Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”




Sau khi video ngắn phỏng vấn Đường Hiểu Kha ở ngoài hội trường show diễn của Hersey được đăng lên, lập tức có hơn ngàn người share lại.

“—— không phải ảo giác! Tui ngửi thấy mùi thơm của drama! Cố ý đụng hàng với Dư Niên, lúc phỏng vấn còn nói thẳng Dư Niên éo đủ xèng hông mua nổi đồ Hersey, cho là Hersey mời Dư Niên xem show là đánh rơi phẩm vị. Vậy câu hỏi là, Đường Hiểu Kha và Dư Niên có thù oán gì với nhau vậy? Mũi dùi này quá rõ ràng rồi!”

“—— tui chỉ muốn hỏi, Đường Hiểu Kha là ai vậy? Người mới tuyến 18 muốn đạp Niên Niên đi lên hả? Đụng hàng chưa đủ còn muốn gây chuyện sao? Có thể đừng dính vào Niên Niên nữa được không? Ôm anh nhà rời đi, anh nhà tụi tui và Đường Hiểu Kha không thuộc về nhau!”

“—— nói Đường thiếu đạp để ké fame, mấy đứa bây bị mù hả? Vốn dĩ Đường thiếu vào giới này chơi chơi vậy thôi, nói vài câu nói thật thì sao chứ? Còn đạp người ấy, Đường thiếu tụi tui thiếu gì chứ không thiếu tiền, ngay cả kẹp giấy cũng là của Hersey 200 USD, họ Dư kia dùng nổi hả? Nghèo thì đừng có giả bộ!”

“—— mấy đứa nói Niên Niên không xài nổi í, mặt mũi khó coi thật. Mấy người thử nhìn lượng tiêu thụ album của Niên Niên đi rồi tui đưa máy tính cho mấy người tính một EP của Niên Niên nhân với số lượng tiêu thụ bằng bao nhiêu nhé? Không phải không có tiền, không phải không mua nổi mà Niên Niên nhà tui không giống như số ít tên nhà giàu mới nổi ngu ngốc, cảm thấy ý nghĩa cả đời người ngoại trừ khoe giàu thì chính là mua đồ hiệu!”

Nhất thời fans hai nhà gây chiến với nhau, từng bài từng bài trong diễn đàn thi nhau nổi lên. Cũng không lâu sau, weibo chính thức của “Nhất Giải Trí” đăng một đoạn video phỏng vấn, người được phỏng vấn là Úc Thanh đang quay phim.

Phóng viên cũng là người thích sân si hóng drama, hỏi Úc Thanh, “Chuyện Đường Hiểu Kha cố ý mặc đồ đụng hàng với Dư Niên trong show diễn thời trang xuân hạ của Hersey, cô có ý kiến gì không?”

Mặc dù Úc Thanh chỉ ngồi ghế nhựa màu xanh nhạt nhưng khí thế của cô lại uy nghiêm như nữ hoàng ngồi trên ngai vàng, cô thắc mắc, “Xin hỏi, Đường Hiểu Kha là ai vậy? Có tác phẩm tiêu biểu gì không?”

Phóng viên cũng thật thà trả lời, “Là một nam nghệ sĩ mới nổi gần đây, tạm thời chưa có tác phẩm tiêu biểu.”

Ngón tay Úc Thanh cuốn vài lọn tóc, “Vậy thì xin lỗi, tôi bận lắm, không có dư tinh thần nhớ tên của mấy người tép riu đâu, nên tôi không biết người này. Còn về việc đụng hàng, Niên Niên không quan tâm thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì.”

Kết thúc video, cả màn hình toàn ha ha ha.

“—— ha ha ha thích nhất giọng điệu của Thanh tỷ! Hửm? Có tác phẩm tiêu biểu gì không? Tôi bận lắm, không biết! Úc thức xuyên tâm triple skill!”

“—— ha ha ha Thanh tỷ của chúng ta đúng là brocon, câu cuối cùng rất hay, Đường Hiểu Kha toàn tâm toàn ý đi đụng hàng, còn mua thủy quân mua hot search nhưng đến chỗ Thanh tỷ thì thành, Niên Niên không quan tâm thì tôi cũng vậy, ha ha ha! Tui mà là Đường Hiểu Kha chắc tui tức hộc máu! Công sức đổ sông đổ biển hết cả!”

