc ngươi ngốc thì không biết, thì ra thật sự ngươi không hề biết.” Lúc ở Sùng Lan cung, hắn cũng bắt nàng mặc quần áo cho hắn, nàng cứ tưởng hắn trêu đùa nàng, không ngờ lại là thật.

“Có gì lạ đâu.” Lam Tranh nói có vẻ rất dĩ nhiên: “Từ nhỏ đến giờ đều có người hầu hạ mặc quần áo cho ta, đương nhiên là ta không biết rồi.”

Vũ Lâu nghẹn một lúc mới phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

“Cửu ca cũng sẽ không biết.”

“Hừ, Tấn vương còn lâu mới giống ngươi.”

“Nàng chạy sang bên đó nhìn hay sao mà biết là hắn sẽ biết làm?”

“Vậy sao ngươi biết hắn không biết?”

“Ta và hắn lớn lên cùng nhau, có gì mà không biết.”

“……” Vũ Lâu dùng sức kéo vạt áo cho hắn. Lam Tranh nói: “Nghẹt thở chết ta, nàng sẽ phải thủ tiết đấy.”

“Thủ cái gì mà thủ, ta sẽ tái giá.”

“Tái cái gì mà tái, ta sẽ bắt nàng chôn cùng.”

Lam Tranh đắc ý nhướng mày cười, ra vẻ nàng giỏi thì đánh ta đi. Vũ Lâu thở hắt ra một cái: “Được rồi, đi ăn cơm.”

“Ăn nàng ngon hơn ăn cơm.”

“Câm miệng!”

“Ta nói thật mà.” Lam Tranh cười ha hả: “Nàng tức thì đánh ta đi, rồi chờ xem buổi tối ta giày vò nàng thế nào.”

“Ngươi tự mà ôm giấc mộng xuân của ngươi đi!”

***

Sau trận tuyết đêm qua, khắp nơi thật tĩnh lặng. Mọi người đi lại rất cẩn thận, ngay cả những vó ngựa bình thường hay lộc cộc diễu võ dương oai cũng không thấy bóng dáng đâu. Bốn phía đều là màu tuyết trắng, không chỉ thính giác, mà ngay cả thị giác cũng tinh khiết lạ.

Bên cạnh y quán có một quán rượu, vì Phương Lâm thích ăn cháo ở đây nên Vũ Lâu cũng từng đến mua cho hắn vài lần, vì thế chủ quán cũng quen nàng. Vừa nhìn thấy Vũ Lâu, ông chủ quán béo mập cười toe toét chào nàng: “Cô nương, hôm nay muốn ăn gì? Bánh bao nhân thịt lừa vừa mới hấp xong, hay cô nương ăn thử vài cái nhé.”

Vũ Lâu đang định trả lời thì nghe Lam Tranh nói: “Ngươi tròn y như cái bánh bao ấy, nhìn ngươi là không muốn ăn rồi.”

Nàng nghiến răng rít ra hai chữ: “Câm miệng.” Sau đó quay sang cười làm lành với chủ quán vừa bị tổn thương lòng tự trọng: “Theo ý của ông đi.”

Chủ quán ấm ức trong lòng, dù hắn có bộ dạng đẹp đẽ thì cũng không có quyền tự do chửi bới người khác như vậy chứ, ông oán giận sai tiểu nhị đi chuẩn bị. Vũ Lâu và Lam Tranh tìm một bàn trống ngồi xuống, đột nhiên Lam Tranh đứng dậy, đi đến bàn phía trước nói: “Gia thích chỗ này, mau cút đi, có nghe thấy không?”

*****