Nghe Thời Gian Nói

Chương 23: 23: Em Rất Giỏi





Đường Lâm Thâm âm thầm thán phục, mặc dù tư duy lý giải sự vật giữa người với người khác nhau, nhưng Lộ Đinh quả thật thông suốt hơn người bình thường rất nhiều.
"Được," Đường Lâm Thâm thỏa hiệp, hắn cũng thẳng thừng nói ra yêu cầu của mình, "Chỉ ở lại hai mươi phút thôi, hai mươi phút sau thì phải đi về."
Lộ Đinh vui vẻ đồng ý.

Cậu nhìn vào xa xăm, dưới chân hoàng hôn người con đang thắp lên khói lửa nhân gian, nằm chung một khung cảnh với bầu trời đêm đầy sao.

Đường Lâm Thâm nhìn sâu vào trong mắt Lộ Đinh, ánh nhìn chất chứa bao khát vọng và kìm nén mà Lộ Đinh không thể nào hiểu được.
Đường Lâm Thâm không hỏi thêm Lộ Đinh chuyện gì nữa, nếu hỏi tiếp thì sẽ bày rõ mục đích của hôm nay quá, sau này tìm cơ hội khác hỏi.
Còn năm phút nữa, Lộ Đinh vẫn im lặng, giống như cậu đã rơi vào trạng thái xuất thần.

Đường Lâm Thâm nghĩ nghĩ rồi đổi chỗ, hắn đang đứng ở bên phải Lộ Đinh, sau đó lại thẳng lưng đứng bên trái của cậu.

Tay phải Đường Lâm Thâm rũ xuống tự nhiên, đồng hồ đeo tay nằm sát bên tai Lộ Đinh.
Âm thanh tích tắc theo chu kỳ, vang rất nhỏ, nhưng lại có thể đánh thẳng vào lòng người.
Môi Đường Lâm Thâm khẽ mở, đếm theo tiết tấu kim giây, đếm tới một trăm, anh nhìn thấy ánh mắt Lộ Đinh loé lên, như thể vừa sống lại.
"Anh ơi."
Đường Lâm Thâm đáp lại, nói ừ, "Tôi ở đây."
Lộ Đinh hơi xấu hổ, ngón tay phải đột nhiên vẽ vòng tròn, trạng thái này đã lâu không xuất hiện trước mặt Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm cũng không ngắt lời cậu.
"Ba của tôi..." Lộ Đinh chậm rãi mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.
Đường Lâm Thâm hết hồn hết vía, vô cùng hối hận vì mình đã mở đầu hỏng bét cả lên—– Giống như hắn đang moi ra những ký ức không thể chịu đựng được của Lộ Đinh lên.


"Ông ấy đã bỏ tôi đi từ rất sớm rồi." Lộ Đinh nói.
Đường Lâm Thâm giật mình, nghĩ thầm, là đã mất sao? Điều này quả thật đường đột.
Lộ Đinh lại nói tiếp: "Ông ấy không thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi, ông ấy, ông ấy sẽ đánh tôi."
Đường Lâm Thâm: "....."
Thà chết rồi còn hơn.
Những đứa trẻ đặc biệt có trí nhớ rất tốt, tuy không giỏi ăn nói nhưng nhưng trong lòng chúng có thể ghi nhớ tất cả mọi người và mọi vật xung quanh, kể cả những điều không tốt.
"Ông ấy sẽ nhốt tôi vào phòng, rồi ra ngoài to tiếng với mẹ tôi, ông ấy sẽ giật tóc tôi sau đó hỏi mẹ tôi Thằng ngu này có ích lợi gì sau đó bọn họ ly hôn."
Lộ Nhã Phân sẽ không bỏ rơi Lộ Đinh nhưng bà có thể tống cổ tên đàn ông rắc rối ra khỏi cuộc đời mình—– bọn họ ly hôn.
Tuy rằng hơi khổ một chút nhưng còn đỡ hơn những trận đòn không dứt.
Ấn tượng của Lộ Đinh đối với ba mình dừng lại ở đây, không có một chút tình thương gì từ người ba cả.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
"Mẹ đã vất vả rồi," Lộ Đinh nói, "Tôi không kéo mẹ xuống được."
Đường Lâm im lặng, hắn vươn tay lên muốn sờ đỉnh tóc Lộ Đinh, do dự một lát, cuối cùng chỉ dừng lại trên vai cậu, mở miệng nói chuyện, giống như lời an ủi, "Đinh Đinh, em rất giỏi."
Lộ Đinh cười cười, khóe miệng nhếch lên cay đắng, "Anh ơi, tôi, tôi từ nhỏ đến lớn, mỗi khi học được một điều gì đó, đều sẽ có người khen tôi rất giỏi, nhưng đó đều là, đều là những bước tiến mà người khác dễ dàng đạt được—– tôi giỏi sao?"
"Đinh Đinh thì khác." Đường Lâm Thâm quỳ một gối xuống, hắn nắm vai Lộ Đinh, cố gắng làm cho cậu thả lỏng, bàn tay lại chậm rãi di chuyển lên, vuốt v e vành tai cậu.

