Từ ngày hôm qua bị cho là Trì tiểu thư rồi bị bắt về nhà cho
tới ngày hôm nay xuất giá đã qua một ngày một đêm, tôi đối với đêm động phòng của
chính mình cũng đã đặt ra rất nhiều giả thiết cùng chuẩn bị. Phúc mẹ lương thiện
đã từng truy vấn tôi có từng *** với con hát kia hay không, nhìn thấy tôi ngơ
ngơ ngác ngác, sắc mặt đại biến, trước khi ra khỏi nhà lên kiệu hoa, thậm chí
còn vụng trộm đưa cho tôi một miếng bông cùng máu gà, dặn dò tôi nhất định phải
dùng trong đêm động phòng, nếu không chỉ sợ tránh không khỏi đêm tân hôn chú rể
lại nổi trận lôi đình.
Trì tiểu thư có còn thân trong sạch hay không thì tôi không
rõ lắm, nhưng tôi và Dương Vũ quen nhau hai năm, yêu nhau tha thiết, nếu như
không phải một năm trước mẹ tôi phát bệnh thì chúng tôi đã sớm kết hôn. Một năm
nay tôi không nghĩ đến việc kia, anh cũng thông cảm cho tôi, gần đây hình như
cũng không có ở cùng nhau, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân anh phản bội tôi
a.
Nhưng mà hiện tại, vì mưu đồ của tôi, tôi không thể chọc giận
“chồng” của mình. Nếu như thật sự không thể né tránh được, tôi thậm chí đã quyết
định dùng chiêu mà Phúc mẹ dặn tôi làm để lừa dối vượt qua kiểm tra, hy vọng
không bị anh ta phát hiện.
Ngàn âu vạn lo, người chồng mới cưới của tôi lại đem một người
đàn ông khác đến trước mặt tôi, đây là việc mà tôi dù có thế nào cũng không thể
tưởng tượng được.
Tôi ngơ ngác nhìn qua người đàn ông này, căn bản không nhận
ra được cái tên “Cảnh Thu” mà anh ta gọi chính là tên hiện tại của tôi, thẳng
cho đến khi bên tai nghe được tiếng đôi ủng da dẫm trên sàn nhà phát ra tiếng,
lúc này mới giật mình thật mạnh.
Người đàn ông cực kì xinh đẹp này chính là con hát ngày hôm
qua dẫn tôi bỏ trốn! Mặc dù hiện tại hiểu biết của tôi với anh ta chỉ giới hạn ở
nghệ danh “Ngọc Đường Xuân”.
Lâu Thiếu Bạch bước qua người đàn ông đang nằm trên sàn kia,
đứng chính giữa tôi và anh ta, ánh mắt âm trầm nhìn về phía tôi, sống mũi cao
ngạo, bờ môi mỏng hơi mân lên, hai cánh
môi khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung nhìn có vẻ hơi dữ tợn.
“Trì Cảnh Thu, Trì lão nhân (lão già họ Trì) tận lực đem em
gả cho tôi chính là đã chuẩn bị để vợ tôi ngoại tình sao?”
Anh ta mở miệng nói chuyện, giọng nói thuần hậu, lại mang
theo một chút lạnh lẽo nói không nên lời.
Nếu như tôi không phải là người con gái tên Trì Cảnh Thu
kia, tôi chắc hẳn sẽ vì một người đàn ông anh tuấn giống như bước ra từ phim
truyền hình Dân Quốc mà tim đập liên hồi. Nhưng mà hiện tại, tôi chỉ cảm thấy
căng thẳng.
Lúc anh ta nói chuyện, tôi cảm thấy rõ ràng lời nói của anh
ta vô cùng lạnh lẽo cùng trào phúng, còn có một chút phẫn nộ ẩn nhẫn.
Đàn ông đều như vậy a. Cho dù anh ta căn bản không hề yêu vị
Trì tiểu thư này, anh ta cũng tuyệt đối không thể chấp nhận một người phụ nữ đã
trở thành vợ của mình lại có quan hệ với một người đàn ông khác.
Tôi khẽ rũ hàng mi xuống, nhìn đôi giày ủng màu đen đang phản
xạ dưới ánh nến trên chân anh ta, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý niệm, đang
suy nghĩ xem phải vượt qua tình cảnh khó khăn này như thế nào.
