Nghệ thuật của Don Juan

Chương 39: 39: Người Đẹp Hơn Cả Núi Sông 5





Trong những ngày trêu chọc dập dìu với Thẩm Thố thì Lâm Bắc Thanh cũng chẳng từ chối lên giường với Mạnh Y Phóng, cái tư duy một lòng trung thủy là quá xưa rồi, chưa kể kỹ thuật giường chiếu của tên này cũng rất ra gì.
Nhưng Mạnh Y Phóng vẫn ngửi ra được mùi phản bội từ những biểu cảm “không yên” của người yêu khi làm tình.
Hôm đó ra ngoài chơi, mấy tên thường xuyên la liếm nịnh nọt công tử nhà thị trưởng nhận được một ánh mắt ra lệnh, thế là cả đám đồng loạt xông lên trói hai tay Lâm Bắc Thanh ra sau lưng.
“Mạnh Y Phóng! Cậu…” Người đàn ông xinh đẹp ngạc nhiên không nói ra lời, vì kẻ kia đã cởi quần lót nhét vào miệng y.
Quá trình hành hạ này thật sự máu me.
Bị xé quần áo, bị ép quỳ trên mặt đất trước mắt bao người, tư thế bò trên mặt sàn nhục nhã như một con súc vật giống cái, Lâm Bắc Thanh liều mạng giãy giụa phản kháng nhưng những gì y nhận lại chỉ là những cú đấm cái đạp nặng nề hơn.

Mạnh Y Phóng cho hai người một trái một phải đè hai vai y xuống, lại bảo một tên khác giẫm lên cổ y, đè mặt y áp nghiêng trên sàn.
Máu tươi đỏ thấm và chất lỏng trắng đục rỉ ra từ trong cơ thể sau sự xâm phạm bạo lực, những vết bẩn loang lổ mặt trong hai đùi.
Sau đó có một kẻ tên là “Lão Thất” nắm lấy tay Mạnh Y Phóng, người đó nói Y Phóng, đừng đùa quá đà, nếu chơi thêm có lẽ sẽ chết người đấy.
Lâm Bắc Thanh cuộn tròn cơ thể nằm rạp trên đất, hai mắt y nhắm chặt, sắc mặt tái mét không còn chút máu.

Nội thạng bị thương và cơ thể đau đớn gần như khiến y không thể đứng dậy nổi.
Mạnh Y Phóng thẫn thờ nhìn người yêu xinh đẹp đang đau đớn tột cùng, ánh mắt cứng rắn và hung tợn dần mờ đi.

Cậu ta thật sự không hiểu nổi, những tiếng trống chạng vạng và tiếng chuông ban mai bị chôn vùi ở Manchester làm người ta hoài niệm đã một đi không trở lại.

Tại sao hai người đang vui vẻ bình thường rồi cuối cùng lại chỉ có thể đối mặt với nhau bằng bạo lực.
Cậu ta quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo người yêu vào lòng, sau đó lại chửi ầm lên với đám bạn bè đang đưa mắt nhìn nhau, bảo chúng cút hết đi!
Nhưng dù có thế thì Lâm Bắc Thanh vẫn không định rời khỏi nơi này, lại càng không nghĩ đến việc hoàn toàn rời bỏ Mạnh Y Phóng.
Gã trai vì ghen tuông mà phát điên này là sự tồn tại khiến y vô cùng an tâm, đồng thời việc Mạnh Trọng Lương được điều lên trung ương cũng như ván đã đóng thuyền, chạy không thể thoát.
Tương lai hoa gấm mở ra ngay trước mắt, từng nấc thang dẫn lên thiên đàng, chẳng lý do gì lại đi bước vào vực sâu vạn trượng ngay thời khắc sau cùng.

Ai bỏ cuộc thì kẻ đó ngu!
Lúc vào nhà, Mạnh Y Phóng nhìn thấy Lâm Bắc Thanh đang ngồi thẳng lưng đoan chính trước bàn ăn, vết thương nơi hai gò má tái nhợt vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhìn như đóa hoa rực rỡ bung nở giữa đất trời tuyết phủ.