“—— ha ha ha lập tức nhớ tới Thanh tỷ trước kia, anh nói ai cướp vai với tôi vậy? Trương Vi Vi? Là ai? Tôi bận lắm, không biết. Nữ vương đại nhân cho tới bây giờ đều đứng trên đỉnh Everest mà nhìn xuống những con người nhỏ bé này!”

Thi Nhu xem xong video phỏng vấn Úc Thanh, hào hứng muốn đưa cho Dư Niên xem nhưng nhận ra Dư Niên đang nói chuyện với Mạnh Viễn. Thấy bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, cô nghĩ một lúc rồi quyết định không đi qua đó.

Mạnh Viễn uống nửa ly cà phê, trong mắt vẫn còn vài tơ máu, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, hắn nói, “Cậu không hỏi lựa chọn của tôi sao?”

Dư Niên cười nói, “Chẳng phải tôi sẽ biết ngay thôi sao?”

“Cậu đấy, ” Mạnh Viễn cười thở dài, “Rõ ràng mới chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng vì sao lại ranh mãnh như vậy? Ung dung chiếm toàn quyền chủ động vào trong tay. Dẫu sao Mạnh ca của cậu cũng lớn hơn cậu mười mấy hai mươi tuổi, mà trong chuyện này lại bị cậu nắm mũi dắt đi!”

Dư Niên không đổi sắc, “Mạnh ca, nói thật, tôi vẫn rất hồi hộp.”

“Những lời này của cậu, không cần biết thật giả nhưng tôi nghe rất hài lòng!” Mạnh Viễn bỏ ly cà phê rỗng xuống, chậm rãi nói, “Tối qua tôi suy nghĩ rất lâu, nếu tôi không mang cậu thì tôi có thể mang ai. Nhưng vấn đề là, cậu đã nâng cao mắt nhìn của tôi lên rất nhiều. Tôi liệt kê ra không ít cái tên, sau đó nhận ra, tôi đều coi thường những người này. Đào tạo lại người mới, hạt giống tốt rất ít nhưng cái giá phải trả rất cao, không biết cuối cùng tôi có thể gặp được người vừa ý hay không, cũng không biết tôi có thể bồi dưỡng được người tôi mang không.”

Dư Niên lắng nghe.

“Tôi lại xem xét chuyện tình cảm của cậu, tính tới chuyện xấu nhất có thể xảy ra với sự nghiệp của cậu. Tôi nhận ra, cho dù cậu vì chuyện tình cảm mà sự nghiệp rơi xuống đáy, thậm chí bị đóng băng, nhưng ít nhất cho tới lúc này cậu chính là nghệ sĩ giỏi nhất tôi từng hợp tác. Như vậy tôi cũng sẽ không có tiếc nuối trong sự nghiệp của mình.”

Ánh mắt hai người giao nhau, Dư Niên đưa tay phải ra với Mạnh Viễn, trong mắt có ánh sáng, “Tôi rất vui khi chúng ta có thể tiếp tục hợp tác trong hòa bình.”

Lần này, Mạnh Viễn không chút do dự bắt tay Dư Niên, “Hợp tác vui vẻ!”

Thu tay về, Mạnh Viễn lại không nhịn được nói, “Nhưng Niên Niên này, tôi khuyên cậu, cậu cần phải cân nhắc rõ ràng. Cậu là người của công chúng, con đường cậu đi trong tương lai sẽ càng xa hơn, vị trí sẽ cao hơn và càng ngày càng có nhiều người thích cậu hơn. Tương tự, sẽ càng ngày càng có nhiều người quan sát nhất cử nhất động của cậu hơn. Đến lúc đó, cậu có thể chịu được chửi bới, chê bai và ác ý của người đời không?”