Lộ Đinh thấy ngứa ngáy, rụt cổ lại, nói chuyện lắp bắp: "Có, có gì khác nhau hả?"
"Tiến bộ gì cũng cần được khen, cho dù chỉ tiến được một bước cũng là tiến bộ.

Đinh Đinh, em quả thật không giống như người bình thường, nhưng em bắt kịp quỹ đạo của người bình thường, có thể đón gió dữ mưa sa.

Lúc em quay đầu nhìn xuống, bậc thang có thể gọi là bước tiến đã được em xây cao vời vợi rồi." Đường Lâm Thâm dừng lại một chút, hắn thở dài, vẻ mặt buồn bã, nói tiếp: "Tôi đã từng thấy rất nhiều người chật vật ở hoàn cảnh khó khăn.


Họ không kiếm được tiền, chỉ có thể bị số phận cuốn đi, vì vậy họ kêu gào thảm thiết, không thể làm được gì, cuối cùng biến mất.

Đinh Đinh à, dòng chảy cuộc sống sẽ nhấn chìm đủ loại người, bây giờ những người có thể đứng trước thế giới một cách sống động và được khen ngợi thật giỏi thì họ đều là những người tuyệt vời đó.

"
Hơi thở Lộ Đinh khựng lại, cậu chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng của cậu chắc là cái hiểu cái không.
Đường Lâm thở dài: "Đinh Đinh, những gì tôi nói, em có hiểu không?"
Lộ Đinh rũ mắt xuống, mi mắt vẫn run rẩy.

Khi gió ập đến, Đường Lâm Thâm nghiêng người ngăn lại, hư ảo ôm Lộ Đinh vào lòng.
"Anh ơi," Lộ Đinh ngẩng đầu, ngây thơ lại hồn nhiên hỏi:" Anh nói tôi lạc quan sao?"
"Đúng vậy!" Đường Lâm Thâm cười to một tiếng, có chút cảm khái, "Lạc quan là giấc mộng xa vời của rất nhiều người.

Đinh Đinh, đừng đánh giá thấp bản thân mình."
Lộ Đinh mỉm cười, cậu nói: "Ừm, tôi rất lạc quan, mẹ tôi cũng thường nói vậy, cho nên tôi mới sống đến bây giờ."
Đường Lâm Thâm chống hai tay lên hai bên xe lăn, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng hắn đã khắc chế lại nhiều, "Em còn có thể sống rất lâu nữa, sống một cuộc sống rất tuyệt vời."
Lộ Đinh đột nhiên khao khát nó, hy vọng vĩnh cửu trộn lẫn với mặt trăng sáng trên bầu trời đêm trong đầm hồ hoa đào, cảm xúc không tên đó lại trỗi dậy.
Nhịp tim của cậu lại hỗn loạn.

Đường Lâm Thâm giữ tư thế bất động, hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của Lộ Đinh, không cần che giấu, cũng không nỡ rời đi.

(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Lộ Đinh khát nước, cậu cố hết sức kìm nén cơn nhói, cố giải tỏa cơn khô nóng này.

Cậu hơi khó chịu, cảm xúc không tên đó mới là cảm xúc khiến người ta hoảng sợ nhất.
"Anh ơi..."
Lộ Đinh hoảng hốt đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm eo Đường Lâm Thâm.
Họ thở trong một tư thế thân mật
"Sao vậy?" Đường Lâm Thâm hỏi.
"Chúng ta trở về, trở về thôi."
Lộ Đinh quá căng thẳng, cổ cậu co rụt lại, biến thành con rùa.
Đường Lâm Thâm vô cùng muốn đợi Lộ Đinh tự nhiên mở lòng, gánh nặng đường xa.
Đường xuống núi dốc, Đường Lâm Thâm lái xe chậm, lung lay lắc lư, nhưng Lộ Đinh lung lay ngủ thiếp đi, ngủ tới lúc ở cổng bệnh viện, lại bị kẹt xe.
Đường Lâm Thâm không sốt ruột, cũng không có ý định đánh thức Lộ Đinh, để cậu ngủ thêm một lát, nhưng thật sự không chịu nổi tài xế chật như nêm cối đầy đường muốn chắp cánh bay lên trời.
Tiếng còi xe ở cửa nam bệnh viện Hoa Triều không ngừng vang lên.
Lộ Đinh giật mình tỉnh dậy, cậu không thể nhanh chóng xác định được những yếu tố bất an trong hoàn cảnh hiện tại, trong đôi mắt trống rỗng của cậu hiện lên một chút hoảng sợ, đây là phản ứng bản năng của cậu, cậu đang trên bờ vực căng thẳng.