Đẹp.
Đ*t mẹ nó đẹp quá!
Nhưng cậu ta để ý thấy có một con dao dài hai mươi phân trước mặt người yêu của mình.
“Nếu thằng đó không trưng cái vẻ tự cao tự đại làm người ta ngứa mắt, nếu như thằng đó cầu xin tôi khoan dung…” Mạnh Y Phóng nhận ra mùi vị khác thường mấp máy môi nói, “Tất cả là do họ Thẩm tự chuốc lấy, biết thừa đốt lửa trong phòng đầy xăng sẽ nhận phải kết cục gì…”
Lâm Bắc Thanh bỗng quơ lấy con dao trên bàn, đẩy mạnh người đàn ông vào sát tường rồi kề lưỡi dao lạnh băng lên cổ cậu ta: “Nếu cậu còn dám động tới anh ta thì tôi chắc chắn sẽ giết cậu.”
Mạnh Y Phóng muốn đẩy người kia ra nhưng lưỡi dao đang găm chặt vào cổ cậu ta không buông, tạo ra một vết máu rất sâu.
“Tôi nói được thì làm được.” Y đưa ra tối hậu thư với âm giọng nén giận lại lạnh lùng không dao động, “Cậu nên biết người bệnh tâm thần giết người thậm chí còn không bị xử bắn.”
Thấy Lâm Bắc Thanh buông mình ra rồi hướng ra ngoài cửa, người đàn ông đưa tay lên vuốt ve cổ mình bỗng bật cười ha hả.
“Cậu sẽ không thể rời khỏi tôi, dù không có lão Mạnh và tương lai của cậu thì cậu cũng sẽ không làm thế.” Cậu ta nói bằng giọng chắc nịch, “Vì cậu vốn không có cách nào rời khỏi tôi.

Trên đời này ngoài tôi ra sẽ không có một ai dung túng cho căn bệnh và thái độ dị dạng của cậu suốt thời gian dài như thế.

Cậu đã quên những buổi tối cậu run rẩy lạnh ngắt cầu xin cái ôm từ tôi khi ở Manchester rồi à? Nếu cậu cứ một mực rời đi, tôi sẽ không tiếp tục ngăn cản cậu nữa, thậm chí tôi còn chúc phúc cho cậu kìa.

Nhưng đến khi gã đàn ông kia đã không còn ham muốn tìm của lạ nữa, đến khi cậu ảm đạm trở về như chó nhà có tang, thì tôi không thể dám chắc mình có đủ độ lượng để mở cửa ra cho cậu hay không đâu.”
Tuy Lâm Bắc Thanh quay lưng về phía mình nhưng Mạnh Y Phóng biết lời cậu ta nói có tác dụng.
Y siết chặt tay thành nắm đấm, mu bàn tay tái nhợt gập lại lộ ra tĩnh mạch màu xanh, người cũng hơi run rẩy.
“Có lẽ ba năm hoặc năm năm, có lẽ một năm hoặc chỉ nửa năm, thậm chí có lẽ chính là ngày mai, Thẩm Thố sẽ trở nên giống như người cha bị một mụ đàn bà thấp hèn bắt cóc của cậu, giống người mẹ thần kinh thất thường của cậu, giống những người họ hàng tránh cậu như dịch bệnh, giống người anh trai đã buông bỏ ra đi của cậu, giống Lâm Chấn và Diêu Hải Nhược tống cậu sang Anh Quốc, vứt bỏ cậu như một thứ rác rưởi…”
Không gian, ánh sáng và tự do.
Đây là khuôn vàng thước ngọc đối với đám thiết kế nhà cửa.

Thẩm Thố từng nói cho y biết một nhà thiết kế nhà xuất sắc chắc chắn phải trung thành vô điều kiện với điều này.
Và y hoàn toàn không có bất cứ điều gì trong số đó.
Đôi mắt nhìn chằm chằm của hắn luôn tỏa ra sự bàng quan bình chân như vại, “tình yêu” mà hắn thể hiện ra mãi mãi giống như nông nổi dâng trào.


Người đàn ông mang hơi thở nguy hiểm lại xa xôi này khó nắm bắt hơn Mạnh Y Phóng rất nhiều, tựa như những món đồ cổ được bày trong cố cung, thoạt nhìn đẹp đẽ bắt mắt nhưng vốn không thể chạm vào.
Lâm Bắc Thanh đá vào cửa phòng ngủ.
***
Thỉnh thoảng lại có khách hàng hi hữu tới dò hỏi.
Ti-vi, báo chí, tạp chí, internet đều nhiệt tình hướng về sự kiện “Doanh nhân trẻ tham quan khuôn viên trường”, Triệu Bân ở Liên Vân Cảng phương xa cũng theo dõi qua CCTV2.