“Hôm nay đã phải lập gia đình, ngày hôm qua còn bỏ trốn cùng
một người đàn ông khác. Nhà họ Trì đã nuôi dạy con gái như vậy sao? Buồn cười
thay cho Trì lão nhân, còn cho là mình có thể làm được thiên y vô phùng, ngày
mai tôi thật muốn đem người đàn ông này cùng em kéo đến trước mặt ông ta, em
nói xem người cha kia sẽ có thái độ thế nào?” (thiên y vô phùng: là chỉ quần áo
do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô
cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.)
Anh vẫn vẫn tiếp tục nói móc tôi, phía sau lưng tôi đã
thoáng đẫm mồ hôi.
Sự việc xảy ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi.
Tôi đã thầm nghĩ sẽ tận lực tiếp tục sắm vai nhân vật Trì Cảnh
Thu, cố gắng lấy được lòng tin của anh ta, sau đó thông qua anh ta tìm được
Thông Thất hoặc manh mối của địa cung. Lại không ngờ rằng lần thứ nhất đối mặt,
hài người chúng tôi lại lâm vào cục diện thủy hỏa bất dung.
“Đêm tân hôn này, một chú rể như tôi có phải nên nhường lại
vị trí, để cho đôi uyên ương số khổ các người được cùng nhau tự do bay đi
không?”
Anh ta chậm rì rì nói một câu, Ngọc Đường Xuân nằm trên mặt
đất đột nhiên thảm thiết kêu lên, tiếng kêu xé ruột xé gan.
Tay trái của anh ta đã bị một chiếc giày ủng dẫm lên, chậm
rãi mà không ngừng nghiền áp, tôi thậm chí còn nghe tiếng xương cốt vỡ vụn phát
ra âm thanh nho nhỏ.
Tôi vô cùng ghê rợn, cũng cảm thấy không đành lòng. Người
này, thật quá mức âm tàn.
Phỏng chừng vẻ không đành lòng trong mắt tôi đã bị anh ta phát giác, sắc mặt của
anh ta càng trở nên âm trầm. Tôi kinh hãi, vội vàng muốn thu lại nhưng đã muộn,
một tiếng ‘cạch’ rất nhỏ, không ngờ cây súng ngắn đen nhánh trong tay anh ta
giơ lên, họng súng ngắm ngay vào người
đàn ông trên mặt đất.
“Lâu Thiếu Bạch, anh muốn làm gì?”
Tôi quá sợ hãi, thốt ra.
“Em thử nói xem, phu nhân yêu quý của tôi?”
Anh ta âm hiểm nhìn tôi, ánh mắt mập mờ bất định.
Anh ta muốn giết chết người đàn ông đã mang đến sỉ nhục cho
anh ta.
“Thiếu soái, Thiếu soái, cầu xin ngài thả tôi ra đi. Tôi và
cô ta thật sự không có gì! Trước kia cô ta thường xuyên đến xem tôi biểu diễn,
chúng tôi cứ như vậy mà quen biết nhau, nhưng tôi thật sự chưa từng ngủ với cô
ta, tôi không dám, sợ nếu có chuyện gì cha cùng ca ca cô ta sẽ tìm tôi gây phiền
toái! Tôi chỉ là hát hí khúc, chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi. Mấy ngày hôm trước
cô ta đột nhiên đến tìm tôi, bảo tôi hãy mang cô ta bỏ trốn, lại nói mình có rất
nhiều vàng bạc cùng tiền riêng, tôi nhất thời động lòng tham nên đã đồng ý,
nhưng tôi chỉ muốn dẫn cô ta bỏ chạy ra khỏi thành, sau đó tìm cơ hội trộm hết
vàng bạc của cô ta rồi bỏ trốn, căn bản tôi không hề nghĩ sẽ chung sống cả đời
với cô ta. Cô ta là người như vậy, tôi làm sao dám trèo cao. Tôi đã nói tất cả,
cầu xin Thiếu soái tha cho tôi, nếu ngài không tin thì ngài cứ ngủ cùng cô ta một
đêm sẽ biết, tôi thật sự không nói dối.”