"Đinh Đinh," Đường Lâm Thâm dịu dàng nói, "Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Dây thần kinh đang căng thẳng của Lộ Đinh dần thả lỏng khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu nghiêng đầu nhìn Đường Lâm Thâm, có vẻ không biết làm sao.
"Anh? Sao, sao vậy?"
"Kẹt xe rồi."
Lộ Đinh nói ò, lúc này cậu đã kịp phản ứng lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Lâm Thâm giơ tay ôm một cái, đẩy Lộ Đinh lên người mình.
"Đừng nhìn nữa," Đường Lâm Thâm nói: "Ồn ào lắm."
Lộ Đinh còn muốn đẩy ra ngoài, "Khi nào thì có thể đi?"
Đường Lâm Thâm lắc đầu, nói không biết.

Hắn vừa mới nhìn thấy có cảnh sát giao thông đi qua, chỉ sợ phía trước có tai nạn, chưa biết mức độ ra sao, nhưng Đường Lâm Thâm không muốn Lộ Đinh nhìn thấy, lo lắng sự lo lắng của cậu sẽ dễ dàng lan rộng ra.
"Muốn nghe nhạc không?" Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Đinh cười gật đầu, nói được.
Cuộc sống của Đường Lâm Thâm không thú vị lắm, không có nhạc xe, hắn bật máy nghe nhạc, chỉ có đài FM.
Người dẫn chương trình radio dường như qua thời kỳ cao điểm buổi tối, giờ phát thanh viên đã thư thái hơn rất nhiều, lúc này mở miệng thả lỏng không ít, làm con rùa trong hồ Hứa Nguyện, lần lượt chọn bài hát cho khán giả.
Các thể loại bài hát rất đa dạng, âm thanh nổi trong xe gầm rú, những bản rock n roll không hề tinh tế.

Đường Lâm Thâm nhướng mày, anh sợ làm ồn lỗ tai Lộ Đinh, đưa tay muốn tắt, ngước mắt lên lại thấy Lộ Đinh nhìn cửa sổ xe ra ngoài.
Rất tập trung.
Đường Lâm Thâm không quấy rầy cậu, cũng theo ánh mắt của Lộ Đinh nhìn ra ngoài, tình cờ nhìn thấy một cửa hàng quà tặng.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Cửa hàng ven đường treo đèn chớp nháy nhỏ, trên bàn chất đầy những món đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ độc đáo vô cùng lãng mạn tinh xảo.

Đường Lâm Thâm không biết sở thích của Lộ Đinh bị món đồ chơi nào hấp dẫn.
"Anh," Lộ Đinh mở miệng hỏi trước: "Cửa hàng này mở lúc nào vậy?"
Đường Lâm Thâm không rõ lắm, gần đây toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên người Lộ Đinh, tính toán sửa chữa cửa hàng hoa, Đường Lâm Thâm thực sự không quan tâm đ ến công việc kinh doanh mới ở phố Nam gần đây.
"Chắc mới khai trương hai ngày nay," Đường Lâm Thâm chỉ chỉ bảng hiệu trước cửa tiệm, "Cửa hàng mới khai trương giảm giá 80%."
Lộ Đinh có hơi kích động, "Anh ơi, có thể, có thể qua đó xem không?"
Đường Lâm lại nhìn ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đinh Đinh, em thích cái gì?"
Hơi thở của Lộ Đinh phả vào cửa kính xe, bao phủ một tầng sương mù, cậu vươn ngón trỏ ra vẽ một dấu vết hình tròn rõ ràng.

Vẻ mặt Lộ Đinh hớn hở, cậu chỉ vào hộp nhạc trên tầng cao nhất của quầy trưng bày sản phẩm, quay đầu lại và nói với Đường Lâm Thâm, "Cái đó!"
Cho dù cách xa hàng ngàn dặm, Đường Lâm Thâm vẫn bị cảm xúc của Lộ Đinh ảnh hưởng, hắn dường như cũng có thể nghe thấy tất cả khúc nhạc du dương.
Đường Lâm Thâm nhìn thấy một con nai con trên hộp nhạc..