Gọi cho Thẩm Thố mới phát hiện ra người kia bị vận đen ập vào người, gã bèn đưa theo “em gái kết nghĩa” Lộ Phỉ của mình hướng về phía Bắc thăm người bệnh.
Đương nhiên Lộ Phỉ cũng xem chương trình đó cùng với hàng loạt những phóng sự ăn theo.
Lộ Phỉ đã tới phòng bệnh của Thẩm Thố một mình tranh thủ lúc Triệu Bân làm quen khắp nơi chèo kéo những kẻ quyền cao chức trọng.
“Tuy em không tốt nghiệp từ Đại học Sư phạm Bắc KInh nhưng em vẫn là một sinh viên đại học nổi tiếng với điểm số cao trong kỳ thi tuyển sinh đầu vào.

Em chưa bao giờ phá thai, tử cung và cơ thể đều khỏe mạnh.

Chưa kể…” Cô gái nở nụ cười khoe hàm răng của mình, “chưa kể em vẫn còn trinh.”
Người đàn ông đẹp trai nghe những câu này thì khẽ nhướng mày và nở nụ cười.
“Em thật sự vẫn còn trinh mà.” Ánh mắt vừa không tin tưởng vừa tỏ ra khinh miệt làm cô gái quýnh lên, cô nàng liến thoắng biện giải, “Biểu diễn phục vụ khách khứa trong bar chỉ là công việc của em thôi, em phải giữ lại đêm đầu tiên cho chồng tương lai của mình!”
“Tôi không có ý đó.” Hắn khẽ lắc đầu, “Tôi cũng không có phức cảm với gái trinh.”
“Em có thể sinh con cho anh, sinh một đứa bé trai đẹp trai như anh, một đứa bé gái còn xinh đẹp hơn em.

Em sẽ không quan tâm những buổi xã giao gặp dịp thì chơi của anh bên ngoài, thậm chí em cũng không để tâm việc anh có yêu em hay không…”
Thẩm Thố thật sự bật cười.
“Anh rung động không?”
“Một người đàn ông bình thường mà nghe những câu đó thì rất khó để không rung động.” Người đàn ông lấy gói thuốc lá trong ngăn tủ rồi rút ra một điếu, hắn không đưa lên miệng cũng chẳng hề châm lửa, chỉ chơi đùa trong những ngón tay của mình.


“Cả hai người vợ cũ của tôi đều có quan hệ da thịt với tôi trước khi kết hôn.

Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm, đã mua rồi thì sẽ không hoàn hàng.

Vậy nên tôi phải thử dụng một lần, chỉ cần xác định cơ thể của em rất hợp với tôi thì ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký luôn.”
Khi Lâm Bắc Thanh bước vào phòng bệnh, y thấy một cô gái đang giạng chân ngồi phía trên người đàn ông.

Vừa trẻ vừa đẹp, đường nét gương mặt hao hao Tần Tảo, cô nàng đang cởi chốt áo lót, bộ ngực trắng nõn căng tròn lập tức nảy ra.
“Thẩm Thố!”
Liếc mắt qua nhìn người đàn ông mặt đầy hờn giận ngoài cửa, Thẩm Thố khẽ nhếch môi: “Muộn thế, sao công tử nhà họ Mạnh lại có thể thả em ra vậy?”
Đó là vì Mạnh Y Phóng không ở nhà.
“Anh vi phạm lời hứa!” Gương mặt xinh đẹp của người đàn ông đỏ bừng bừng, cái lạnh thấu xương toát ra nơi ấn đường.
“Tôi đã chân thành đưa ra lời mời với em, nhưng em từ chối đúng chứ.” Lộ Phỉ chỉnh lại áo quần lùi ra đứng bên cạnh, Thẩm Thố nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy ý cười, đồng thời lên tiếng nói với Lâm Bắc Thanh đứng ở bên, “Những lời tình tứ êm tai chỉ có thể nói ra một lần, lần đầu còn ngọt ngào như mật, lần hai lần ba thì đã nhạt như nước ốc.” Đường cong nhạt thếch vẽ lên nơi khóe môi người đàn ông, “Sự kiên nhẫn của tôi chấm dứt ở đây.”
Vào ngày ra viện, Đàm Soái là người đỡ Thẩm Thố đi lại còn chưa vững về nhà.

Đàm Soái chưa bao giờ đặt chân tới nhà Thẩm Thố sau khi hắn độc thân.
Gã đỡ hắn lên giường.
“Cảm ơn.”
“Khách sáo với tôi làm gì?”
Đàm Soái nhìn chiếc ti-vi màn hình phẳng treo trên tường, gã nhớ lại thời đại học đã từng muốn ở lại nhà Thẩm Thố để cùng thâu đêm xem World Cup, nhưng rồi lại bị một câu “Nhà tôi không có ti-vi” đuổi về.
Xem hay không là một chuyện, nhưng gì thì gì vẫn nên có, vì đó là tiêu chuẩn cho một “ngôi nhà”.
“Người nào đó đòi xem bản tin thời sự.” Như nhìn ra sự ngờ vực của gã, Thẩm Thố lên tiếng giải thích.
Hơi thở của cả hai cùng có mùi thuốc lá ngoại thoang thoảng và dễ chịu, nhưng loại nước hoa yêu thích của họ lại khác hẳn nhau.