Người đàn ông trên mặt đất tràn đầy sợ hãi, khàn giọng kiệt
lực kêu lên, chắc là do quá sợ hãi, cuối cùng lại nói ra những lơi thô tục như
vậy.
Sắc mặt Lâu Thiếu Bạch thoáng nguôi giận.
“Lời hắn nói đều là thật?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ hỏi tôi.
Ánh mắt của tôi chuyển dời qua Đường Ngọc Xuân đau đến mặt
trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống rồi lại nhìn sang khuôn mặt anh tuấn
tràn đầy sát khí kia, tất cả tâm tình vừa rồi đều biến mất, hiện tại tôi chỉ muốn
cười, buồn cười vì tên Đường Ngọc Xuân đã phụ Trì tiểu thư cùng tên Lâu Thiếu Bạch
đang so đo xem vợ mình rốt cuộc có ngoại tình hay không.
“Anh muốn tin hay không thì tùy anh. Đánh chết hắn ta cũng
chẳng sao. Chỉ là không cần phải xuống tay ở chỗ này. Tôi mệt rồi, muốn tháo
trang sức đi ngủ. Anh xách hắn ta ra
ngoài đi!”
Tôi nhàn nhạt nói một câu, rồi hướng ra ngoài cửa gọi Phúc mẹ.
Phúc mẹ run lẩy bẫy bước vào, nhìn thoáng qua Đường Ngọc
Xuân đang nằm trên mặt đất ôm lấy tay thấp giọng rên rỉ, sắc mặt trắng bệch.
“Phúc mẹ, con muốn tháo trang sức, mau giúp con.”
Phúc mẹ nhìn thấy sắc mặt xanh lại của Lạu Thiếu Bạch, nhìn
tôi nháy mắt vài cái, thấy tôi không có động tĩnh gì rốt cuộc lên tiếng, chậm
rãi lui ra ngoài.
Lâu Thiếu Bạch liếc nhìn tôi một cái, xoay người sải bước hướng
ra ngoài, giày ủng dẫm lên sàn gác một lần nữa kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, rất
nhanh đã không còn nghe thấy âm thanh. Hai vệ binh tiến lên, hành lễ với tôi,
kéo Đường Ngọc Xuân đã không còn cách nào đứng thẳng ra ngoài.
Căn phòng tân hôn của tôi rốt cuộc đã khôi phục lại sự yên lặng,
chuyện mới phát sinh vừa rồi phảng phất như một giấc mộng.
“Tiểu thư, cô không nên nói chuyện với cô gia như vậy, tính
tình ngài ấy không được tốt…”
Lúc tôi tháo trang sức rửa mặt, phúc mẹ lại bắt đầu liên miên
cằn nhằn.
Tôi nở nụ cười,, gật đầu: “Dì yên tâm, từ nay về sau sẽ
không như vậy nữa.”
Phúc mẹ liếc nhìn tôi, thở dài.
Đến nơi này được hai ngày, tôi mơ hờ biết được người gọi là
Phúc mẹ này đối với tôi, không, phải nói là đối với Trì Cảnh Thu rất tốt. Những
người khác, bất kể là cha của cô ấy, anh trai, hay là chồng chẳng qua đều chỉ
muốn lợi dụng cô ấy.
Tháo nữ trang xong, đến khi tôi thu thập môi thứ xonh hết,
thay ra một chiếc áo tơ mỏng màu hồng kiểu cũ, đồng hổ ở đại sảnh dưới lầu đã
gõ mười tiếng, trên bậc thang lại vang lên âm thanh giày ủng rơi xuống mặt đất.
“Cô gia đã trở lại. Tiểu thư, ngàn vạn lần đừng quên lời
Phúc mẹ đã nói!”
Phúc mẹ giúp tôi vuốt lại tóc mai, lúc này mới chỉ huy người
hầu mang mọi thứ ra, bản thân mình cũng
vội vàng đi ra, tôi nghe thấy bà nịnh nọt gọi một tiếng “Cô gia”, mà Lâu Thiếu
Bạch cũng không lên tiếng, thoáng cái đã
bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lòng của tôi thoáng cái lại trở nên căng thẳng, có chút cứng
nhắc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn trong gương thấy anh ta đang đi về phía
tôi, vẫn không dám nhúc nhích.