“Lúc tôi mới ra mắt, chẳng phải có người giả làm fans rồi giả vờ bị tôi đẩy ngã sao? Sau đó tôi thấy có người nói trên weibo hồi trước rất thích tôi, nhưng vì việc này mà từ fan chuyển sang antifan, lúc đấy tôi rất khó chịu. Có thể hiện tại tôi đã ngày càng trưởng thành hơn, nhưng tôi biết, năng lực của tôi rất nhỏ, có thể khiến người tôi quan tâm vui vẻ và hạnh phúc cũng đã là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo rồi.”

Cười một chút, Dư Niên tiếp tục nói, “Tôi không có yêu cầu cao với bản thân, giống như ông ngoại tôi từng nói, ‘Ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu với người mà không thẹn’ cũng đã đủ rồi.”

Ngoài cửa xe, nhà cửa không ngừng lùi về phía sau, từ khách sạn chạy ra sân bay, Thi Nhu nhỏ giọng cầu nguyện, “Hy vọng đừng gặp Đường Hiểu Kha, hi vọng đừng gặp Đường Hiểu Kha...”

Nhưng sự thật chứng minh, có cầu cũng vô dụng, không ngờ người hai bên gặp nhau. Thi Nhu từ xa đã nhìn thấy Đường Hiểu Kha đang chụp hình sân bay, cô liền sợ hãi, “Nhìn cậu ta mà chị đau mắt quá! Vờ lờ, chị cảm thấy hình như cậu ta đắp hết tất cả đồ mới mua của Hersey lên người vậy á!”

Cũng không lâu sau Thi Nhu lướt thấy ảnh chụp sân bay phòng làm việc Đường Hiểu Kha đăng lên. Mạnh Viễn xem lướt qua, “Phòng làm việc của bọn họ nhanh tay vậy? Hình này đã photoshop qua rồi mới đăng à?”

Thi Nhu chọc màn hình, “Đúng là nhanh thật, nhưng mà bình luận thì một lời khó nói hết! Mấy fans lại bắt đầu nịnh hót Đường Hiểu Kha một thân đồ mới của Hersey, nhìn đã biết là vung tiền như rác. Không biết vì sao lại nhắc tới Niên Niên, bóng gió hay chửi thẳng đều có, nói Niên Niên không mua nổi đồ. Có tài khoản doanh tiêu nói chuyện Niên Niên chụp chung với ngài Sriman có phải là em ấy sắp nhận được đại ngôn không, lập tức bị fans Đường Hiểu Kha bay vào chửi.”

Mạnh Viễn hứng thú, “Cô mau nói đi, chửi như thế nào?”

“Bên bọn họ mấy trăm ngàn fans được dẫn dắt bởi fans đứng đầu nhào vô chửi, nói nếu như thật sự có động tĩnh thì đoàn đội đã sớm mua thông cảo thông báo rồi. Đến giờ vẫn im lặng không nói lời nào thì rõ ràng là đi một chuyến tay không rồi, còn nói sao Hersey có thể ký với Niên Niên được, khoảng cách giữa hai người như đũa mốc chòi mâm son vậy.”

Mạnh Viễn theo thói quen sờ cằm, cảm thán, “Haiz, bọn họ không hiểu, chúng ta đây là khiêm tốn!”

Dư Niên bổ sung, “Rõ ràng là chúng ta sợ bị hố.”

Thi Nhu bật cười, “Ha ha ha đúng vậy! Vưu Ưu chính là ví dụ, chuyện ca khúc tuyên truyền “Cổ Đạo” lần đó cậu ta bị cả đống người chửi, chúng ta không thể dẫm vào vết xe đổ đó được.” Nhắc đến “Cổ Đạo”, “Niên Niên, chẳng phải “Cổ Đạo” được đề xuất giải thưởng Kim Tùng sao, thế nào rồi?”

“Chưa có tin gì hết, nhưng em nghe chị em nói có 30% sẽ giành được giải thưởng.” Dư Niên đưa ra ba ngón tay, “Đạo diễn Từ Hướng Lan đã tốn rất nhiều công sức vào trong bộ phim này.”

Lúc này, loa phát thanh của sân bay vang lên, thông báo chuyến bay sẽ bị dời xuống 90 phút sau. Thi Nhu vỗ ngực, “May là điện thoại đầy pin!”