Thẩm Thố lạnh lùng và trầm tính như một con mèo đen thanh lịch, trong khi Đàm Soái lại mạnh mẽ không thể kiềm chế như một ngọn núi lửa đang phun trào.
Cửa sổ sát đất đang mở rộng, ngọn đèn nửa sáng rõ nừa mơ hồ tràn xuống mặt sàn, cực kỳ phù hợp để những cặp tình nhân rưng rưng ngấn lệ nhìn nhau.
“Thẩm Thố,” Đàm Soái bỗng đưa tay giữ lấy vai Thẩm Thố, ánh mắt gã sáng rực nghiêm túc, “Chúng ta làm một lần đi.”
“Sầm Ca không ở đây là thằng nhãi cậu lộ nguyên hình.” Hắn đáp một câu lập lờ nước đôi.


Mấy ngày nay Khâu Sầm Ca không ở Trung Quốc mà đã tới Nhật Bản, nhưng lần này không còn là chạy trốn nữa.

Sau khi tạm biệt thầy mình, anh đã thật sự phất áo quay về tổ quốc.
“Anh đã từng là đối thủ cạnh tranh đồng thời cũng là tình nhân trong mộng của tôi.

Sự tồn tại của anh như một bóng ma phủ kín bầu trời, bao trùm lấy những năm tháng đại học của tôi.

Nếu chúng ta không làm một lần thì cuộc đời của tôi mãi mãi khiếm khuyết một cách đáng tiếc.”
Đánh ra lá bài đồng tình thông cảm, tất cả chỉ là vì mục đích này.
“Năm đó anh nói mình là trai thẳng nên tôi đành chịu, chứ tới giờ anh không có lý do để tiếp tục từ chối tôi.” Gã ngừng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Tùy anh lựa chọn trên hay dưới, chỉ là cân nhắc tới việc anh mới bị thương thì tôi ở trên ổn hơn.”
Hắn nheo mắt lại, cằm hương nâng lên để lộ một đường cong cực đẹp.

Dường như phải suy nghĩ một thời gian rất dài, cuối cùng Thẩm Thố mới nhếch miệng nói: “Vậy thử xem sao.”
Đàm Soái trợn mắt ngẩn người, mãi sau mới thốt lên: “Anh… anh anh, anh đợi tôi chút!” Gã suýt sái chân lúc bật người xuống khỏi giường.
Tắm bằng tốc độ nhanh nhất, để trần nửa thân trên rắn rỏi cân đối, gã đi về phía người đàn ông đẹp trai đang tựa đầu vào giường và nở nụ cười mơ hồ.
Đưa tay vuốt ve cơ thể người kia, cả hai bắt đầu xích lại tìm lấy đôi môi của nhau.

Đàm Soái vóc người lớn hơn thật sự đã thể hiện hết thành ý của mình, không hề cố ý đè lên người bị thương.
Thẩm Thố buộc phải thừa nhận gương mặt đang từ từ nhích lại gần mình đẹp trai lãng tử vô cùng, dáng người vững chãi như thế núi, lập thể rõ ràng.

Tuy đương sự chẳng hề quan tâm nhưng “cuộc cạnh tranh hotboy trường Trung Hí” năm đó giữa hai người trong miệng đám sinh viên nữ vẫn luôn huyên náo ồn ào, không ai chịu nhường nhịn ai.
Ngay khoảnh khắc bốn cánh môi chỉ còn cách nhau chút xíu, Thẩm Thố bỗng quay đầu rời đi.

Hắn đưa tay ngăn lại bờ môi gợi cảm sắp chạm vào mình của người đối diện: “Thế này thật sự…” Như bị nghẹn tới nỗi ho không nổi vì một chuyện hài hước, sau đó hắn cười nói, “Thật sự rất biến thái…”
“Ha!” Người đàn ông thấy bản thân thất bại trong gang tấc tức tới mức trợn mắt, lòng gã căm giận bất bình, sao lúc anh với Lâm Bắc Thanh chịch nhau thì không thấy biến thái chứ.
Thấy người kia đứng dậy xuống khỏi giường, đi ra ngoài cửa mà không nói một câu.
“Anh đi đâu thế?” Đàm Soái hỏi.Hết chương 39..