Không lâu sau, một người da trắng mặc comple bỗng nhiên đi đến gần, cầm một hộp hình vuông trên tay, lễ phép dừng lại cách bọn họ hai mét.

“Xin hỏi vị nào là Dư Niên vậy?”

Dư Niên vừa mới gửi tin nhắn nói cho Tạ Du chuyến bay bị dời xuống, nghe giọng nói bèn ngẩng đầu lên, cười, “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”

Đối phương cung kính khom người, đưa cái hộp trong tay cho Dư Niên, “Đây là ngài Tạ bảo tôi đưa tới, là đồ chơi nhỏ để ngài tiêu khiển trong lúc chờ.”

Sau khi người đi rồi, Mạnh Viễn líu lưỡi, “Ngài ấy biết chuyến bay bị dời còn nhanh hơn chúng ta nên đã sớm chuẩn bị đồ chơi cho cậu?”

Dư Niên không trả lời, cúi đầu mở cái hộp hình vuông ra, sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, lập tức mỉm cười.

Thi Nhu cũng xích lại gần nhìn, “Đây là... cờ nhảy bằng thủy tinh?”

“Ừ.” Dư Niên nhớ ra mình đã từng nói với Tạ Du rằng hồi nhỏ thường chơi cờ nhảy với bà ngoại.

Không ngờ anh ấy vẫn luôn nhớ.

Mắt nhìn của Mạnh Viễn rất tốt, “Nhu Nhu, cô mau nhìn kỹ lại đi, tất cả các viên cờ đều là thủy tinh! Mỗi một viên đều là thủy tinh cao cấp!”

Thi Nhu hít một hơi khí lạnh.

“Nhìn ánh sáng phản xạ lại này, chắc là dùng thủy tinh thiên nhiên chế tạo. Mà để mài thành quả cầu thủy tinh như thế này vô cùng khó, căn bản phải tốn nguyên liệu gấp bốn, năm lần bình thường. Không chỉ vậy, sơ ý một chút sẽ làm vỡ thủy tinh, công lao đổ sông đổ biển. Mà trên bề mặt viên cờ này còn chạm trổ hoa văn tinh tế, mỗi một đường cong vô cùng mềm mại còn được mạ bạc nữa, không biết khó làm tới mức nào!”

Mạnh Viễn tặc lưỡi, “Thế giới của người có tiền quả nhiên hơn xa tưởng tượng của tôi, một bàn cờ nhảy, sáu mươi viên cờ được làm thủ công bằng tay, bàn cờ còn được khắc hoa văn chìm —— “

“Vậy bàn cờ này có giá bao nhiêu?”

“Tôi đoán ít nhất cũng phải... Ba triệu? Năm triệu? Tôi không định giá nổi!”

Thi Nhu làm một động tác té xỉu, lẩm bẩm nói, “Một cái kẹp giấy 200 USD của Hersey có là gì? Có là gì!”

Dư Niên cầm một viên cờ lên, hướng về ánh đèn, hoa văn trên đó cực kỳ tinh xảo lấp lánh ánh sáng tuyệt trần, khiến người ta không thể nhịn được mà ngừng thở chăm chú ngắm nhìn.

Ánh mắt cậu cố định vào một điểm, chợt phát hiện ra cái gì đó. Dư Niên nghĩ ngợi, cực kỳ chậm rãi điều chỉnh lại góc độ, quả nhiên, đường nét hoa văn trong hình chiếu của viên cờ từ từ hợp lại, một chữ “Niên” nắn nót dần dần hiện ra —— là chữ viết tay của Tạ Du.

Tim Dư Niên chợt nảy lên.

Cầm điện thoại, cậu gửi tin nhắn cho Tạ Du, “Em nhận được bộ cờ nhảy rồi.”

Tạ Du nhanh chóng nhắn lại, ” Ừ, thích không?”

Cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại, Dư Niên mỉm cười trả lời, “Cực kỳ thích, đây là bộ cờ nhảy đẹp nhất mà em từng thấy.”

Tạ Du: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”